Chương 17
A Giang
2025-03-27 09:01:47
Đêm đến, dưới ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ, chúng tôi cùng nhau xem lại chương trình Gala mừng xuân những năm trước trên điện thoại, nâng lon nước ngọt chúc mừng, kỷ niệm một năm sinh tồn đầy gian khổ.
"Năm sau, nhất định cũng phải sống tiếp!" Tôi thì thầm.
"Cho đến khi lũ xác sống bị tiêu diệt hoàn toàn!" Mẹ tôi nói thêm.
Hạ Dương cũng nâng ly cùng mọi người, uống một hơi cạn sạch.
Sáng mùng một Tết, chúng tôi vẫn không hề lơ là cảnh giác.
Tôi thức dậy từ rất sớm, mẹ vẫn còn đang ngủ.
Tôi lấy lẩu tự sôi cho Hạ Dương đã thức canh cả đêm, đồng thời pha cho mình một gói mì ăn liền, ăn kèm với xúc xích để lót dạ.
“Tình hình sao rồi?" Tôi hỏi Hạ Dương.
Hạ Dương lắc đầu: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là trước khi chị tỉnh dậy, em thấy có một chiếc xe chạy qua, có vẻ như đang hướng đến siêu thị hoặc hiệu thuốc."
"Giờ này còn có người ra ngoài tìm kiếm đồ tiếp tế sao?" Tôi nhíu mày lo lắng.
Rồi tôi chợt nhận ra, có lẽ vì khu dân cư của chúng tôi vẫn còn người sống sót và thi thoảng nhận được đồ tiếp tế từ chính phủ, nên tôi đã quên mất sự tàn khốc ở bên ngoài.
Chắc chắn vẫn còn những người sống sót khác, họ đang ẩn náu ở những nơi an toàn nhưng chưa được chính phủ phát hiện, vì vậy không nhận được sự trợ giúp nào.
Đến giờ ăn trưa, chúng tôi nghe thấy tiếng ồn ào mơ hồ từ bên ngoài.
Một chiếc xe thực hiện cú drift đẹp mắt, nhanh chóng bỏ xa lũ xác sống và biến mất khỏi tầm mắt.
"Đó chính là chiếc xe buổi sáng." Hạ Dương vừa nhai dở gói bánh quy sắp hết hạn vừa nói.
Khu vực của chúng tôi có quá ít người, mà tất cả đều ở trên các tầng cao, không có mùi người sống nên lũ xác sống hầu như không bén mảng tới.
Nhân lúc rảnh rỗi, tôi gọi Hạ Dương cùng nhau sắp xếp lại đồ tiếp tế trong nhà, chủ yếu là tìm những món đồ sắp hết hạn để ăn cho nhanh, tránh lãng phí.
Sau lần này, có lẽ vài ngày tới chúng tôi sẽ phải ăn bánh quy và đồ ăn nhanh để sống qua ngày.
Nhưng dù sao vẫn còn hơn là sau này không có gì để ăn.
Vài ngày sau, radio lại hoạt động tích cực hơn, không chỉ kêu gọi mọi người tự bảo vệ hoặc đến nương nhờ các căn cứ an toàn, mà còn cung cấp thêm thông tin mới: căn cứ an toàn gần chúng tôi nhất đã bắt đầu liên kết với các căn cứ khác, lấy căn cứ làm trung tâm để từng bước tiêu diệt lũ xác sống.
Trên radio thường xuyên phát thông báo về tiến độ, khiến chúng tôi cảm thấy tràn đầy hy vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mọi thứ ban đầu còn khá ổn, nhưng sau Tết, khi nhiệt độ dần ấm lên, đài phát thanh liên tục phát cảnh báo về các đợt triều cường xác sống.
Khi thời tiết ấm dần, lũ xác sống bắt đầu di chuyển về phía bắc.
Chúng tôi buộc phải lắng nghe đài phát thanh thường xuyên hơn, để không bỏ lỡ bất kỳ thông tin quan trọng nào.
Sự xuất hiện của các đợt triều cường xác sống cũng khiến công tác dọn dẹp phải tạm ngưng.
Đài phát thanh thông báo các căn cứ đã được đặt trong tình trạng báo động.
Chúng tôi cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Đợt triều cường xác sống gần nhất di chuyển trên đường cao tốc bên ngoài khu dân cư của chúng tôi.
Sức mạnh kinh hoàng của chúng đã tàn phá mọi thứ trên đường đi, tường đổ, nhà sập.
Một khu dân cư ở xa hơn nằm ngay trên đường di chuyển của lũ xác sống.
Tiếng các tòa nhà cao tầng đổ sập vang vọng khiến cả gia đình chúng tôi mất ngủ.
Những tòa nhà cao tầng mang đến cho chúng tôi nơi ẩn nấp, nhưng cũng đồng nghĩa với việc chúng tôi không có đường thoát thân.
Chỉ đến khi tận mắt chứng kiến sự kinh hoàng của các đợt triều cường xác sống, tôi mới cảm thấy sợ hãi.
May mắn thay, khu dân cư của chúng tôi không có mật độ dân cư quá cao, và nhiều người sống sót đã thiệt mạng trong giai đoạn đầu của mạt thế.
Nếu không, khu dân cư của chúng tôi có lẽ đã trở thành một địa điểm săn mồi trên đường di chuyển của lũ xác sống.
Có lẽ do áp lực của các đợt triều cường xác sống, chính phủ đã tạm ngừng việc thả đồ tiếp tế.
Cũng đúng thôi, với tiếng động lớn của trực thăng, e là họ sẽ vô tình dẫn lũ xác sống đến chỗ những người sống sót.
Tháng Tư đã đến, vài đợt triều cường xác sống di chuyển không liên tục, kéo dài gần hai tháng rưỡi.
Trong khoảng thời gian này, căn cứ an toàn gần chúng tôi nhất đã nhiều lần bị xác sống tấn công, thậm chí có vài lần phát tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nhưng may mắn thay, căn cứ đã trụ vững.
Tuy nhiên, căn cứ cũng bị thiệt hại nặng nề.
Đài phát thanh thông báo họ đang tập trung tái thiết căn cứ, ổn định hậu phương, sau đó mới tiếp tục tiêu diệt xác sống và tìm kiếm cứu nạn.
Tôi tính nhẩm, đến nay đã 9 tháng kể từ ngày tận thế.
"Năm sau, nhất định cũng phải sống tiếp!" Tôi thì thầm.
"Cho đến khi lũ xác sống bị tiêu diệt hoàn toàn!" Mẹ tôi nói thêm.
Hạ Dương cũng nâng ly cùng mọi người, uống một hơi cạn sạch.
Sáng mùng một Tết, chúng tôi vẫn không hề lơ là cảnh giác.
Tôi thức dậy từ rất sớm, mẹ vẫn còn đang ngủ.
Tôi lấy lẩu tự sôi cho Hạ Dương đã thức canh cả đêm, đồng thời pha cho mình một gói mì ăn liền, ăn kèm với xúc xích để lót dạ.
“Tình hình sao rồi?" Tôi hỏi Hạ Dương.
Hạ Dương lắc đầu: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là trước khi chị tỉnh dậy, em thấy có một chiếc xe chạy qua, có vẻ như đang hướng đến siêu thị hoặc hiệu thuốc."
"Giờ này còn có người ra ngoài tìm kiếm đồ tiếp tế sao?" Tôi nhíu mày lo lắng.
Rồi tôi chợt nhận ra, có lẽ vì khu dân cư của chúng tôi vẫn còn người sống sót và thi thoảng nhận được đồ tiếp tế từ chính phủ, nên tôi đã quên mất sự tàn khốc ở bên ngoài.
Chắc chắn vẫn còn những người sống sót khác, họ đang ẩn náu ở những nơi an toàn nhưng chưa được chính phủ phát hiện, vì vậy không nhận được sự trợ giúp nào.
Đến giờ ăn trưa, chúng tôi nghe thấy tiếng ồn ào mơ hồ từ bên ngoài.
Một chiếc xe thực hiện cú drift đẹp mắt, nhanh chóng bỏ xa lũ xác sống và biến mất khỏi tầm mắt.
"Đó chính là chiếc xe buổi sáng." Hạ Dương vừa nhai dở gói bánh quy sắp hết hạn vừa nói.
Khu vực của chúng tôi có quá ít người, mà tất cả đều ở trên các tầng cao, không có mùi người sống nên lũ xác sống hầu như không bén mảng tới.
Nhân lúc rảnh rỗi, tôi gọi Hạ Dương cùng nhau sắp xếp lại đồ tiếp tế trong nhà, chủ yếu là tìm những món đồ sắp hết hạn để ăn cho nhanh, tránh lãng phí.
Sau lần này, có lẽ vài ngày tới chúng tôi sẽ phải ăn bánh quy và đồ ăn nhanh để sống qua ngày.
Nhưng dù sao vẫn còn hơn là sau này không có gì để ăn.
Vài ngày sau, radio lại hoạt động tích cực hơn, không chỉ kêu gọi mọi người tự bảo vệ hoặc đến nương nhờ các căn cứ an toàn, mà còn cung cấp thêm thông tin mới: căn cứ an toàn gần chúng tôi nhất đã bắt đầu liên kết với các căn cứ khác, lấy căn cứ làm trung tâm để từng bước tiêu diệt lũ xác sống.
Trên radio thường xuyên phát thông báo về tiến độ, khiến chúng tôi cảm thấy tràn đầy hy vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mọi thứ ban đầu còn khá ổn, nhưng sau Tết, khi nhiệt độ dần ấm lên, đài phát thanh liên tục phát cảnh báo về các đợt triều cường xác sống.
Khi thời tiết ấm dần, lũ xác sống bắt đầu di chuyển về phía bắc.
Chúng tôi buộc phải lắng nghe đài phát thanh thường xuyên hơn, để không bỏ lỡ bất kỳ thông tin quan trọng nào.
Sự xuất hiện của các đợt triều cường xác sống cũng khiến công tác dọn dẹp phải tạm ngưng.
Đài phát thanh thông báo các căn cứ đã được đặt trong tình trạng báo động.
Chúng tôi cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Đợt triều cường xác sống gần nhất di chuyển trên đường cao tốc bên ngoài khu dân cư của chúng tôi.
Sức mạnh kinh hoàng của chúng đã tàn phá mọi thứ trên đường đi, tường đổ, nhà sập.
Một khu dân cư ở xa hơn nằm ngay trên đường di chuyển của lũ xác sống.
Tiếng các tòa nhà cao tầng đổ sập vang vọng khiến cả gia đình chúng tôi mất ngủ.
Những tòa nhà cao tầng mang đến cho chúng tôi nơi ẩn nấp, nhưng cũng đồng nghĩa với việc chúng tôi không có đường thoát thân.
Chỉ đến khi tận mắt chứng kiến sự kinh hoàng của các đợt triều cường xác sống, tôi mới cảm thấy sợ hãi.
May mắn thay, khu dân cư của chúng tôi không có mật độ dân cư quá cao, và nhiều người sống sót đã thiệt mạng trong giai đoạn đầu của mạt thế.
Nếu không, khu dân cư của chúng tôi có lẽ đã trở thành một địa điểm săn mồi trên đường di chuyển của lũ xác sống.
Có lẽ do áp lực của các đợt triều cường xác sống, chính phủ đã tạm ngừng việc thả đồ tiếp tế.
Cũng đúng thôi, với tiếng động lớn của trực thăng, e là họ sẽ vô tình dẫn lũ xác sống đến chỗ những người sống sót.
Tháng Tư đã đến, vài đợt triều cường xác sống di chuyển không liên tục, kéo dài gần hai tháng rưỡi.
Trong khoảng thời gian này, căn cứ an toàn gần chúng tôi nhất đã nhiều lần bị xác sống tấn công, thậm chí có vài lần phát tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nhưng may mắn thay, căn cứ đã trụ vững.
Tuy nhiên, căn cứ cũng bị thiệt hại nặng nề.
Đài phát thanh thông báo họ đang tập trung tái thiết căn cứ, ổn định hậu phương, sau đó mới tiếp tục tiêu diệt xác sống và tìm kiếm cứu nạn.
Tôi tính nhẩm, đến nay đã 9 tháng kể từ ngày tận thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro