Ta Bị Con Nợ Lừa… Hắn Đòi Yêu Ta
Chương 1.
Zhihu
2025-03-15 19:17:58
Ta đã bị con nợ tên Tiêu Duy lừa.
Hắn dùng dụ dỗ ta, bảo ta cứu hắn một mạng.
Ta đã cứu.
Hắn nói hắn bị trúng độc, bảo ta theo hắn về nhà giải độc. Nếu không, hắn sẽ không đưa tiền.
Ta đã đi.
Nhưng loại độc này thật kỳ lạ. Cứ mỗi khi hắn bị, mặt hắn lại đỏ lên, tim đập nhanh, còn rên rỉ.
Bất đắc dĩ, để có thể lấy được tiền sớm, ta đành phải viết thư cầu cứu sư phụ.
Sư phụ chỉ trả lời hai chữ: "Chạy nhanh."
1.
Khi ta nhặt được Tiêu Duy, hắn đang ngồi nghiêng dưới gốc cây lớn trước cửa căn lều tranh.
Hắn khoác áo choàng đen, thân hình cao lớn. Hơi thở yếu ớt, rõ ràng là bị thương nặng.
"Đừng bao đồng, đừng bao đồng. Sư phụ đã nói, không thể tùy tiện nhặt những người đàn ông lạ bên đường."
Ta nhớ lời sư phụ dặn dò, vội vã bước qua. Không chú ý đến ánh mắt hắn hơi mở, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Tối hôm đó, mưa lớn đổ xuống, sấm chớp vang rền. Ta trong nhà do dự rất lâu, cuối cùng không thể nhịn được.
Lấy chiếc áo mưa còn lại trong nhà, nhẹ nhàng bước ra ngoài khoác lên người hắn.
Vừa quay người định bước đi, một thanh kiếm ngắn đặt lên vai ta.
"Mau cứu ta."
Hê, lần đầu tiên gặp người cầu cứu mạng mà lại dùng cách này.
Ta quay đầu nhìn hắn, có một chút hứng thú.
Nhìn thấy cổ tay hắn run rẩy, ta đã hiểu ra. Vươn tay gạt thanh kiếm đi, đá một cú thật mạnh. Quả nhiên, ta đoán không sai, hắn đã hết sức rồi.
Vỗ tay, ta quay người định trở vào nhà.
Tiêu Duy lại lên tiếng: "Một nghìn lượng."
Ta quay lại, nhướng mày nhìn hắn.
"Cứu ta, ta sẽ cho ngươi một nghìn lượng bạc."
Người đàn ông nói với giọng hơi vội, động đến vết thương trên người, hắn ho ra mấy ngụm máu. Ta lùi lại hai bước, sợ hắn sẽ phun m.á.u lên người mình.
Chiếc áo này là do sư phụ tự tay làm, nếu làm bẩn, sư phụ lại mắng ta mất.
Ta đi vòng quanh Tiêu Duy một vòng, chống cằm suy nghĩ.
Dù sư phụ đã nói không nên nhặt những người đàn ông lạ bên đường, nhưng cũng đã nói, có tiền mà không kiếm là đồ ngốc.
Ta khẽ cười trộm hai tiếng, bước đến trước mặt Tiêu Duy, chìa tay ra bắt tay với hắn:
"Thành giao."
Ta đỡ Tiêu Duy vào trong căn lều tranh, cắt mở áo quần mới phát hiện vết thương của hắn nặng hơn ta tưởng rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những vết thương chằng chịt, sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.
Vết thương quá nhiều, quá sâu, ta đành phải lột hết quần áo của hắn.
Khi ta đang kéo quần hắn xuống thì bị hắn ngăn lại. Một đôi tay to lớn đang gồng hết sức, lúc này đang siết chặt dây lưng quần.
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn giờ đỏ bừng, ánh mắt tránh đi.
"Quần… quần thì không cần tháo, dưới đó ta không bị thương."
"Ồ, biết rồi."
Ta thả tay ra, miệng thì giả vờ gật đầu đáp lại.
Nhân lúc Tiêu Duy lặng lẽ thở phào một hơi.
"Xoẹt" một tiếng, "Xì" một tiếng.
Quần của Tiêu Duy lập tức biến mất khỏi người hắn.
Cặp chân dài và mạnh mẽ lộ ra, khiến ta không thể rời mắt đi.
Ta không nhịn được huýt sáo một tiếng.
Tiêu Duy ngây người một lúc, rồi lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.
"Á…"
Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt đầy kinh ngạc, như thể nhìn thấy quái vật.
"Ngươi còn là nữ nhân sao, không hiểu nam nữ thụ thụ bất thân à?"
Ta không quan tâm đến mấy lời hắn nói về nam nữ thụ thụ bất thân, bởi vì vết thương trên người hắn nếu không chữa trị, hắn thực sự sẽ chết.
Hắn c.h.ế.t không sao, nhưng một nghìn lượng bạc thì không thể bỏ qua.
Nếu đến lúc đó, con chim vàng đã bay mất, ta cũng chẳng có nơi mà khóc.
Tất cả sự phản kháng của Tiêu Duy đều bị ta tàn nhẫn dập tắt. Cuối cùng hắn đành phải nhượng bộ, để ta muốn làm gì thì làm với cơ thể hắn.
Dù sau lưng hắn không ngừng mắng ta.
...
Chẳng mấy chốc, Tiêu Duy đã có thể xuống giường và đi lại được.
Quá trình chữa trị hoàn toàn bình thường, vết thương cũng dần dần hồi phục theo thời gian.
Nhưng có một điều rất kỳ lạ. Mỗi lần bôi thuốc, Tiêu Duy luôn đỏ bừng mặt, cơ thể toát mồ hôi, thỉnh thoảng lại rên rỉ vài tiếng.
Ban đầu, tôi còn tưởng là hắn ta đau, nhưng giờ nhìn thấy vết thương gần lành rồi.
Hắn vẫn thế.
Ta khoanh tay, chống cằm, chăm chú nhìn Tiêu Duy.
"Không ổn, rất không ổn."
Lông mi Tiêu Duy hơi run lên, nhanh chóng liếc ta một cái:
“ Sao vậy, chỗ nào không ổn?"
Hắn dùng dụ dỗ ta, bảo ta cứu hắn một mạng.
Ta đã cứu.
Hắn nói hắn bị trúng độc, bảo ta theo hắn về nhà giải độc. Nếu không, hắn sẽ không đưa tiền.
Ta đã đi.
Nhưng loại độc này thật kỳ lạ. Cứ mỗi khi hắn bị, mặt hắn lại đỏ lên, tim đập nhanh, còn rên rỉ.
Bất đắc dĩ, để có thể lấy được tiền sớm, ta đành phải viết thư cầu cứu sư phụ.
Sư phụ chỉ trả lời hai chữ: "Chạy nhanh."
1.
Khi ta nhặt được Tiêu Duy, hắn đang ngồi nghiêng dưới gốc cây lớn trước cửa căn lều tranh.
Hắn khoác áo choàng đen, thân hình cao lớn. Hơi thở yếu ớt, rõ ràng là bị thương nặng.
"Đừng bao đồng, đừng bao đồng. Sư phụ đã nói, không thể tùy tiện nhặt những người đàn ông lạ bên đường."
Ta nhớ lời sư phụ dặn dò, vội vã bước qua. Không chú ý đến ánh mắt hắn hơi mở, lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Tối hôm đó, mưa lớn đổ xuống, sấm chớp vang rền. Ta trong nhà do dự rất lâu, cuối cùng không thể nhịn được.
Lấy chiếc áo mưa còn lại trong nhà, nhẹ nhàng bước ra ngoài khoác lên người hắn.
Vừa quay người định bước đi, một thanh kiếm ngắn đặt lên vai ta.
"Mau cứu ta."
Hê, lần đầu tiên gặp người cầu cứu mạng mà lại dùng cách này.
Ta quay đầu nhìn hắn, có một chút hứng thú.
Nhìn thấy cổ tay hắn run rẩy, ta đã hiểu ra. Vươn tay gạt thanh kiếm đi, đá một cú thật mạnh. Quả nhiên, ta đoán không sai, hắn đã hết sức rồi.
Vỗ tay, ta quay người định trở vào nhà.
Tiêu Duy lại lên tiếng: "Một nghìn lượng."
Ta quay lại, nhướng mày nhìn hắn.
"Cứu ta, ta sẽ cho ngươi một nghìn lượng bạc."
Người đàn ông nói với giọng hơi vội, động đến vết thương trên người, hắn ho ra mấy ngụm máu. Ta lùi lại hai bước, sợ hắn sẽ phun m.á.u lên người mình.
Chiếc áo này là do sư phụ tự tay làm, nếu làm bẩn, sư phụ lại mắng ta mất.
Ta đi vòng quanh Tiêu Duy một vòng, chống cằm suy nghĩ.
Dù sư phụ đã nói không nên nhặt những người đàn ông lạ bên đường, nhưng cũng đã nói, có tiền mà không kiếm là đồ ngốc.
Ta khẽ cười trộm hai tiếng, bước đến trước mặt Tiêu Duy, chìa tay ra bắt tay với hắn:
"Thành giao."
Ta đỡ Tiêu Duy vào trong căn lều tranh, cắt mở áo quần mới phát hiện vết thương của hắn nặng hơn ta tưởng rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Những vết thương chằng chịt, sâu đến mức có thể nhìn thấy xương.
Vết thương quá nhiều, quá sâu, ta đành phải lột hết quần áo của hắn.
Khi ta đang kéo quần hắn xuống thì bị hắn ngăn lại. Một đôi tay to lớn đang gồng hết sức, lúc này đang siết chặt dây lưng quần.
Khuôn mặt lạnh lùng của hắn giờ đỏ bừng, ánh mắt tránh đi.
"Quần… quần thì không cần tháo, dưới đó ta không bị thương."
"Ồ, biết rồi."
Ta thả tay ra, miệng thì giả vờ gật đầu đáp lại.
Nhân lúc Tiêu Duy lặng lẽ thở phào một hơi.
"Xoẹt" một tiếng, "Xì" một tiếng.
Quần của Tiêu Duy lập tức biến mất khỏi người hắn.
Cặp chân dài và mạnh mẽ lộ ra, khiến ta không thể rời mắt đi.
Ta không nhịn được huýt sáo một tiếng.
Tiêu Duy ngây người một lúc, rồi lập tức hét lên một tiếng thảm thiết.
"Á…"
Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt đầy kinh ngạc, như thể nhìn thấy quái vật.
"Ngươi còn là nữ nhân sao, không hiểu nam nữ thụ thụ bất thân à?"
Ta không quan tâm đến mấy lời hắn nói về nam nữ thụ thụ bất thân, bởi vì vết thương trên người hắn nếu không chữa trị, hắn thực sự sẽ chết.
Hắn c.h.ế.t không sao, nhưng một nghìn lượng bạc thì không thể bỏ qua.
Nếu đến lúc đó, con chim vàng đã bay mất, ta cũng chẳng có nơi mà khóc.
Tất cả sự phản kháng của Tiêu Duy đều bị ta tàn nhẫn dập tắt. Cuối cùng hắn đành phải nhượng bộ, để ta muốn làm gì thì làm với cơ thể hắn.
Dù sau lưng hắn không ngừng mắng ta.
...
Chẳng mấy chốc, Tiêu Duy đã có thể xuống giường và đi lại được.
Quá trình chữa trị hoàn toàn bình thường, vết thương cũng dần dần hồi phục theo thời gian.
Nhưng có một điều rất kỳ lạ. Mỗi lần bôi thuốc, Tiêu Duy luôn đỏ bừng mặt, cơ thể toát mồ hôi, thỉnh thoảng lại rên rỉ vài tiếng.
Ban đầu, tôi còn tưởng là hắn ta đau, nhưng giờ nhìn thấy vết thương gần lành rồi.
Hắn vẫn thế.
Ta khoanh tay, chống cằm, chăm chú nhìn Tiêu Duy.
"Không ổn, rất không ổn."
Lông mi Tiêu Duy hơi run lên, nhanh chóng liếc ta một cái:
“ Sao vậy, chỗ nào không ổn?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro