Ta Dựa Vào Nghề Mổ Lợn Nuôi Trạng Nguyên
Chương 2
Khuyết Danh
2025-03-17 08:16:36
Giang Toại là một thư sinh yếu đuối. Còn ta, chẳng có gì khác, chỉ là nhờ mổ lợn mà có một thân sức lực.
Giang Toại không thể chống lại ta.
Ban đầu mọi việc đều diễn ra theo kế hoạch.
Nhưng không ngờ giữa chừng ta lại hôn mê một lúc, vô tình biết được mình là nữ phụ độc ác trong thoại bản. Vì si mê dây dưa với nam chính Giang Toại, thậm chí trăm phương ngàn kế quyến rũ, cuối cùng còn chưa đợi Giang Toại công thành danh toại thì đã bệnh chết.
Giang Toại vốn xem ta như muội muội ruột.
Nhưng sau màn "bá vương ngạnh thượng cung" đêm nay, chàng hoàn toàn chán ghét ta.
Vì vậy, khi ta bệnh nặng, chàng cũng chỉ cho rằng ta đang giở trò cũ để chàng về nhà.
Thế là ta một mình c.h.ế.t cô độc trong đêm mưa gió.
Rất thê thảm.
Thảm đến mức ta gần như ngay lập tức dập tắt tâm tư đối với Giang Toại.
Nhưng ngày hôm sau, thái độ của Giang Toại đối với ta lại như trước, như thể chuyện đêm đó chưa từng xảy ra.
Chàng lại không biết từ đâu biết được chuyện ta kết giao với Tô tỷ tỷ.
Người xưa nay ôn hòa lần đầu tiên lạnh mặt: "Muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện, sau này đừng qua lại với những người đó nữa. Cũng tại ta..."
Giang Toại đại khái là nhìn ra sự qua loa của ta.
Chàng dừng lại, khẽ thở dài: "Tú Tú, hay là muội cùng ta đến tỉnh thành? Muội một mình ở nhà, ta cũng không yên tâm."
Đây là điều chưa từng xuất hiện trong giấc mơ trước kia.
Vẻ dịu dàng lo lắng trong mắt Giang Toại lại khiến cho tà tâm vừa dập tắt của ta một lần nữa bùng lên.
Nhưng cuối cùng vẫn không đồng ý.
Dù sao ta còn phải kiếm lộ phí lên kinh thành.
Lại nghĩ nếu ta đối xử tốt với Giang Toại hơn nữa, liệu chàng có thích ta không?
Dù sao chàng cũng chưa từng thừa nhận thích ái nữ của Sơn trưởng!
Ta may mắn nghĩ vậy.
Cho đến khi Giang Toại cứu về một cô nương.
3.
Đêm trước khi Giang Toại trở về trường học, trời đổ mưa lớn. Có lẽ vì ta đã từng c.h.ế.t trong đêm mưa gió như thế này, nên ta, người xưa nay gan dạ, lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi.
Ta không nhịn được gõ cửa phòng Giang Toại.
Nhưng Giang Toại không có ở đó.
Mưa bên ngoài rất to, lúc ra ngoài chàng lại không mang theo ô.
Nghĩ đến Giang Toại từ nhỏ đã yếu ớt, thân thể được ta chăm sóc bấy lâu nay mới khá hơn một chút, ta cắn răng quyết định ra ngoài tìm Giang Toại.
Tay nắm cán ô vẫn còn run rẩy.
May mà ta nhìn thấy Giang Toại đang tránh mưa dưới gốc cây lớn cách nhà không xa.
Thế là hơi thở vừa mới thả lỏng lại ngay lập tức bị nghẹn lại.
Ta vội vàng chạy tới muốn Giang Toại rời đi.
"Giang Toại, huynh hãy..."
Tiếng sấm ầm ầm át đi giọng nói của ta.
Và ta cũng lúc này mới chú ý đến Giang Toại còn đang đỡ một cô nương bị thương nặng.
Giang Toại không hề chú ý đến ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiếng sấm đánh thức cô nương kia.
Nàng ta ngẩng đầu, giọng nói yếu ớt nhưng không giấu được vẻ cáu kỉnh: "Giang Toại, huynh không biết trời mưa không được trú dưới gốc cây lớn sao?"
"Xin lỗi."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Giang Toại nhỏ giọng xin lỗi, nhưng trong giọng nói lại mang theo một tia ý cười khó nhận ra.
Chàng khó khăn chống đỡ thân thể muốn đưa cô nương kia rời đi.
"Giang Toại."
Cô nương kia ho khan, nhưng lại cười khẽ một cách khêu gợi: "Nếu ta hôm nay tai qua nạn khỏi, huynh ở bên ta được không?"
Tay nắm cán ô siết chặt rồi lại siết chặt.
Ta đứng đó, giống như lần đến trường tìm Giang Toại vậy.
Nhưng lại mong chờ câu trả lời của chàng hơn cả cô nương kia.
Giang Toại vẫn không hề phát hiện ra ta đang đứng cách đó không xa.
Chàng không trả lời, im lặng muốn đưa cô nương kia rời đi.
Nhưng cô nương kia lại bám riết lấy chàng.
"Huynh mà không nói, thì bản Quận chúa hôm nay sẽ không đi! Cùng lắm thì c.h.ế.t ở đây!"
Giang Toại người này bề ngoài ôn hòa, nhưng thực chất lại rất kiêu ngạo.
Ta cứ tưởng Giang Toại sẽ trực tiếp đưa người đi.
Dù sao ngay cả ta cũng nhìn ra cô nương kia đến đứng còn không nổi, nếu muốn cưỡng ép đưa đi thì thực ra là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Giang Toại dừng lại.
"Giang Toại!"
"... Nếu Quận chúa có thể sống sót."
Giang Toại lên tiếng.
Giọng chàng rõ ràng không lớn, lại còn bị tiếng mưa che lấp.
Nhưng ta lại nghe rõ ràng từng chữ một.
Rõ ràng đến mức ta chớp chớp mắt, tim bỗng nhiên đau nhói.
Cô nương kia hài lòng.
Giang Toại đưa nàng ta rời đi, rồi lúc quay người lại mới phát hiện ra ta.
"Tú Tú?"
Chàng dường như rất ngạc nhiên, ngay cả giọng nói cũng nghe có vẻ cứng nhắc: "Sao muội lại đến đây?"
Ta cũng nhân cơ hội nhìn rõ cô nương được Giang Toại che chở.
…Trần Nhĩ Nhã.
Gần như ngay lập tức, tên của nàng ta hiện lên trong đầu ta.
Chiêu Hoa Quận chúa hiện đang được Thánh thượng sủng ái, lại còn là thê tử tương lai của Giang Toại.
Thì ra bọn họ đã quen biết nhau từ sớm như vậy.
Ta hơi sững sờ.
"Mưa to quá, mau về thôi!"
Giang Toại nhỏ giọng nói, đôi mắt nhìn còn u ám hơn cả màn đêm.
Giang Toại không thể chống lại ta.
Ban đầu mọi việc đều diễn ra theo kế hoạch.
Nhưng không ngờ giữa chừng ta lại hôn mê một lúc, vô tình biết được mình là nữ phụ độc ác trong thoại bản. Vì si mê dây dưa với nam chính Giang Toại, thậm chí trăm phương ngàn kế quyến rũ, cuối cùng còn chưa đợi Giang Toại công thành danh toại thì đã bệnh chết.
Giang Toại vốn xem ta như muội muội ruột.
Nhưng sau màn "bá vương ngạnh thượng cung" đêm nay, chàng hoàn toàn chán ghét ta.
Vì vậy, khi ta bệnh nặng, chàng cũng chỉ cho rằng ta đang giở trò cũ để chàng về nhà.
Thế là ta một mình c.h.ế.t cô độc trong đêm mưa gió.
Rất thê thảm.
Thảm đến mức ta gần như ngay lập tức dập tắt tâm tư đối với Giang Toại.
Nhưng ngày hôm sau, thái độ của Giang Toại đối với ta lại như trước, như thể chuyện đêm đó chưa từng xảy ra.
Chàng lại không biết từ đâu biết được chuyện ta kết giao với Tô tỷ tỷ.
Người xưa nay ôn hòa lần đầu tiên lạnh mặt: "Muội còn nhỏ chưa hiểu chuyện, sau này đừng qua lại với những người đó nữa. Cũng tại ta..."
Giang Toại đại khái là nhìn ra sự qua loa của ta.
Chàng dừng lại, khẽ thở dài: "Tú Tú, hay là muội cùng ta đến tỉnh thành? Muội một mình ở nhà, ta cũng không yên tâm."
Đây là điều chưa từng xuất hiện trong giấc mơ trước kia.
Vẻ dịu dàng lo lắng trong mắt Giang Toại lại khiến cho tà tâm vừa dập tắt của ta một lần nữa bùng lên.
Nhưng cuối cùng vẫn không đồng ý.
Dù sao ta còn phải kiếm lộ phí lên kinh thành.
Lại nghĩ nếu ta đối xử tốt với Giang Toại hơn nữa, liệu chàng có thích ta không?
Dù sao chàng cũng chưa từng thừa nhận thích ái nữ của Sơn trưởng!
Ta may mắn nghĩ vậy.
Cho đến khi Giang Toại cứu về một cô nương.
3.
Đêm trước khi Giang Toại trở về trường học, trời đổ mưa lớn. Có lẽ vì ta đã từng c.h.ế.t trong đêm mưa gió như thế này, nên ta, người xưa nay gan dạ, lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi.
Ta không nhịn được gõ cửa phòng Giang Toại.
Nhưng Giang Toại không có ở đó.
Mưa bên ngoài rất to, lúc ra ngoài chàng lại không mang theo ô.
Nghĩ đến Giang Toại từ nhỏ đã yếu ớt, thân thể được ta chăm sóc bấy lâu nay mới khá hơn một chút, ta cắn răng quyết định ra ngoài tìm Giang Toại.
Tay nắm cán ô vẫn còn run rẩy.
May mà ta nhìn thấy Giang Toại đang tránh mưa dưới gốc cây lớn cách nhà không xa.
Thế là hơi thở vừa mới thả lỏng lại ngay lập tức bị nghẹn lại.
Ta vội vàng chạy tới muốn Giang Toại rời đi.
"Giang Toại, huynh hãy..."
Tiếng sấm ầm ầm át đi giọng nói của ta.
Và ta cũng lúc này mới chú ý đến Giang Toại còn đang đỡ một cô nương bị thương nặng.
Giang Toại không hề chú ý đến ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiếng sấm đánh thức cô nương kia.
Nàng ta ngẩng đầu, giọng nói yếu ớt nhưng không giấu được vẻ cáu kỉnh: "Giang Toại, huynh không biết trời mưa không được trú dưới gốc cây lớn sao?"
"Xin lỗi."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Giang Toại nhỏ giọng xin lỗi, nhưng trong giọng nói lại mang theo một tia ý cười khó nhận ra.
Chàng khó khăn chống đỡ thân thể muốn đưa cô nương kia rời đi.
"Giang Toại."
Cô nương kia ho khan, nhưng lại cười khẽ một cách khêu gợi: "Nếu ta hôm nay tai qua nạn khỏi, huynh ở bên ta được không?"
Tay nắm cán ô siết chặt rồi lại siết chặt.
Ta đứng đó, giống như lần đến trường tìm Giang Toại vậy.
Nhưng lại mong chờ câu trả lời của chàng hơn cả cô nương kia.
Giang Toại vẫn không hề phát hiện ra ta đang đứng cách đó không xa.
Chàng không trả lời, im lặng muốn đưa cô nương kia rời đi.
Nhưng cô nương kia lại bám riết lấy chàng.
"Huynh mà không nói, thì bản Quận chúa hôm nay sẽ không đi! Cùng lắm thì c.h.ế.t ở đây!"
Giang Toại người này bề ngoài ôn hòa, nhưng thực chất lại rất kiêu ngạo.
Ta cứ tưởng Giang Toại sẽ trực tiếp đưa người đi.
Dù sao ngay cả ta cũng nhìn ra cô nương kia đến đứng còn không nổi, nếu muốn cưỡng ép đưa đi thì thực ra là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Giang Toại dừng lại.
"Giang Toại!"
"... Nếu Quận chúa có thể sống sót."
Giang Toại lên tiếng.
Giọng chàng rõ ràng không lớn, lại còn bị tiếng mưa che lấp.
Nhưng ta lại nghe rõ ràng từng chữ một.
Rõ ràng đến mức ta chớp chớp mắt, tim bỗng nhiên đau nhói.
Cô nương kia hài lòng.
Giang Toại đưa nàng ta rời đi, rồi lúc quay người lại mới phát hiện ra ta.
"Tú Tú?"
Chàng dường như rất ngạc nhiên, ngay cả giọng nói cũng nghe có vẻ cứng nhắc: "Sao muội lại đến đây?"
Ta cũng nhân cơ hội nhìn rõ cô nương được Giang Toại che chở.
…Trần Nhĩ Nhã.
Gần như ngay lập tức, tên của nàng ta hiện lên trong đầu ta.
Chiêu Hoa Quận chúa hiện đang được Thánh thượng sủng ái, lại còn là thê tử tương lai của Giang Toại.
Thì ra bọn họ đã quen biết nhau từ sớm như vậy.
Ta hơi sững sờ.
"Mưa to quá, mau về thôi!"
Giang Toại nhỏ giọng nói, đôi mắt nhìn còn u ám hơn cả màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro