Sủi Cảo Mẹ Chồng Làm, Tôi Quăng Vào Thùng Rác
Chương 6
Dương Tử Dục
2025-03-27 07:33:28
Tạ Đức Minh gắn thẻ chị dâu cả:
“Vợ, em mua chăn bông cho mẹ đẻ em à?”
Chị dâu trả lời:
“Ừ, em mua một cái.”
“Tại sao không bàn với anh trước?”
Chị đáp:
“Em lấy chồng hơn mười năm rồi, đây là lần đầu tiên mua chăn cho mẹ em. Chưa tới một nghìn tệ, mà cũng phải xin phép anh sao?”
Anh cả nghiêm giọng:
“Chỉ cần không phải mua đồ cho nhà mình, dù chỉ một trăm tệ, em cũng phải báo cho anh biết.
“Đây cũng không phải lần đầu tiên. Lần trước em mua quần áo cho mẹ em, anh đã nhắc nhở em rồi.”
Chị dâu uất ức đến phát khóc, nghẹn ngào nói:
“Nhưng đó là sinh nhật mẹ em!
“Em đã lấy chồng hơn mười năm, chỉ mới mua cho mẹ em một bộ quần áo.
“Như vậy cũng quá đáng sao?”
13
Anh cả tức giận quát lên:
“Cô còn dám cãi à? Tôi có nói không cho cô mua không? Tôi chỉ hỏi tại sao cô không bàn bạc với tôi!”
Chị dâu nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói:
“Lương của tôi hơn tám nghìn tệ một tháng, ngay cả quyền tự quyết định chi tiêu một nghìn tệ cũng không có sao?
“Mua cái gì cũng phải báo cáo với anh? Tôi đâu có ăn bám anh!
“Tiền tôi mua đồ cho mẹ cũng là tiền tôi tự kiếm, có gì mà không được?”
Anh cả giận dữ:
“Tiền cô kiếm là tiền của cô à? Cô có phải vợ tôi không?”
Thế là hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ.
Tôi nói với chồng:
“Chúng tôi đâu cần phải đi? Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, đi chỉ tổ thành người thừa.”
Chồng tôi đáp:
“Đây chính là cái mà anh đã nói với em trước đây: mở cuộc họp gia đình để giải quyết vấn đề.”
Lúc kết hôn, chồng tôi từng nói với tôi rằng nhà anh ấy có một thói quen.
Chuyện của vợ chồng chính là chuyện của cả gia đình.
Chỉ cần một người làm sai, cả nhà sẽ họp lại, cùng nhau chỉ trích và giúp sửa chữa lỗi lầm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi gật đầu:
“Lần trước cả nhà kéo đến nhà mình, cũng là để mở một cuộc họp gia đình nhằm chỉ trích em. Nhưng mà em không chấp nhận, cuối cùng tan rã trong không vui.”
Chồng tôi xoa đầu tôi, nói:
“Anh đã bảo rồi, nếu mẹ anh gây chuyện, em cứ mặc kệ, đợi anh về rồi tính.”
Anh ấy sợ tôi bị cả nhà ép buộc, nên đã dặn dò tôi hết lần này đến lần khác, bảo tôi đừng chọc vào mẹ chồng.
Vậy nên, hôm tôi đổ sủi cảo vào thùng rác và bị mẹ chồng bắt gặp, tôi cũng có chút hối hận.
Tôi hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Vậy hôm nay em với chị dâu cả có phải cùng lên 'bục xét xử' không?”
Chồng tôi bật cười, kéo đầu tôi lại gần, nói:
“Yên tâm, có anh ở đây, không ai dám xét xử em đâu.”
Tôi cũng muốn đi xem thử, họ định xử tôi thế nào.
Chọc tức tôi, tôi sẽ làm cho cả nhà họ rối tung lên.
Khi chúng tôi đến nhà anh cả, em chồng cùng chồng cô ta và mẹ chồng đã có mặt.
Mọi người đều đã ngồi xuống.
Chị dâu cả rót trà cho từng người, đến khi hết chỗ ngồi.
14
Giữa phòng khách đặt một chiếc ghế.
Mẹ chồng chỉ vào ghế, nói:
“Con dâu cả, ngồi xuống, nói rõ xem rốt cuộc là chuyện gì?”
Tôi trợn mắt.
Nhìn kiểu sắp xếp này, rõ ràng coi chị dâu cả như tội phạm mà xét xử.
Anh cả khoanh tay trước ngực, tự tin nhìn chị dâu:
“Em cho rằng em có lý, vậy em nói trước đi.”
Chị dâu cả ngồi xuống ghế, ấm ức giải thích:
“Em kết hôn bao nhiêu năm nay, năm nào cũng mua quần áo cho mẹ, mua quà cho em chồng và em trai chồng.
“Em đã làm tròn bổn phận của một cô ta dâu rồi đúng không?
“Nhưng em lại chưa làm tròn bổn phận của một người con gái.
“Nhà mẹ đẻ em xa, mấy năm mới về được một lần.
“Lần trước về, em thấy chăn trên giường mẹ em quá mỏng, sợ bà bị cảm lạnh, nên mua một bộ chăn ga gửi về.
“Chỉ mất chưa đến một nghìn tệ, vậy mà anh - Tạ Đức Minh cứ lải nhải mãi, cứ như em phạm phải tội tày trời không bằng.”
Em chồng lên tiếng:
“Chị dâu có lòng hiếu thảo, đó là điểm tốt, chúng tôi phải công nhận.
“Nhưng chị đã lấy anh cả, vậy thu nhập của hai người là tài sản chung của vợ chồng.
“Nếu số tiền chị chi không dùng cho gia đình, thì anh cả có quyền được biết chị đã chi vào đâu.
“Nói thẳng ra, giả sử chị đem tiền mua đồ cho một người đàn ông khác, anh cả có thấy khó chịu không?
“Anh ấy giận vì điều này chứng tỏ anh ấy yêu chị, chứng tỏ anh ấy đang ghen.
“Dĩ nhiên, em biết chị dâu sẽ không làm những chuyện trái đạo đức như vậy.
“Nhưng đã chi tiền cho nhà mẹ đẻ, thì cũng nên nói với anh cả một tiếng.
“Nếu dùng danh nghĩa của anh cả gửi quà về, mẹ chị vui, mà anh cả cũng có thể nở mày nở mặt.
“Chẳng phải tốt hơn sao?”
Anh cả gật đầu:
“Vẫn là em gái hiểu anh nhất.
“Vợ à, em sống với anh hơn mười năm, vậy mà vẫn chưa hiểu anh sao?
“Em lén mua đồ cho mẹ đẻ mà không nói với anh, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì?
“Họ có khi còn bảo anh là thằng con rể bất hiếu ấy chứ!”
“Vợ, em mua chăn bông cho mẹ đẻ em à?”
Chị dâu trả lời:
“Ừ, em mua một cái.”
“Tại sao không bàn với anh trước?”
Chị đáp:
“Em lấy chồng hơn mười năm rồi, đây là lần đầu tiên mua chăn cho mẹ em. Chưa tới một nghìn tệ, mà cũng phải xin phép anh sao?”
Anh cả nghiêm giọng:
“Chỉ cần không phải mua đồ cho nhà mình, dù chỉ một trăm tệ, em cũng phải báo cho anh biết.
“Đây cũng không phải lần đầu tiên. Lần trước em mua quần áo cho mẹ em, anh đã nhắc nhở em rồi.”
Chị dâu uất ức đến phát khóc, nghẹn ngào nói:
“Nhưng đó là sinh nhật mẹ em!
“Em đã lấy chồng hơn mười năm, chỉ mới mua cho mẹ em một bộ quần áo.
“Như vậy cũng quá đáng sao?”
13
Anh cả tức giận quát lên:
“Cô còn dám cãi à? Tôi có nói không cho cô mua không? Tôi chỉ hỏi tại sao cô không bàn bạc với tôi!”
Chị dâu nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói:
“Lương của tôi hơn tám nghìn tệ một tháng, ngay cả quyền tự quyết định chi tiêu một nghìn tệ cũng không có sao?
“Mua cái gì cũng phải báo cáo với anh? Tôi đâu có ăn bám anh!
“Tiền tôi mua đồ cho mẹ cũng là tiền tôi tự kiếm, có gì mà không được?”
Anh cả giận dữ:
“Tiền cô kiếm là tiền của cô à? Cô có phải vợ tôi không?”
Thế là hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ.
Tôi nói với chồng:
“Chúng tôi đâu cần phải đi? Vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường, đi chỉ tổ thành người thừa.”
Chồng tôi đáp:
“Đây chính là cái mà anh đã nói với em trước đây: mở cuộc họp gia đình để giải quyết vấn đề.”
Lúc kết hôn, chồng tôi từng nói với tôi rằng nhà anh ấy có một thói quen.
Chuyện của vợ chồng chính là chuyện của cả gia đình.
Chỉ cần một người làm sai, cả nhà sẽ họp lại, cùng nhau chỉ trích và giúp sửa chữa lỗi lầm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôi gật đầu:
“Lần trước cả nhà kéo đến nhà mình, cũng là để mở một cuộc họp gia đình nhằm chỉ trích em. Nhưng mà em không chấp nhận, cuối cùng tan rã trong không vui.”
Chồng tôi xoa đầu tôi, nói:
“Anh đã bảo rồi, nếu mẹ anh gây chuyện, em cứ mặc kệ, đợi anh về rồi tính.”
Anh ấy sợ tôi bị cả nhà ép buộc, nên đã dặn dò tôi hết lần này đến lần khác, bảo tôi đừng chọc vào mẹ chồng.
Vậy nên, hôm tôi đổ sủi cảo vào thùng rác và bị mẹ chồng bắt gặp, tôi cũng có chút hối hận.
Tôi hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Vậy hôm nay em với chị dâu cả có phải cùng lên 'bục xét xử' không?”
Chồng tôi bật cười, kéo đầu tôi lại gần, nói:
“Yên tâm, có anh ở đây, không ai dám xét xử em đâu.”
Tôi cũng muốn đi xem thử, họ định xử tôi thế nào.
Chọc tức tôi, tôi sẽ làm cho cả nhà họ rối tung lên.
Khi chúng tôi đến nhà anh cả, em chồng cùng chồng cô ta và mẹ chồng đã có mặt.
Mọi người đều đã ngồi xuống.
Chị dâu cả rót trà cho từng người, đến khi hết chỗ ngồi.
14
Giữa phòng khách đặt một chiếc ghế.
Mẹ chồng chỉ vào ghế, nói:
“Con dâu cả, ngồi xuống, nói rõ xem rốt cuộc là chuyện gì?”
Tôi trợn mắt.
Nhìn kiểu sắp xếp này, rõ ràng coi chị dâu cả như tội phạm mà xét xử.
Anh cả khoanh tay trước ngực, tự tin nhìn chị dâu:
“Em cho rằng em có lý, vậy em nói trước đi.”
Chị dâu cả ngồi xuống ghế, ấm ức giải thích:
“Em kết hôn bao nhiêu năm nay, năm nào cũng mua quần áo cho mẹ, mua quà cho em chồng và em trai chồng.
“Em đã làm tròn bổn phận của một cô ta dâu rồi đúng không?
“Nhưng em lại chưa làm tròn bổn phận của một người con gái.
“Nhà mẹ đẻ em xa, mấy năm mới về được một lần.
“Lần trước về, em thấy chăn trên giường mẹ em quá mỏng, sợ bà bị cảm lạnh, nên mua một bộ chăn ga gửi về.
“Chỉ mất chưa đến một nghìn tệ, vậy mà anh - Tạ Đức Minh cứ lải nhải mãi, cứ như em phạm phải tội tày trời không bằng.”
Em chồng lên tiếng:
“Chị dâu có lòng hiếu thảo, đó là điểm tốt, chúng tôi phải công nhận.
“Nhưng chị đã lấy anh cả, vậy thu nhập của hai người là tài sản chung của vợ chồng.
“Nếu số tiền chị chi không dùng cho gia đình, thì anh cả có quyền được biết chị đã chi vào đâu.
“Nói thẳng ra, giả sử chị đem tiền mua đồ cho một người đàn ông khác, anh cả có thấy khó chịu không?
“Anh ấy giận vì điều này chứng tỏ anh ấy yêu chị, chứng tỏ anh ấy đang ghen.
“Dĩ nhiên, em biết chị dâu sẽ không làm những chuyện trái đạo đức như vậy.
“Nhưng đã chi tiền cho nhà mẹ đẻ, thì cũng nên nói với anh cả một tiếng.
“Nếu dùng danh nghĩa của anh cả gửi quà về, mẹ chị vui, mà anh cả cũng có thể nở mày nở mặt.
“Chẳng phải tốt hơn sao?”
Anh cả gật đầu:
“Vẫn là em gái hiểu anh nhất.
“Vợ à, em sống với anh hơn mười năm, vậy mà vẫn chưa hiểu anh sao?
“Em lén mua đồ cho mẹ đẻ mà không nói với anh, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì?
“Họ có khi còn bảo anh là thằng con rể bất hiếu ấy chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro