Chương 8
Đang cập nhật
2025-03-30 08:02:26
Dù sao thì cũng đã chung sống với nhau mười mấy năm, nhìn phụ thân ngày ngày điên điên dại dại, lòng ta có chút không đành.
Ta ngập ngừng cầu xin mẫu thân: "Hay là... chúng ta cho phụ thân đi sớm một chút đi."
Lời vừa thốt ra, cả mẫu thân và ta đều sững sờ. Chẳng lẽ đây là những lời nói từ miệng ta sao?
Nhưng khi nghĩ đến những ngày tháng mười mấy năm qua, nếu phụ thân c.h.ế.t đi, hình như ta cũng không hề buồn. Ông ấy c.h.ế.t đi, ta và mẫu thân mới có thể vui vẻ, và nếu cả Tổ mẫu, Đại tỷ cũng...
Ác giả ác báo, đó mới là lẽ phải, đúng không mẫu thân ?
Mẫu thân ôm chầm lấy ta, cười lớn: "Nhuận Nhi đã lớn rồi. Nhưng phụ thân con vẫn còn tác dụng, ta muốn dành cho ông ấy một cái kết hoàn hảo. Nghĩ thôi cũng đủ khiến ta phấn khích rồi."
Vì Đại tỷ đang bị giam lỏng, mấy buổi tiệc gần đây chỉ có hai mẫu tử ta tham dự. Những cô bạn thân của nàng ta không còn kiên nhẫn được nữa. Họ bày kế sai người hầu hắt nước làm ướt xiêm y của ta, rồi dẫn ta đến một khu rừng vắng vẻ.
"Nói mau! Các ngươi đã làm gì Hạ Nguyệt rồi? Tại sao thiệp mời ta gửi đi không có hồi âm! Chỉ là con gái của một đám thương buôn mà cũng dám mơ tưởng đến vị trí đích nữ của Hạ Nguyệt, hôm nay chúng ta sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời!"
Đâu chỉ có hôm nay, số lần bọn họ cùng Hạ Nguyệt ức h.i.ế.p ta đã nhiều đến mức không thể đếm xuể. Họ ép ta quỳ xuống, bắt ta bắt chước tiếng chó sủa, đẩy ta xuống hồ vớt trâm cài trong cái lạnh thấu xương của mùa đông...
Ta không hiểu nổi, rõ ràng đều là những tiểu thư được nuôi dưỡng kỹ lưỡng trong các gia đình quyền quý, sao bên trong lại xấu xí đến thế.
Nhưng trước mặt người ngoài, họ lại ngụy trang rất giỏi. Các phu nhân mỗi khi nhắc đến họ đều hết lời ca ngợi, nào là đoan trang hiền thục, nào là thanh tú dịu dàng. Ai mà ngờ được họ cũng có những bộ mặt dữ tợn, tàn nhẫn khi ức h.i.ế.p kẻ yếu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhìn những gương mặt đã từng ám ảnh ta trong những cơn ác mộng, ta khẽ nhếch môi: "Chỉ có mấy người các ngươi thôi sao?"
"Chỉ mấy người bọn ta thôi cũng đủ để dạy cho ngươi một bài học rồi! Sao, sợ rồi hả? Vậy thì mau quỳ xuống van xin đi!"
Mấy cô bạn thân của Hạ Nguyệt cười phá lên, bàn bạc xem nên làm thế nào để ta biết thân biết phận.
Ta đá nhẹ viên đá dưới chân, thản nhiên nói: "Bàn bạc xong chưa? Vậy thì cứ làm theo ý các người đi."
Cũng tại bọn họ ngu ngốc, khi ức h.i.ế.p người khác cũng không mang theo cả người hầu. Nhưng ta có mang theo, còn là loại biết võ công nữa kìa.
Lúc đầu bọn họ còn cười nhạo nha hoàn của ta dung mạo bình thường, đến khi thấy từng người bên cạnh ngã gục xuống mới bắt đầu hoảng sợ.
Nhưng tất cả đã quá muộn rồi. Vừa nãy có người nói muốn hủy hoại khuôn mặt của ta, còn có người nói muốn đưa ta cho cậu út nhà họ Vương nào đó, cái tên nghe quen quen.
Ta suy nghĩ một chút, rút cây trâm cài tóc ra, rạch một đường trên mặt ả ta. Máu tươi nóng hổi tuôn ra, dung mạo mà ả ta từng tự hào, nay đã không còn.
Thì ra, việc xây dựng niềm vui trên nỗi đau của người khác không phải là chuyện gì tốt đẹp cho lắm. Vậy tại sao Tổ mẫu, Hạ Nguyệt, thậm chí là cô mẫu, lại luôn thích thú ức h.i.ế.p mẫu tử ta đến vậy?
Nhưng từ nay về sau, sẽ không ai có thể ức h.i.ế.p chúng ta được nữa. Ta không thể mãi yếu đuối như vậy, mẫu thân cũng còn nhiều việc phải lo.
Sau khi trút bỏ hết những uất ức trong lòng, ta ghé tai nha hoàn dặn dò vài câu, rồi nhấc váy chạy ra khỏi khu rừng. Chẳng mấy chốc, một bóng người khác đánh hơi được mùi m.á.u nhàn nhạt trong không khí, mò mẫm tiến vào.
Ta ngập ngừng cầu xin mẫu thân: "Hay là... chúng ta cho phụ thân đi sớm một chút đi."
Lời vừa thốt ra, cả mẫu thân và ta đều sững sờ. Chẳng lẽ đây là những lời nói từ miệng ta sao?
Nhưng khi nghĩ đến những ngày tháng mười mấy năm qua, nếu phụ thân c.h.ế.t đi, hình như ta cũng không hề buồn. Ông ấy c.h.ế.t đi, ta và mẫu thân mới có thể vui vẻ, và nếu cả Tổ mẫu, Đại tỷ cũng...
Ác giả ác báo, đó mới là lẽ phải, đúng không mẫu thân ?
Mẫu thân ôm chầm lấy ta, cười lớn: "Nhuận Nhi đã lớn rồi. Nhưng phụ thân con vẫn còn tác dụng, ta muốn dành cho ông ấy một cái kết hoàn hảo. Nghĩ thôi cũng đủ khiến ta phấn khích rồi."
Vì Đại tỷ đang bị giam lỏng, mấy buổi tiệc gần đây chỉ có hai mẫu tử ta tham dự. Những cô bạn thân của nàng ta không còn kiên nhẫn được nữa. Họ bày kế sai người hầu hắt nước làm ướt xiêm y của ta, rồi dẫn ta đến một khu rừng vắng vẻ.
"Nói mau! Các ngươi đã làm gì Hạ Nguyệt rồi? Tại sao thiệp mời ta gửi đi không có hồi âm! Chỉ là con gái của một đám thương buôn mà cũng dám mơ tưởng đến vị trí đích nữ của Hạ Nguyệt, hôm nay chúng ta sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời!"
Đâu chỉ có hôm nay, số lần bọn họ cùng Hạ Nguyệt ức h.i.ế.p ta đã nhiều đến mức không thể đếm xuể. Họ ép ta quỳ xuống, bắt ta bắt chước tiếng chó sủa, đẩy ta xuống hồ vớt trâm cài trong cái lạnh thấu xương của mùa đông...
Ta không hiểu nổi, rõ ràng đều là những tiểu thư được nuôi dưỡng kỹ lưỡng trong các gia đình quyền quý, sao bên trong lại xấu xí đến thế.
Nhưng trước mặt người ngoài, họ lại ngụy trang rất giỏi. Các phu nhân mỗi khi nhắc đến họ đều hết lời ca ngợi, nào là đoan trang hiền thục, nào là thanh tú dịu dàng. Ai mà ngờ được họ cũng có những bộ mặt dữ tợn, tàn nhẫn khi ức h.i.ế.p kẻ yếu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhìn những gương mặt đã từng ám ảnh ta trong những cơn ác mộng, ta khẽ nhếch môi: "Chỉ có mấy người các ngươi thôi sao?"
"Chỉ mấy người bọn ta thôi cũng đủ để dạy cho ngươi một bài học rồi! Sao, sợ rồi hả? Vậy thì mau quỳ xuống van xin đi!"
Mấy cô bạn thân của Hạ Nguyệt cười phá lên, bàn bạc xem nên làm thế nào để ta biết thân biết phận.
Ta đá nhẹ viên đá dưới chân, thản nhiên nói: "Bàn bạc xong chưa? Vậy thì cứ làm theo ý các người đi."
Cũng tại bọn họ ngu ngốc, khi ức h.i.ế.p người khác cũng không mang theo cả người hầu. Nhưng ta có mang theo, còn là loại biết võ công nữa kìa.
Lúc đầu bọn họ còn cười nhạo nha hoàn của ta dung mạo bình thường, đến khi thấy từng người bên cạnh ngã gục xuống mới bắt đầu hoảng sợ.
Nhưng tất cả đã quá muộn rồi. Vừa nãy có người nói muốn hủy hoại khuôn mặt của ta, còn có người nói muốn đưa ta cho cậu út nhà họ Vương nào đó, cái tên nghe quen quen.
Ta suy nghĩ một chút, rút cây trâm cài tóc ra, rạch một đường trên mặt ả ta. Máu tươi nóng hổi tuôn ra, dung mạo mà ả ta từng tự hào, nay đã không còn.
Thì ra, việc xây dựng niềm vui trên nỗi đau của người khác không phải là chuyện gì tốt đẹp cho lắm. Vậy tại sao Tổ mẫu, Hạ Nguyệt, thậm chí là cô mẫu, lại luôn thích thú ức h.i.ế.p mẫu tử ta đến vậy?
Nhưng từ nay về sau, sẽ không ai có thể ức h.i.ế.p chúng ta được nữa. Ta không thể mãi yếu đuối như vậy, mẫu thân cũng còn nhiều việc phải lo.
Sau khi trút bỏ hết những uất ức trong lòng, ta ghé tai nha hoàn dặn dò vài câu, rồi nhấc váy chạy ra khỏi khu rừng. Chẳng mấy chốc, một bóng người khác đánh hơi được mùi m.á.u nhàn nhạt trong không khí, mò mẫm tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro