Ta Cùng Oan Gia Kết Phu Thê

Chương 12

Đang cập nhật

2025-03-20 12:45:59

Mấy ngày đầu cũng không có gì.



Hắn rất đàng hoàng, chúng ta phân công hợp tác, ta lau trên, hắn làm dưới.



Hơn nữa lại tắm bằng sữa tươi và cánh hoa.



Căn bản không nhìn rõ là cái gì.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]



Chỉ là hôm nay, nước tắm trong vắt.



Hắn lại nói tay kia của hắn nổi mẩn, không thể chạm nước.



Ánh mắt ngây thơ vô tội.



Ta cảm thấy hắn là cố ý.



Nhất định là vậy!



Ta cố ý tránh vị trí quan trọng đó, nhưng khóe mắt vẫn luôn liếc về phía ấy.



Mỗi lần liếc nhìn lại khác.



Điều này khiến ta càng thêm bất an, nghĩ thầm nhanh chóng tắm xong là được.



Nhưng càng nóng vội, lại càng dễ xảy ra chuyện.



Ngón tay đang yên đang lành lại ma xui quỷ khiến lướt qua chỗ đó.



Còn sờ, còn bóp.



Ta hoảng hốt nhìn vào mắt Phó Tử Thanh.



Vừa nhìn thấy vành tai đỏ ửng của hắn, liền bị hắn kéo vào thùng tắm.



"Ta... ta không cố ý."



Tay hắn đã đặt lên eo ta, từ từ di chuyển xuống dưới.



"Lý Tiểu Ngưng, ta không thích so đo, nàng đối xử với ta thế nào, ta sẽ đối xử lại với nàng như vậy."



Ta vội vàng bám vào thành thùng muốn ra ngoài, nhưng đều vô ích.



Nước trong thùng tuy ít,



Nhưng lại thêm mấy thứ y phục dính sát người, cảm giác muốn đứng dậy ngay.



Đêm càng lúc càng khuya, vừa chạm giường ta liền chui tọt vào trong chăn.



Phó Tử Thanh cũng theo vào.



Ta vì quá mức lúng túng mà hoảng hốt.



"Phó Tử Thanh, lấy cho ta bộ y phục trong tủ được không, hơi lạnh."



Hắn trực tiếp ôm ta vào lòng, áp sát rất chặt.



Mặt ta lập tức nóng bừng, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong nước.



Đôi mắt đỏ hoe của hắn.



Lúc bá đạo lúc dịu dàng của hắn.



Những lời nói trêu chọc của hắn.



Đều khác hẳn với hắn thường ngày.



"Còn thấy lạnh không? Hửm?"



Giọng hắn có chút trầm thấp, nhưng đuôi giọng lại hơi cao lên.



Trong đêm khuya tĩnh mịch như vậy, mang một vẻ dịu dàng đặc biệt.



"Không... không lạnh."



Hắn đáp lại một tiếng rồi im bặt, xung quanh bỗng chốc yên tĩnh.



Ta gối đầu lên n.g.ự.c hắn, nghe nhịp tim mạnh mẽ,



Càng thêm khó ngủ.



Ta đang hưng phấn, dù nhắm mắt lại tự thôi miên bản thân vào giấc ngủ, ngáp ngắn ngáp dài.



Nhưng ta vẫn không ngủ được.



Đầu óc ta rất tỉnh táo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



"Ngủ rồi à?"



"Chưa."



Phó Tử Thanh ghé sát tai ta, nhỏ giọng nói:



"Ta vừa nghĩ ra một tư thế, thử xem?"



"Không cần, ta buồn ngủ rồi."



Ta giả vờ,



Nhưng... Phó Tử Thanh cũng biết ta đang giả vờ.



Bọn ta đôi co vài lần.



Cuối cùng đốt đèn thức đêm, lấy ra thứ mà mẫu thân ta cất giữ kỹ trong hòm.



Nghiên cứu nghiên cứu.



Không ngờ, hắn lại thích thú vô cùng, ngày nào cũng vậy, không nghỉ ngơi.



Bạch Vô Trần bị bắt, Phó Tử Thanh lập được đại công.



Thái hậu vì bệnh tạm thời không quản lý triều chính.



Hoàng thượng vui mừng, ban cho Phó Tử Thanh một chức quan nhỏ.



Theo lời hắn nói, chính là chức quan tiền ít việc nhiều.



"Quan phục màu xanh này không hợp với tiểu gia, tiểu gia mặc màu đỏ vẫn đẹp hơn, nương tử thấy đúng không?"



Ta phủi đi nếp nhăn trên quan phục của hắn, mỉm cười không nói.



Nào ngờ nụ cười này lại khơi dậy lòng hiếu thắng của hắn.



"Tiểu gia ta sẽ cố gắng, kiếm việc cho nàng làm."



Thượng thư và Thị lang Lại bộ kết thông gia, vốn đã khiến người ta kiêng dè.



Giờ Phó Tử Thanh lại được phong quan, thế lực sau lưng hắn e là đã bị vị kia trong cung biết rõ.



Sao có thể cho hắn thăng quan được chứ?



Những điều này chúng ta đều biết, nhưng để tránh Phó Tử Thanh nói lung tung nữa.



Ta liền đáp lại một tiếng "Được".



Từ khi hắn có chức quan, mẫu thân ta vui mừng cùng mẫu thân ta đi khắp nơi tìm các phu nhân quý tộc trong kinh thành đánh bài giải sầu.



Âm thầm khoe khoang sự lợi hại của Phó Tử Thanh.



Ta ở nhà buồn chán nên trang điểm lộng lẫy đến Nam Hoa Lâu.



Như Yên và các cô nương khác đã lui về hậu trường, âm thầm dò la tin tức.



Họ thấy ta, liền kéo ta buôn chuyện về những thú vui của các công tử quý tộc.



Ta nghe rất vui vẻ, liên tục mấy ngày đều đến đây.



Nhưng Phó Tử Thanh vừa về phủ không thấy ta bèn mặt lạnh đến bắt ta về.



Có khi còn không thay quan phục, trực tiếp đến Nam Hoa Lâu túm ta.



Qua lại vài lần như vậy, trong kinh thành liền đồn đại chuyện ta không giữ phụ đạo.



Nhưng bọn họ kiêng dè phụ thân ta là Thượng thư, mẫu thân ta là con gái Quốc công, phụ thân ta là Thị lang, mẫu thân ta là con gái Hầu gia, phu quân ta là quan bát phẩm,



Bất đắc dĩ phải nói bóng gió mắng ta, nói ta là tân quý tộc ăn chơi, cùng Phó Tử Thanh là một đôi trời sinh.



Ta cũng chẳng quan tâm đến bọn họ, người nhà mình còn không chê, thì liên quan gì đến người khác, đa phần là ăn no rửng mỡ.



Hôm nay Phó Tử Thanh được nghỉ, đang ở thư phòng dọn dẹp đồ đạc.



Nói ra cũng lạ, từ sau đêm đó cùng hắn hành sự, ta cảm thấy thân thể không còn yếu ớt như vậy nữa, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.



Ta cố ý không hôn hắn, đã năm ngày rồi, thân thể cũng không có gì thay đổi, chắc là đã khỏi hẳn.



Lúc ta đến thư phòng, hắn đang nằm trên giường, tay cầm sách, sách rơi vãi đầy đất.



Nhìn gần hơn, thấy mắt hắn đã nhắm lại, chắc là buồn ngủ rồi.



Ta nhẹ nhàng tiến đến gần hắn, như mọi khi lén hôn hắn vậy.



Một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Cùng Oan Gia Kết Phu Thê

Số ký tự: 0