Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu

Chương 9

Một Đóa Chi Tử

2025-03-28 06:32:45

Phó Thịnh Hòa dụi mắt. Lại dụi mắt lần nữa.

 

Những dòng chữ trước mắt vẫn không hề thay đổi.

 

Bịch!

 

Anh ta quỳ sụp xuống đất.

 

Hoan Hoan của anh ta sao có thể mắc ung thư giai đoạn cuối?

 

Nhìn thấy ngày hẹn hóa trị phía dưới, cả người Phó Thịnh Hòa cứng đờ.

 

Hôm đó là ngày anh ta đưa Dư Hinh đi siêu âm thai.

 

Hôm ấy, khi bước vào phòng khám, trong lòng anh ta bỗng nhiên có một nỗi bất an kỳ lạ.

 

Cảm giác có ai đó đang nhìn mình.

 

Anh ta ngồi không yên, bước ra ngoài tìm kiếm nhưng chẳng thấy ai.

 

Lúc đó, anh tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của mình.

 

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Hứa Thanh Hoan chắc chắn đã ở đâu đó... lặng lẽ nhìn anh ta.

 

Khi ấy, cô đã đau khổ nhường nào?

 

Bản thân mắc bệnh nan y mà chồng lại đang ở bên cạnh người phụ nữ khác, cùng cô ta mong chờ đứa con chung của họ.

 

Trái tim Phó Thịnh Hòa như bị ai đó hung hăng nện một cú, cơn đau lan ra tứ chi làm anh ta khó thở.

 

Anh không dám tưởng tượng tâm trạng của Hứa Thanh Hoan lúc đó.

 

Xin lỗi... xin lỗi...

 

Trong lòng anh ta, hai chữ ấy vang lên vô số lần.

 

Ba vợ anh ta mất vì ung thư, mẹ vợ thì qua đời vì tai nạn xe.

 

Anh đã lo lắng cho sức khỏe của Hứa Thanh Hoan biết bao, năm nào cũng bắt cô đi kiểm tra tổng quát.

 

Vậy mà tại sao chỉ riêng năm nay lại quên mất?

 

Bên dưới tờ chẩn đoán còn có một tập hồ sơ khác.

 

Phó Thịnh Hòa cầm lấy, không hy vọng gì nhiều.

 

Nhưng khi nhìn thấy ba chữ “nhà hỏa táng” in đậm trên giấy tờ, toàn thân anh ta như mất đi sức lực, ngã nhào lên bàn trà.

 

Loảng xoảng!

 

Tiếng đồ đạc rơi vỡ vang lên khắp phòng.

 

Người trợ lý nghe tiếng động vội chạy vào, vừa nhìn đã thấy một người đàn ông tiều tụy đến thảm hại.

 

Tóc anh ta rối bời, đôi mắt đỏ hoe, tay siết chặt xấp giấy đến nhăn nhúm, miệng lẩm bẩm điều gì đó trong vô thức.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trợ lý nghe không rõ, bèn ghé sát lại, cuối cùng cũng nghe được những tiếng nói yếu ớt như gió thoảng: “Giúp tôi... gọi điện... hỏi họ... Hoan Hoan của tôi...”

 

Trợ lý thử kéo tờ hồ sơ khỏi tay anh, cứ ngỡ sẽ rất khó khăn nhưng lại dễ dàng giành được.

 

Anh mất hết sức lực rồi sao?

 

Thấy rõ nội dung trên tờ giấy, trợ lý thầm kêu không ổn.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Anh ta lập tức sai người đỡ Phó Thịnh Hòa dậy, định tự mình đến xác nhận.

 

Nhưng theo như hồ sơ này...

 

Phu nhân... đã mất rồi.

 

Chiếc Bentley lao nhanh đến nhà hỏa táng.

 

Đúng lúc họ đến nơi, nhân viên phụ trách lo hậu sự của Hứa Thanh Hoan vừa tan ca.

 

Chỉ cần hỏi một câu, đã có thể xác nhận Hứa Thanh Hoan đã được chôn cất.

 

Bầu không khí lặng ngắt bỗng chốc bị phá vỡ.

 

Phó Thịnh Hòa bất ngờ lao đến, túm chặt cổ áo nhân viên kia: “Ai cho phép các người?! Ai cho phép các người hỏa táng cô ấy?! Tại sao không đợi?! Tôi sẽ kiện các người!”

 

Trợ lý dù cố gắng thế nào cũng không thể kéo anh ta ra.

 

Nhân viên kia tuổi còn trẻ, cũng không phải dạng dễ bị bắt nạt, lập tức phản bác: “Là cô Hứa tự ký thỏa thuận! Cô ấy chọn dịch vụ trọn gói của chúng tôi, ký tên và ghi âm xác nhận đầy đủ, giấy tờ hợp lệ, anh có kiện cũng chẳng ích gì! Lúc đó tôi còn hỏi cô ấy có cần thông báo với người nhà không. Cô ấy bảo cô ấy không còn nhà nữa.”

 

Lời vừa thốt ra, Phó Thịnh Hòa như bị ai đó đẩy mạnh về sau, cả người loạng choạng lùi lại.

 

Khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt.

 

Cô ấy nói cô ấy không còn nhà nữa.

 

Phải tuyệt vọng đến mức nào mới có thể nói ra những lời ấy?

 

Là anh ta có lỗi!

 

“Cô ấy... mất khi nào?”

 

“Đêm 29 tháng 11.”

 

Đúng vào buổi chiều hôm anh ta gọi cho cô bàn về chuyện nhận nuôi con.

 

Cô ấy vẫn luôn biết Dư Hinh mang thai con anh ta.

 

Vậy nên có phải là do những lời anh ta nói hôm đó đã kích thích cô ấy, làm bệnh tình cô ấy nặng thêm rồi ra đi hay không?

 

Trái tim Phó Thịnh Hòa như bị ai đó bóp nghẹt, nỗi đau xé rách từng thớ thịt.

 

Anh ta không thể kiềm chế được nữa.

 

Một cú đ.ấ.m mạnh giáng xuống bức tường bên cạnh. Máu chảy ra nhưng vẫn chẳng đau bằng lồng n.g.ự.c đang rỉ máu.

 

Trợ lý buộc phải cho người giữ chặt anh ta lại, cố gắng kéo sự chú ý của anh ta đi nơi khác: “Mộ của phu nhân ở đâu?”

 

Phó Thịnh Hòa bừng tỉnh: “Phải rồi, mộ ở đâu? Tôi muốn đến bên cô ấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu

Số ký tự: 0