Sủi Cảo Mẹ Chồng Làm, Tôi Quăng Vào Thùng Rác
Chương 5
Dương Tử Dục
2025-03-27 07:33:28
Tôi bình thản trả lời qua cửa:
“Mẹ cô có con trai con gái đầy đủ, sao đến lượt một người ngoài như tôi chăm sóc?”
“Nhưng tôi đang mang thai! Anh cả tôi phải đi làm, anh Hai không có nhà, chị dâu cả cũng phải đi làm và còn phải đưa đón con. Nếu chị không đi, thì ai đi?”
Tôi lạnh lùng phản bác:
“Các người là con ruột mà ai cũng bận rộn hết, vậy mà lại muốn đùn đẩy chuyện hiếu thuận cho con dâu như tôi?
“Cô không thấy nực cười à? Tôi cũng bận!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Em chồng tức giận đập cửa, chửi bới om sòm:
“Chính chị làm mẹ tôi nhập viện, chị lấy tư cách gì mà không chăm sóc bà?”
Tôi phớt lờ, cũng không mở cửa.
Cô ta chẳng làm gì được, cuối cùng em rể kéo cô ta rời đi.
Tối hôm đó, điện thoại tôi liên tục báo tin nhắn.
Nhóm gia đình đăng lên hàng loạt video.
Có cảnh mẹ chồng nằm trên giường bệnh rên rỉ.
Có cảnh bác sĩ truyền nước cho bà.
Có cảnh em chồng dìu bà vào nhà vệ sinh.
Tóm lại, chỉ có một mục đích: “Bán thảm.”
Muốn tôi thấy áy náy, hối hận, rồi chủ động đến chăm sóc bà.
Nhưng tâm trạng tôi vẫn bình lặng như nước.
Tôi tắt thông báo nhóm, bật chế độ im lặng, tiếp tục tập trung viết lách.
Một thời gian sau, tôi đoán mẹ chồng chắc đã xuất viện, liền mở nhóm ra xem thử.
Quả nhiên, bà đã chuyển đến nhà em chồng.
Trong video, em chồng bụng bầu lớn, vừa đút cơm cho bà ăn, vừa đ.ấ.m bóp vai, giúp bà mặc quần áo.
11
Em chồng giọng điệu mỉa mai:
“Mẹ, mẹ thấy con gái mẹ có phải tốt hơn ai kia không?”
Mẹ chồng gật đầu khen ngợi:
“Con gái mẹ là tốt nhất.”
Tôi bật cười, hai người là mẹ con ruột, tốt với nhau cũng là chuyện bình thường thôi.
Từ đó, tôi rất ít khi vào nhóm xem tin nhắn, mỗi ngày chỉ tập trung viết lách.
Nửa tháng sau, tôi hoàn thành bản thảo, thu dọn hành lý, ra ngoài đi thực tế để tìm cảm hứng cho cuốn sách tiếp theo.
Mới đi được hai ngày, mẹ chồng gọi điện cho tôi:
“La Hinh, sao mẹ không mở được cửa nhà? Con ra mở giúp mẹ một chút.”
Tôi không ngờ bà lại mò đến nhà tôi lần nữa, liền đáp:
“Tôi không có ở nhà.”
Em chồng hét lên:
“Vậy thì nói mật mã cho mẹ tôi đi! Đây đâu phải nhà của riêng chị, dựa vào đâu mà không cho mẹ tôi vào?”
Tôi khẽ cong môi, nhàn nhạt nói:
“Alo? Alo? Cô nói gì? Tôi đang trên núi đi thực tế, sóng yếu quá nghe không rõ...”
Mẹ chồng dịu dàng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“La Hinh, con có ăn uống đầy đủ không? Nhất định phải ăn sáng nhé, không thì đau dạ dày đấy. Ra ngoài nhớ mặc thêm áo, đừng để bị cảm.”
Tôi tiếp tục diễn:
“Alo? Alo alo! Vẫn nghe được chứ? Sóng kém quá...”
Em chồng tức giận đến mức buột miệng chửi:
“Mẹ! Mẹ có phải đồ ngu không? Người ta đã đuổi mẹ ra khỏi nhà, vậy mà mẹ còn lo cho chị ta?”
Mẹ chồng thở dài:
“Hồi nhỏ mẹ quản thằng Hai nghiêm quá, nó có chút oán trách mẹ. Giờ mẹ không chăm sóc tốt cho vợ nó, mẹ sợ nó sẽ càng ghét mẹ hơn.”
Em chồng phẫn nộ:
“Anh Hai đúng là mù mới cưới cái thứ quái quỷ này! Đợi anh ấy về, con bắt anh ấy ly hôn ngay!
“Nếu anh ấy không chịu ly hôn, con sẽ tung chuyện La Hinh ngược đãi mẹ lên mạng, khiến con đàn bà này thân bại danh liệt!”
Cuộc gọi cúp máy.
Tôi biết, em chồng cố ý nói vậy để đe dọa tôi, mong tôi phải xuống nước với mẹ chồng.
Nhưng tôi chẳng hề bận tâm.
Sau khi chuyến đi thực tế kết thúc, tôi trở về nhà, tiếp tục viết lách.
12
Chẳng bao lâu nữa là đến Tết, chồng tôi cũng được nghỉ phép.
Vừa vào nhà, anh đã ôm chặt tôi, hỏi:
“Em có chịu ấm ức không?”
Vừa mở máy lên, chắc chắn anh đã đọc hết tin nhắn trong nhóm gia đình.
Tôi cười nhạt:
“Không đâu, người chịu ấm ức là mẹ anh cơ mà.”
Anh không nói gì nữa, chỉ tập trung thân mật với tôi.
Lần này anh phải thực hiện một nhiệm vụ quan trọng, từ sau kỳ nghỉ kết hôn đã không được về nhà.
Ba tháng xa cách, cả hai đều rất nhớ nhau.
Nhưng thế giới hai người chưa được tận hưởng quá hai tiếng, điện thoại chồng tôi lại reo lên.
Là mẹ chồng gọi.
“Thằng Hai, con đưa La Hinh đến nhà anh cả đi, mở cuộc họp gia đình, giải quyết chuyện của vợ nó.”
Chồng tôi hỏi:
“Anh cả có chuyện gì vậy mẹ?”
“Vợ nó làm sai, chúng tôi qua đó giúp nó sửa chữa lỗi lầm.”
“Được rồi.”
Tôi nghe mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ấn tượng của tôi về chị dâu cả khá tốt.
Chị ấy không nhiệt tình thái quá như mẹ chồng, cũng không kênh kiệu như em chồng.
Chị dịu dàng, biết điều, làm việc cẩn thận, lại siêng năng và lễ phép.
Tôi không tưởng tượng nổi chị ấy có thể phạm phải sai lầm gì đến mức cả nhà phải họp lại để chỉ trích.
Chồng tôi nói:
“Để anh xem trong nhóm có gì.”
Tôi cũng cầm điện thoại lên xem, phát hiện anh cả và chị dâu cả đang cãi nhau trong nhóm gia đình.
“Mẹ cô có con trai con gái đầy đủ, sao đến lượt một người ngoài như tôi chăm sóc?”
“Nhưng tôi đang mang thai! Anh cả tôi phải đi làm, anh Hai không có nhà, chị dâu cả cũng phải đi làm và còn phải đưa đón con. Nếu chị không đi, thì ai đi?”
Tôi lạnh lùng phản bác:
“Các người là con ruột mà ai cũng bận rộn hết, vậy mà lại muốn đùn đẩy chuyện hiếu thuận cho con dâu như tôi?
“Cô không thấy nực cười à? Tôi cũng bận!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Em chồng tức giận đập cửa, chửi bới om sòm:
“Chính chị làm mẹ tôi nhập viện, chị lấy tư cách gì mà không chăm sóc bà?”
Tôi phớt lờ, cũng không mở cửa.
Cô ta chẳng làm gì được, cuối cùng em rể kéo cô ta rời đi.
Tối hôm đó, điện thoại tôi liên tục báo tin nhắn.
Nhóm gia đình đăng lên hàng loạt video.
Có cảnh mẹ chồng nằm trên giường bệnh rên rỉ.
Có cảnh bác sĩ truyền nước cho bà.
Có cảnh em chồng dìu bà vào nhà vệ sinh.
Tóm lại, chỉ có một mục đích: “Bán thảm.”
Muốn tôi thấy áy náy, hối hận, rồi chủ động đến chăm sóc bà.
Nhưng tâm trạng tôi vẫn bình lặng như nước.
Tôi tắt thông báo nhóm, bật chế độ im lặng, tiếp tục tập trung viết lách.
Một thời gian sau, tôi đoán mẹ chồng chắc đã xuất viện, liền mở nhóm ra xem thử.
Quả nhiên, bà đã chuyển đến nhà em chồng.
Trong video, em chồng bụng bầu lớn, vừa đút cơm cho bà ăn, vừa đ.ấ.m bóp vai, giúp bà mặc quần áo.
11
Em chồng giọng điệu mỉa mai:
“Mẹ, mẹ thấy con gái mẹ có phải tốt hơn ai kia không?”
Mẹ chồng gật đầu khen ngợi:
“Con gái mẹ là tốt nhất.”
Tôi bật cười, hai người là mẹ con ruột, tốt với nhau cũng là chuyện bình thường thôi.
Từ đó, tôi rất ít khi vào nhóm xem tin nhắn, mỗi ngày chỉ tập trung viết lách.
Nửa tháng sau, tôi hoàn thành bản thảo, thu dọn hành lý, ra ngoài đi thực tế để tìm cảm hứng cho cuốn sách tiếp theo.
Mới đi được hai ngày, mẹ chồng gọi điện cho tôi:
“La Hinh, sao mẹ không mở được cửa nhà? Con ra mở giúp mẹ một chút.”
Tôi không ngờ bà lại mò đến nhà tôi lần nữa, liền đáp:
“Tôi không có ở nhà.”
Em chồng hét lên:
“Vậy thì nói mật mã cho mẹ tôi đi! Đây đâu phải nhà của riêng chị, dựa vào đâu mà không cho mẹ tôi vào?”
Tôi khẽ cong môi, nhàn nhạt nói:
“Alo? Alo? Cô nói gì? Tôi đang trên núi đi thực tế, sóng yếu quá nghe không rõ...”
Mẹ chồng dịu dàng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“La Hinh, con có ăn uống đầy đủ không? Nhất định phải ăn sáng nhé, không thì đau dạ dày đấy. Ra ngoài nhớ mặc thêm áo, đừng để bị cảm.”
Tôi tiếp tục diễn:
“Alo? Alo alo! Vẫn nghe được chứ? Sóng kém quá...”
Em chồng tức giận đến mức buột miệng chửi:
“Mẹ! Mẹ có phải đồ ngu không? Người ta đã đuổi mẹ ra khỏi nhà, vậy mà mẹ còn lo cho chị ta?”
Mẹ chồng thở dài:
“Hồi nhỏ mẹ quản thằng Hai nghiêm quá, nó có chút oán trách mẹ. Giờ mẹ không chăm sóc tốt cho vợ nó, mẹ sợ nó sẽ càng ghét mẹ hơn.”
Em chồng phẫn nộ:
“Anh Hai đúng là mù mới cưới cái thứ quái quỷ này! Đợi anh ấy về, con bắt anh ấy ly hôn ngay!
“Nếu anh ấy không chịu ly hôn, con sẽ tung chuyện La Hinh ngược đãi mẹ lên mạng, khiến con đàn bà này thân bại danh liệt!”
Cuộc gọi cúp máy.
Tôi biết, em chồng cố ý nói vậy để đe dọa tôi, mong tôi phải xuống nước với mẹ chồng.
Nhưng tôi chẳng hề bận tâm.
Sau khi chuyến đi thực tế kết thúc, tôi trở về nhà, tiếp tục viết lách.
12
Chẳng bao lâu nữa là đến Tết, chồng tôi cũng được nghỉ phép.
Vừa vào nhà, anh đã ôm chặt tôi, hỏi:
“Em có chịu ấm ức không?”
Vừa mở máy lên, chắc chắn anh đã đọc hết tin nhắn trong nhóm gia đình.
Tôi cười nhạt:
“Không đâu, người chịu ấm ức là mẹ anh cơ mà.”
Anh không nói gì nữa, chỉ tập trung thân mật với tôi.
Lần này anh phải thực hiện một nhiệm vụ quan trọng, từ sau kỳ nghỉ kết hôn đã không được về nhà.
Ba tháng xa cách, cả hai đều rất nhớ nhau.
Nhưng thế giới hai người chưa được tận hưởng quá hai tiếng, điện thoại chồng tôi lại reo lên.
Là mẹ chồng gọi.
“Thằng Hai, con đưa La Hinh đến nhà anh cả đi, mở cuộc họp gia đình, giải quyết chuyện của vợ nó.”
Chồng tôi hỏi:
“Anh cả có chuyện gì vậy mẹ?”
“Vợ nó làm sai, chúng tôi qua đó giúp nó sửa chữa lỗi lầm.”
“Được rồi.”
Tôi nghe mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ấn tượng của tôi về chị dâu cả khá tốt.
Chị ấy không nhiệt tình thái quá như mẹ chồng, cũng không kênh kiệu như em chồng.
Chị dịu dàng, biết điều, làm việc cẩn thận, lại siêng năng và lễ phép.
Tôi không tưởng tượng nổi chị ấy có thể phạm phải sai lầm gì đến mức cả nhà phải họp lại để chỉ trích.
Chồng tôi nói:
“Để anh xem trong nhóm có gì.”
Tôi cũng cầm điện thoại lên xem, phát hiện anh cả và chị dâu cả đang cãi nhau trong nhóm gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro