Chương 9
Đang cập nhật
2025-03-30 08:02:26
Bữa tiệc hôm nay quả là náo nhiệt nhất mà ta từng tham dự. Tên công tử nhà họ Vương đã làm nhục thân thể của hai vị tiểu thư, còn tra tấn hai người còn lại đến mức hấp hối.
Khi nghe tin này, mẫu thân khựng lại một chút: "Con làm sao?"
Ta ngước mắt nhìn mẫu thân cảm thấy hôm nay bà thật sự rất xinh đẹp: "Vâng ạ. Như vậy hắn ta không thể cưới con được nữa rồi."
Thế lực của nhà họ Vương không thể chống lại cơn thịnh nộ của cả bốn gia tộc, càng không có gan lớn đến mức đòi cùng lúc cưới bốn người về làm chính thê.
Hơn nữa, dựa vào tiếng xấu bạo ngược của tên công tử nhà họ Vương, dù cho các tiểu thư kia tỉnh lại và vu oan cho ta, cũng chẳng ai tin.
Làm sao ta biết được trong bữa tiệc lại có nha hoàn sơ ý, làm ướt cả váy áo của ta cơ chứ?
Huống hồ, ta vốn nổi tiếng là ngoan hiền, đến nói chuyện cũng nhẹ nhàng, không thể nào làm ra chuyện tàn độc như vậy được.
Những chuyện xảy ra sau đó, không phải là điều mà mẫu tử ta có thể biết được.
Trên xe ngựa trở về phủ, mẫu thân trông có vẻ không vui nói: "Nhuận Nhi, ta rất mừng vì con đã biết phản kháng, nhưng ta không muốn con trở thành người giống như bọn họ."
Đây là lần đầu tiên trong suốt những ngày qua, ta thấy mẫu thân thôi nở nụ cười. Có lẽ bà cảm thấy hành động của ta hôm nay có phần quá đáng?
Không, chắc chắn không phải vậy.
Trước khi rời đi, mẫu thân đã dặn dò rằng, nếu bọn họ dám ức h.i.ế.p ta lần nữa, thì không cần phải nương tay.
Vậy thì...
Lòng ta lập tức dịu lại: "Con biết mà. Trong số đó, có một vị tiểu thư mới theo phụ thân chuyển đến kinh thành, nàng ấy chưa từng ức h.i.ế.p con, cũng không đồng tình với những hành động của họ. Vì vậy, con chỉ bảo nha hoàn đánh ngất nàng ấy rồi đưa đến một gian phòng an toàn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ừm."
Cuối cùng mẫu thân cũng hài lòng xoa đầu ta: "Giữa người và thú vật, đôi khi chỉ cách nhau một ranh giới rất mong manh. Nhuận Nhi, con tuyệt đối đừng vượt qua ranh giới đó, giống như bọn họ."
Khi năm cũ sắp qua, năm mới sắp đến, mẫu thân đột nhiên giảm bớt liều lượng thuốc của phụ thân. Ông ấy dần dần tỉnh táo lại, nhưng lại phải chịu đựng nỗi đau tột cùng. Bởi vì ông ấy không còn nhìn thấy Lục Cẩm Nguyên nữa.
Mẫu thân đề nghị thả Đại tỷ ra ngoài: "Năm mới sắp đến rồi, Hạ lang không muốn gặp Nguyệt Nhi sao?"
Phụ thân lập tức như vớ được phao cứu sinh: "Phải, thả Nguyệt Nhi ra! Thả Nguyệt Nhi ra ngay!"
Tổ mẫu nghe tin, run rẩy bước ra khỏi Dung An Đường, không muốn cũng không thể để mẫu thân có cơ hội giăng bẫy Đại tỷ thêm lần nào nữa.
Nào ngờ, khi cả đoàn người vừa đến sân, mới hay tin Đại tỷ đã đổ bệnh. Do mẫu thân cắt giảm chi phí của các viện, nên mỗi ngày nàng chỉ có thể dùng mấy loại thảo dược bình thường để sắc thuốc.
Theo lý thường tình, cảm mạo sốt rét vốn không cần đến linh chi hay nhân sâm, chỉ cần hai liều thuốc thông thường ở hiệu thuốc cũng có thể khỏi.
Dáng vẻ của Đại tỷ lúc này, cứ như thể cố tình không uống thuốc, để làm cho bệnh tình thêm trầm trọng, mong nhận được sự thương hại, khiến phụ thân trừng phạt mẫu thân.
Chỉ là, trông bệnh tình của nàng có vẻ quá nặng, nếu không cẩn thận, lỡ như mất mạng thì chẳng phải công toi sao?
Phụ thân đau lòng đến mức phát điên, chẳng còn để ý đến chuyện nam nữ giữ khoảng cách, nhào đến bên giường, lo lắng hỏi han tình hình của Đại tỷ.
Đại tỷ nằm yên trên giường, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, mái tóc đen dài xõa tung, trông thật thảm thương và yếu ớt.
Nàng ta không nhìn phụ thân ánh mắt đăm đăm nhìn cành mai lay động ngoài cửa sổ: "Phụ thân ơi, con đau quá. Lúc mẫu thân mất, người đã hứa sẽ chăm sóc con thật tốt mà. Vậy mà giờ đây, người lại để mặc cho nữ nhân độc ác kia ức h.i.ế.p con. Nếu biết trước như vậy, thà con theo mẫu thân đi còn hơn."
Khi nghe tin này, mẫu thân khựng lại một chút: "Con làm sao?"
Ta ngước mắt nhìn mẫu thân cảm thấy hôm nay bà thật sự rất xinh đẹp: "Vâng ạ. Như vậy hắn ta không thể cưới con được nữa rồi."
Thế lực của nhà họ Vương không thể chống lại cơn thịnh nộ của cả bốn gia tộc, càng không có gan lớn đến mức đòi cùng lúc cưới bốn người về làm chính thê.
Hơn nữa, dựa vào tiếng xấu bạo ngược của tên công tử nhà họ Vương, dù cho các tiểu thư kia tỉnh lại và vu oan cho ta, cũng chẳng ai tin.
Làm sao ta biết được trong bữa tiệc lại có nha hoàn sơ ý, làm ướt cả váy áo của ta cơ chứ?
Huống hồ, ta vốn nổi tiếng là ngoan hiền, đến nói chuyện cũng nhẹ nhàng, không thể nào làm ra chuyện tàn độc như vậy được.
Những chuyện xảy ra sau đó, không phải là điều mà mẫu tử ta có thể biết được.
Trên xe ngựa trở về phủ, mẫu thân trông có vẻ không vui nói: "Nhuận Nhi, ta rất mừng vì con đã biết phản kháng, nhưng ta không muốn con trở thành người giống như bọn họ."
Đây là lần đầu tiên trong suốt những ngày qua, ta thấy mẫu thân thôi nở nụ cười. Có lẽ bà cảm thấy hành động của ta hôm nay có phần quá đáng?
Không, chắc chắn không phải vậy.
Trước khi rời đi, mẫu thân đã dặn dò rằng, nếu bọn họ dám ức h.i.ế.p ta lần nữa, thì không cần phải nương tay.
Vậy thì...
Lòng ta lập tức dịu lại: "Con biết mà. Trong số đó, có một vị tiểu thư mới theo phụ thân chuyển đến kinh thành, nàng ấy chưa từng ức h.i.ế.p con, cũng không đồng tình với những hành động của họ. Vì vậy, con chỉ bảo nha hoàn đánh ngất nàng ấy rồi đưa đến một gian phòng an toàn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ừm."
Cuối cùng mẫu thân cũng hài lòng xoa đầu ta: "Giữa người và thú vật, đôi khi chỉ cách nhau một ranh giới rất mong manh. Nhuận Nhi, con tuyệt đối đừng vượt qua ranh giới đó, giống như bọn họ."
Khi năm cũ sắp qua, năm mới sắp đến, mẫu thân đột nhiên giảm bớt liều lượng thuốc của phụ thân. Ông ấy dần dần tỉnh táo lại, nhưng lại phải chịu đựng nỗi đau tột cùng. Bởi vì ông ấy không còn nhìn thấy Lục Cẩm Nguyên nữa.
Mẫu thân đề nghị thả Đại tỷ ra ngoài: "Năm mới sắp đến rồi, Hạ lang không muốn gặp Nguyệt Nhi sao?"
Phụ thân lập tức như vớ được phao cứu sinh: "Phải, thả Nguyệt Nhi ra! Thả Nguyệt Nhi ra ngay!"
Tổ mẫu nghe tin, run rẩy bước ra khỏi Dung An Đường, không muốn cũng không thể để mẫu thân có cơ hội giăng bẫy Đại tỷ thêm lần nào nữa.
Nào ngờ, khi cả đoàn người vừa đến sân, mới hay tin Đại tỷ đã đổ bệnh. Do mẫu thân cắt giảm chi phí của các viện, nên mỗi ngày nàng chỉ có thể dùng mấy loại thảo dược bình thường để sắc thuốc.
Theo lý thường tình, cảm mạo sốt rét vốn không cần đến linh chi hay nhân sâm, chỉ cần hai liều thuốc thông thường ở hiệu thuốc cũng có thể khỏi.
Dáng vẻ của Đại tỷ lúc này, cứ như thể cố tình không uống thuốc, để làm cho bệnh tình thêm trầm trọng, mong nhận được sự thương hại, khiến phụ thân trừng phạt mẫu thân.
Chỉ là, trông bệnh tình của nàng có vẻ quá nặng, nếu không cẩn thận, lỡ như mất mạng thì chẳng phải công toi sao?
Phụ thân đau lòng đến mức phát điên, chẳng còn để ý đến chuyện nam nữ giữ khoảng cách, nhào đến bên giường, lo lắng hỏi han tình hình của Đại tỷ.
Đại tỷ nằm yên trên giường, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, mái tóc đen dài xõa tung, trông thật thảm thương và yếu ớt.
Nàng ta không nhìn phụ thân ánh mắt đăm đăm nhìn cành mai lay động ngoài cửa sổ: "Phụ thân ơi, con đau quá. Lúc mẫu thân mất, người đã hứa sẽ chăm sóc con thật tốt mà. Vậy mà giờ đây, người lại để mặc cho nữ nhân độc ác kia ức h.i.ế.p con. Nếu biết trước như vậy, thà con theo mẫu thân đi còn hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro