Ta Cùng Oan Gia Kết Phu Thê

Chương 11

Đang cập nhật

2025-03-20 12:45:59

Ta trốn sang một bên, lấy cành cây che khuất người.



Ta phải xem thử đó là mỹ nhân phương nào.



Nàng ta quay người lại, ta sắp nhìn thấy dung mạo của nàng ta rồi.



Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói:



"Đẹp không?"



Ta quay đầu lại thì thấy Phó Tử Thanh.



Không phải, Phó Tử Thanh?!



Đang ngạc nhiên thì bị hắn bịt miệng, kéo sang một bên khác.



"Hay lắm, dám lén nhìn phụ mẫu thân ta."



"Không có!"



Tuy biết lời giải thích của ta rất vô lực, nhưng ta vẫn muốn phản bác.



Thái độ không chịu thua này là do ta từ nhỏ đã luyện được khi đấu võ mồm với Phó Tử Thanh.



"Ta chỉ đi ngang qua, thì... thì..."



"Thì tưởng là ta, tưởng ta đang ôm mỹ nhân tắm suối nước nóng, trong lòng mắng ta là đồ tồi đúng không!"



Bị nói trúng tim đen, ta xấu hổ quay mặt đi.



Nhưng Phó Tử Thanh vẫn không buông tha.



"Không phải vừa mới nói thích ta sao, mới được mấy canh giờ đã ôm nữ tử khác tắm suối nước nóng rồi."



Ta dụi dụi mũi, dứt khoát quay người đi.



Phó Tử Thanh cũng theo đó quay người lại.



"Còn... còn... còn mời ta đến, đồ tồi, lòng lang dạ sói, mau ly hôn, lần này nhất định phải ly hôn, viết giấy ly hôn mười tám lần, xem còn xé được nữa không."



Ta bị lời hắn nói chọc cười, ngay cả ba chữ "Không có" cũng mang theo chút nũng nịu.



"Không có, không có cái gì? Hửm?"



Giọng điệu của hắn có chút trêu chọc, ẩn chứa ý tứ tiểu gia đã nhìn thấu nàng rồi, đừng giải thích thêm nữa.



"Không có thì không có, còn gì nữa, chỉ có chàng lắm mồm thôi đúng không?"



"Ta lắm mồm, không chỉ nói, còn có thể hôn, nào, hôn một cái."



Thấy hắn sắp áp sát lại, ta quay người bỏ chạy.



Người này sao lại trở nên mặt dày vô sỉ như vậy, chẳng biết xấu hổ gì cả.



Nhưng vừa mới đi được vài bước, đã bị hắn ôm từ phía sau, bên tai vang lên giọng dỗ dành:



"Thôi nào, không đùa nàng nữa, ta dẫn nàng đi một nơi."



Ta theo hắn đi về phía tây.



Chỉ là phía tây tối om, không thấy một cái đèn lồng nào.



Ta có chút hoảng hốt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Phó Tử Thanh.



Bỗng nhiên, trên mu bàn tay ta đậu một con đom đóm phát sáng.



Đom đóm mà ta yêu thích.



Ánh sáng của nó tuy yếu ớt, nhưng đủ cho ta thêm can đảm để tiếp tục bước đi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Phó Tử Thanh dừng lại.



"Hồi nhỏ có một cô bé tặng ta một con đom đóm, nàng ấy nói đom đóm là ánh sáng trong đêm tối, có ánh sáng thì có hy vọng."



"Hôm nay, ta muốn tặng nàng ấy cả một bầu trời đom đóm."



"Lý Tiểu Ngưng, nàng nhất định sẽ thích ta."



Vừa dứt lời, trong đêm tối dần dần xuất hiện những chấm sáng xanh lục, lúc đầu chỉ có mười mấy chấm, càng lúc càng nhiều.



Đèn lồng hai bên đường nhỏ không biết từ lúc nào đã được thắp sáng.



Trong khoảnh khắc ánh sáng ấm áp và ánh sáng lạnh lẽo giao hòa, ta nhìn thấy trong mắt Phó Tử Thanh chỉ có mình ta.



Hắn chăm chú nhìn ta, khóe miệng nở một nụ cười tự tin.



Vừa rồi hắn nói, ta nhất định sẽ thích hắn.



Chồi non trong lòng ta lập tức mọc ra những chiếc lá xanh, điên cuồng vươn ra ngoài.



Ta nghĩ, đúng là ta sẽ thích hắn.



Ta bước đến gần hắn,



Lại thấy một tia sáng lóe lên, lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng về phía sau lưng hắn...



---



Lưỡi d.a.o rất nhanh, dường như giây tiếp theo sẽ xuyên thủng lưng Phó Tử Thanh.



Ta không kịp nghĩ nhiều, ôm lấy hắn xoay người đỡ lấy mũi dao.



"Lý Tiểu Ngưng!!"



Ta bắt gặp vẻ lo lắng trong mắt hắn, bên tai vang lên tiếng Bạch Vô Trần bị bắt.



Thì ra là Bạch Vô Trần, hắn vẫn luôn ẩn náu trong Phó phủ, chắc là muốn cùng Phó Tử Thanh đồng quy vu tận.



May mà bị bắt, lần này Phó Tử Thanh có thể lập công rồi.



"Phó Tử Thanh, nếu ta không qua khỏi, chàng hãy cưới vợ mới, cùng nàng ấy sống hết quãng đời còn lại."



"Có ta ở đây, nàng không c.h.ế.t được."



Ta ho khan hai tiếng, cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều đau đớn.



"Diêm Vương muốn ta c.h.ế.t vào canh ba, chàng cũng không thể giữ ta đến canh năm, Phó Tử Thanh, ta... ta... không được rồi."



"Nàng còn giả vờ nữa, vết thương của ta cũng sắp lành rồi này."



Vết thương?



Ta lập tức buông tay, quay người lại thì thấy lòng bàn tay trái của hắn bị lưỡi d.a.o xuyên thủng, m.á.u me đầm đìa, trông rất đáng sợ.



Vừa rồi ta còn tưởng mình sắp chết, nên mới không thấy đau.



Thì ra là hắn đã đỡ cho ta.

Đại phu đến rất nhanh, giúp hắn rút dao, băng bó, rửa vết thương.



Ta nhìn mà thấy hoảng hốt, nhưng Phó Tử Thanh lại như không có việc gì, ngoại trừ trên trán lấm tấm mồ hôi, cũng không thấy hắn kêu than một tiếng.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]



"Phó Tử Thanh, đau không?"



Vừa hỏi xong, ta liền hối hận.



Bởi vì hắn nói rất đau, không chỉ tay đau, mà tim cũng đau, đầu cũng đau, ngay cả nách cũng đau.



Hắn cứ như một người yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân.



Lúc ăn cơm thì bảo ta đút, lúc đi lại thì bảo ta dìu, ngay cả lúc tắm rửa cũng... cũng... bảo ta giúp đỡ.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Cùng Oan Gia Kết Phu Thê

Số ký tự: 0