Sự Cứu Rỗi Là Lưỡi Dao Sắc Bén Nhất
Chương 4
Đang cập nhật
2025-03-30 08:00:35
Mỗi ngày, ta đều ôm Tiểu Hắc chơi đùa. Tiêu Cảnh mấy lần đến tìm ta đều bị ta từ chối, khiến Tri Họa lo lắng đến mức xoay quanh ta như con quay.
Hôm ấy, ta đang ôm Tiểu Hắc ngồi bên tường nghịch lá rụng, thì Tiêu Cảnh đột nhiên hớt hải chạy vào viện của ta.
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy gương mặt y mang theo nỗi khẩn trương cùng bối rối khó nói thành lời.
Tim ta bất giác trầm xuống.
Bàn tay đang vuốt ve bụng tròn vo của Tiểu Hắc vô thức siết chặt, khiến nó kêu ư ử.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Tiêu Cảnh như vậy. Dẫu y có bị ghẻ lạnh thế nào, rốt cuộc vẫn là hoàng tử, thường ngày hành vi cử chỉ đều vô cùng chú trọng, hôm nay lại hấp tấp đến mức này, trong lòng ta bỗng dưng dâng lên một nỗi hoảng loạn khó tả.
"Phu quân hôm nay sao lại không bận chính sự?"
"Á Ý, Sở Sở xảy ra chuyện rồi!"
Ta không nói gì, chỉ cảm thấy trái tim càng nặng nề hơn.
"Sở Sở chính là con gái của chủ tiệm bánh bao đó, lần trước nàng từng gặp qua."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói của ta vô thức mang theo vài phần căng thẳng và sợ hãi.
Nghe vậy, Tiêu Cảnh lại im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, dưới ánh mắt ta, y vẫn nghiến răng nói ra:
"Tiệm bánh nhà Sở Sở bị một nhóm lưu manh đập phá, mẹ nàng ấy thấy đám ác ôn đó trêu ghẹo hai mẹ con, liền cầm d.a.o liều mạng với chúng... bị... bị bọn chúng sát hại!"
"Ta sợ Sở Sở một mình hoảng sợ, sau khi lo liệu xong liền đưa nàng ấy về phủ."
9
Tiêu Cảnh mang Sở Sở về.
Một cô nương mất đi mẫu thân che chở, trong thời buổi loạn thế này, căn bản không thể sinh tồn, ta không có lý do để trách cứ gì.
Ta không ngăn cản.
Nhưng trong lòng lại như bị ai đó hung hăng bóp nghẹn, khó chịu vô cùng.
Hạ nhân thấy chủ tử mang về một nữ tử, liền xôn xao bàn tán xem có phải ta sắp thất sủng hay không.
Tri Họa quanh năm ở cùng đám hạ nhân, tất nhiên nghe được những lời khó nghe đó.
Nha đầu cảm thấy bất bình thay ta, không ngừng mắng chửi Sở Sở là hồ ly tinh:
"Con tiện nhân đó chính là một kẻ giỏi câu dẫn! Bán bánh bao cũng có thể dụ dỗ nam nhân, thật đáng khinh bỉ! Sao Thất hoàng tử lại động lòng với ả ta được chứ!"
"Chẳng lẽ không nhìn ra ả ta cố tình bám lấy ngài ấy sao?"
Sắc mặt ta lạnh đi:
"Câm miệng! Tri Họa, ngươi là người hầu bên cạnh ta, từng lời từng chữ đều phải biết giữ mồm giữ miệng!"
"Ta vốn dĩ cũng chẳng phải người lành lặn gì, chỉ là một kẻ ốm yếu, chẳng lẽ còn muốn độc chiếm Tiêu Cảnh hay sao?
"Ta sớm đã cùng phu quân ước định, ngày sau nếu chàng có người thương, liền để chàng nạp nàng ta làm thê."
"Nhưng mà..."
Tri Họa còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt ta chặn lại.
Ta không dám tưởng tượng, nếu những lời của nàng bị kẻ có tâm nghe được, liệu nàng có bị phạt đánh đến c.h.ế.t hay không.
Ngay chính bản thân ta còn chưa biết số phận ra sao, nào có thể bảo vệ nổi một nha hoàn.
Chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
10
Tiêu Cảnh tìm đến ta:
"A Ý..."
Ta biết y muốn nói gì, cố đè nén nỗi chua xót trong lòng, muốn làm ra vẻ thản nhiên như gió thoảng mây bay, nhưng giọng nói run rẩy lại vạch trần sự chật vật của ta:
"Phu... quân, ngày đại hôn, ta sớm đã cùng chàng lập hứa ước.
"A Ý tuyệt đối sẽ không ngăn cản phu quân cùng ý trung nhân ở bên nhau."
"Xin lỗi..."
Chàng có tình, thiếp có ý, ta lại có lý do gì để ngăn cản?
Chỉ trách bản thân đã sinh ra thứ tình cảm không nên có, chưa từng nghĩ đến tương lai.
"Không sao."
"Ta muốn nạp Sở Sở làm bình thê..."
Lời vừa dứt, ta cảm giác tim mình như bị móc rỗng.
Không cam lòng, ta lên tiếng hỏi: "Phu quân, nhưng Sở Sở chỉ là thứ dân, không thể bước vào hoàng gia ngọc điệp."
"Nhưng ta không muốn để nàng ấy chịu uất ức, nàng ấy vừa mới mất đi mẫu thân..."
Vậy nên chàng lựa chọn để ta chịu uất ức.
Không đợi ta mở miệng, Tiêu Cảnh lại tiếp tục: "A Ý, Sở Sở thân phận thấp hèn, nàng là trung thần di mệnh, nếu nàng mở lời thỉnh cầu với phụ hoàng, phụ hoàng tất nhiên sẽ không cự tuyệt."
Lần đầu tiên, ta cảm thấy người trước mắt xa lạ đến thế:
"Chàng muốn ta dùng thân phận di mệnh của mình, đến cầu xin hoàng thượng ban cho Sở Sở một danh phận bình thê?"
Ngón tay ta run lên.
Trong lòng quặn thắt, đau đớn như thể bị từng nhát d.a.o xẻo thịt.
Tiêu Cảnh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ta.
Ta đã hiểu.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Được, ta sẽ đi. Chỉ là từ nay về sau, mong Thất hoàng tử điện hạ đừng bước vào tiểu viện ba thước một tấc này của ta nữa."
"A Ý, cớ gì nàng phải như vậy?"
Đáp lại y chỉ có cánh cửa phòng đóng chặt.
11
"Sao lại thành ra thế này chứ? Sớm biết như vậy, ngày đó..."
"Ngậm miệng! Tri Họa!"
"Ta đã nói với ngươi thế nào? Đây sớm đã không còn là Lý phủ, nếu ngươi còn không biết giữ mồm giữ miệng, ta thực sự sẽ phạt ngươi!"
Nỗi tức giận nghẹn trong lồng ngực, một luồng tanh ngọt trào lên.
Ta gắng sức kìm nén nhưng vẫn không nhịn được mà ho dữ dội.
"Máu! Là máu! Tiểu thư, người ho ra m.á.u rồi, nô tỳ đi gọi đại phu!"
Thấy vệt m.á.u trong tay ta, Tri Họa sợ đến mất hồn mất vía, khóc lóc định chạy ra ngoài.
"Tri Họa, đừng đi, thay ta sửa sang y phục!"
"Ta phải đi cầu kiến hoàng thượng!"
Hôm ấy, ta đang ôm Tiểu Hắc ngồi bên tường nghịch lá rụng, thì Tiêu Cảnh đột nhiên hớt hải chạy vào viện của ta.
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy gương mặt y mang theo nỗi khẩn trương cùng bối rối khó nói thành lời.
Tim ta bất giác trầm xuống.
Bàn tay đang vuốt ve bụng tròn vo của Tiểu Hắc vô thức siết chặt, khiến nó kêu ư ử.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Tiêu Cảnh như vậy. Dẫu y có bị ghẻ lạnh thế nào, rốt cuộc vẫn là hoàng tử, thường ngày hành vi cử chỉ đều vô cùng chú trọng, hôm nay lại hấp tấp đến mức này, trong lòng ta bỗng dưng dâng lên một nỗi hoảng loạn khó tả.
"Phu quân hôm nay sao lại không bận chính sự?"
"Á Ý, Sở Sở xảy ra chuyện rồi!"
Ta không nói gì, chỉ cảm thấy trái tim càng nặng nề hơn.
"Sở Sở chính là con gái của chủ tiệm bánh bao đó, lần trước nàng từng gặp qua."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói của ta vô thức mang theo vài phần căng thẳng và sợ hãi.
Nghe vậy, Tiêu Cảnh lại im lặng hồi lâu.
Cuối cùng, dưới ánh mắt ta, y vẫn nghiến răng nói ra:
"Tiệm bánh nhà Sở Sở bị một nhóm lưu manh đập phá, mẹ nàng ấy thấy đám ác ôn đó trêu ghẹo hai mẹ con, liền cầm d.a.o liều mạng với chúng... bị... bị bọn chúng sát hại!"
"Ta sợ Sở Sở một mình hoảng sợ, sau khi lo liệu xong liền đưa nàng ấy về phủ."
9
Tiêu Cảnh mang Sở Sở về.
Một cô nương mất đi mẫu thân che chở, trong thời buổi loạn thế này, căn bản không thể sinh tồn, ta không có lý do để trách cứ gì.
Ta không ngăn cản.
Nhưng trong lòng lại như bị ai đó hung hăng bóp nghẹn, khó chịu vô cùng.
Hạ nhân thấy chủ tử mang về một nữ tử, liền xôn xao bàn tán xem có phải ta sắp thất sủng hay không.
Tri Họa quanh năm ở cùng đám hạ nhân, tất nhiên nghe được những lời khó nghe đó.
Nha đầu cảm thấy bất bình thay ta, không ngừng mắng chửi Sở Sở là hồ ly tinh:
"Con tiện nhân đó chính là một kẻ giỏi câu dẫn! Bán bánh bao cũng có thể dụ dỗ nam nhân, thật đáng khinh bỉ! Sao Thất hoàng tử lại động lòng với ả ta được chứ!"
"Chẳng lẽ không nhìn ra ả ta cố tình bám lấy ngài ấy sao?"
Sắc mặt ta lạnh đi:
"Câm miệng! Tri Họa, ngươi là người hầu bên cạnh ta, từng lời từng chữ đều phải biết giữ mồm giữ miệng!"
"Ta vốn dĩ cũng chẳng phải người lành lặn gì, chỉ là một kẻ ốm yếu, chẳng lẽ còn muốn độc chiếm Tiêu Cảnh hay sao?
"Ta sớm đã cùng phu quân ước định, ngày sau nếu chàng có người thương, liền để chàng nạp nàng ta làm thê."
"Nhưng mà..."
Tri Họa còn muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt ta chặn lại.
Ta không dám tưởng tượng, nếu những lời của nàng bị kẻ có tâm nghe được, liệu nàng có bị phạt đánh đến c.h.ế.t hay không.
Ngay chính bản thân ta còn chưa biết số phận ra sao, nào có thể bảo vệ nổi một nha hoàn.
Chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
10
Tiêu Cảnh tìm đến ta:
"A Ý..."
Ta biết y muốn nói gì, cố đè nén nỗi chua xót trong lòng, muốn làm ra vẻ thản nhiên như gió thoảng mây bay, nhưng giọng nói run rẩy lại vạch trần sự chật vật của ta:
"Phu... quân, ngày đại hôn, ta sớm đã cùng chàng lập hứa ước.
"A Ý tuyệt đối sẽ không ngăn cản phu quân cùng ý trung nhân ở bên nhau."
"Xin lỗi..."
Chàng có tình, thiếp có ý, ta lại có lý do gì để ngăn cản?
Chỉ trách bản thân đã sinh ra thứ tình cảm không nên có, chưa từng nghĩ đến tương lai.
"Không sao."
"Ta muốn nạp Sở Sở làm bình thê..."
Lời vừa dứt, ta cảm giác tim mình như bị móc rỗng.
Không cam lòng, ta lên tiếng hỏi: "Phu quân, nhưng Sở Sở chỉ là thứ dân, không thể bước vào hoàng gia ngọc điệp."
"Nhưng ta không muốn để nàng ấy chịu uất ức, nàng ấy vừa mới mất đi mẫu thân..."
Vậy nên chàng lựa chọn để ta chịu uất ức.
Không đợi ta mở miệng, Tiêu Cảnh lại tiếp tục: "A Ý, Sở Sở thân phận thấp hèn, nàng là trung thần di mệnh, nếu nàng mở lời thỉnh cầu với phụ hoàng, phụ hoàng tất nhiên sẽ không cự tuyệt."
Lần đầu tiên, ta cảm thấy người trước mắt xa lạ đến thế:
"Chàng muốn ta dùng thân phận di mệnh của mình, đến cầu xin hoàng thượng ban cho Sở Sở một danh phận bình thê?"
Ngón tay ta run lên.
Trong lòng quặn thắt, đau đớn như thể bị từng nhát d.a.o xẻo thịt.
Tiêu Cảnh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ta.
Ta đã hiểu.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Được, ta sẽ đi. Chỉ là từ nay về sau, mong Thất hoàng tử điện hạ đừng bước vào tiểu viện ba thước một tấc này của ta nữa."
"A Ý, cớ gì nàng phải như vậy?"
Đáp lại y chỉ có cánh cửa phòng đóng chặt.
11
"Sao lại thành ra thế này chứ? Sớm biết như vậy, ngày đó..."
"Ngậm miệng! Tri Họa!"
"Ta đã nói với ngươi thế nào? Đây sớm đã không còn là Lý phủ, nếu ngươi còn không biết giữ mồm giữ miệng, ta thực sự sẽ phạt ngươi!"
Nỗi tức giận nghẹn trong lồng ngực, một luồng tanh ngọt trào lên.
Ta gắng sức kìm nén nhưng vẫn không nhịn được mà ho dữ dội.
"Máu! Là máu! Tiểu thư, người ho ra m.á.u rồi, nô tỳ đi gọi đại phu!"
Thấy vệt m.á.u trong tay ta, Tri Họa sợ đến mất hồn mất vía, khóc lóc định chạy ra ngoài.
"Tri Họa, đừng đi, thay ta sửa sang y phục!"
"Ta phải đi cầu kiến hoàng thượng!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro