Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 15
Một Đóa Chi Tử
2025-03-28 06:32:45
Phó Thịnh Hòa luôn là người cố chấp, anh muốn khai quan.
Nhân viên hỏa táng sững sờ: “Cô ấy đã được hỏa táng rồi, có mở quan tài ra cũng không thể xét nghiệm ADN. Cô ấy không để anh nhìn mặt lần cuối, chứng tỏ lúc còn sống, anh đã khiến cô ấy thất vọng.”
“Cô ấy đã c.h.ế.t rồi, anh đừng quấy rầy sự yên tĩnh của cô ấy nữa.”
Những lời đó như từng tia sét giáng xuống tim Phó Thịnh Hòa, xé nát từng mảnh. Anh chậm rãi ngồi sụp xuống, cố gắng tiêu hóa cảm xúc trong lòng.
Anh không biết mình đã trở về nhà như thế nào.
Không quan tâm ngày đêm, anh chìm đắm trong căn biệt thự trống trải.
Nó quá rộng, rộng đến mức những dấu vết mà Hứa Thanh Hoan để lại đã phai nhạt từ lâu. Anh không thể chịu đựng được, chỉ có thể ôm lấy chiếc chăn từng dùng chung, lật qua lật lại nhưng vẫn không thể nào ngủ được.
Xoạt..
Mẹ Phó kéo rèm cửa, bực bội nói: “Con làm gì mà không kéo rèm, cũng không đến công ty? Dư…”
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Phó Thịnh Hòa, bà đột nhiên câm lặng.
Mái tóc bù xù, râu ria lởm chởm, hốc mắt sâu trũng, cả người như một xác sống không hồn.
Đây còn là con trai bà sao?
Bà quỳ xuống, lay lay người anh: “Sao con lại biến mình thành thế này?”
Anh không trả lời.
“Là… Là vì Hứa Thanh Hoan biết được mọi chuyện rồi sao?”
Phó Thịnh Hòa chớp mắt, trong đôi mắt trống rỗng lóe lên một tia tuyệt vọng.
“Nó không chịu tha thứ cho con à? Không tha thứ thì thôi! Trên đời này thiếu gì phụ nữ, mẹ sẽ tìm cho con một người tốt hơn. Không ai sống thiếu ai là c.h.ế.t cả, con rồi cũng sẽ quen thôi.”
Phó Thịnh Hòa không thể nghe nổi nữa: “Con không thể sống thiếu cô ấy. Con đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ không hiểu sao? Còn biến thành ngày hôm nay, có phải là điều mẹ mong muốn không?”
Mẹ Phó không dám trả lời.
Một phút sau, bà mới tìm lại giọng nói của mình: “Được, được, con cứ nói là có vợ quên mẹ đi. Mẹ sẽ tìm nó về cho con.”
“Mẹ không tìm thấy được nữa đâu.” Giọng anh khàn đi: “Cô ấy... có lẽ đã âm dương cách biệt với con rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh lại nằm xuống, cả người như thể mất đi sức sống.
Mẹ Phó sững sờ tại chỗ, câu “âm dương cách biệt” cứ văng vẳng trong đầu bà. Trong phút chốc, bà cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối, chẳng biết là chua xót, hối hận hay đau đớn.
Hồi lâu, nhìn dáng vẻ tiều tụy của con trai, bà cứng miệng nói: “Mẹ không tin con không thể sống thiếu nó.”
Chưa đầy hai ngày, bà đã phải tự lật đổ suy nghĩ của mình.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Con trai bà, sợ là thực sự không thể sống thiếu Hứa Thanh Hoan.
Anh cứ thế nằm đó, không ăn không uống. Thỉnh thoảng đứng dậy tìm kiếm những dấu vết cô để lại, miệng lẩm bẩm: “Nhật ký... nhật ký đâu? Em đã nói sẽ để lại cho anh mà.”
Mẹ Phó sai người đi tìm. Không thể ép con trai ăn uống, bà đành mời bác sĩ đến truyền dịch.
Anh không chịu.
Mẹ Phó tức giận: “Được thôi, con không truyền, vậy mẹ cũng không ăn không uống, cùng con xuống địa ngục làm mẹ con!”
Bà không tin, con trai bà không quan tâm đến chính mình, chẳng lẽ cũng không quan tâm đến bà?
Nhưng lần này, chiêu thức quen thuộc lại chẳng có tác dụng.
Phó Thịnh Hòa cười lạnh: “Tốt quá.”
Mẹ Phó đau đầu, quyết định không thèm nhìn nữa, tránh đi làm việc.
Bác sĩ và người làm thay nhau canh chừng, chờ anh ngất đi mới có thể truyền dịch. Nhưng mỗi khi tỉnh lại, anh liền rút kim khiến cả biệt thự náo loạn.
Nếu không phải trong lòng anh vẫn còn niềm tin về cuốn nhật ký, nếu không phải anh vẫn ôm chút hy vọng rằng Hứa Thanh Hoan còn sống, có lẽ anh đã chọn cách cực đoan hơn rồi.
Lần đầu tiên trong đời, mẹ Phó cảm thấy hối hận.
Bà buộc phải tự mình xác nhận tung tích của Hứa Thanh Hoan.
Trong suy nghĩ của bà, mọi chuyện tuy trùng hợp nhưng cũng hợp lý.
Hứa Thanh Hoan tám phần là đã chết.
Nhưng lời này, bà không dám nói ra. Một khi nói ra, bà sợ con trai mình cũng không còn nữa.
Đúng lúc này, trợ lý báo tin: “Nhật ký... nhật ký tìm thấy rồi! Nó bị kẹt trong khe chậu hoa trong nhà kính.”
Nhân viên hỏa táng sững sờ: “Cô ấy đã được hỏa táng rồi, có mở quan tài ra cũng không thể xét nghiệm ADN. Cô ấy không để anh nhìn mặt lần cuối, chứng tỏ lúc còn sống, anh đã khiến cô ấy thất vọng.”
“Cô ấy đã c.h.ế.t rồi, anh đừng quấy rầy sự yên tĩnh của cô ấy nữa.”
Những lời đó như từng tia sét giáng xuống tim Phó Thịnh Hòa, xé nát từng mảnh. Anh chậm rãi ngồi sụp xuống, cố gắng tiêu hóa cảm xúc trong lòng.
Anh không biết mình đã trở về nhà như thế nào.
Không quan tâm ngày đêm, anh chìm đắm trong căn biệt thự trống trải.
Nó quá rộng, rộng đến mức những dấu vết mà Hứa Thanh Hoan để lại đã phai nhạt từ lâu. Anh không thể chịu đựng được, chỉ có thể ôm lấy chiếc chăn từng dùng chung, lật qua lật lại nhưng vẫn không thể nào ngủ được.
Xoạt..
Mẹ Phó kéo rèm cửa, bực bội nói: “Con làm gì mà không kéo rèm, cũng không đến công ty? Dư…”
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Phó Thịnh Hòa, bà đột nhiên câm lặng.
Mái tóc bù xù, râu ria lởm chởm, hốc mắt sâu trũng, cả người như một xác sống không hồn.
Đây còn là con trai bà sao?
Bà quỳ xuống, lay lay người anh: “Sao con lại biến mình thành thế này?”
Anh không trả lời.
“Là… Là vì Hứa Thanh Hoan biết được mọi chuyện rồi sao?”
Phó Thịnh Hòa chớp mắt, trong đôi mắt trống rỗng lóe lên một tia tuyệt vọng.
“Nó không chịu tha thứ cho con à? Không tha thứ thì thôi! Trên đời này thiếu gì phụ nữ, mẹ sẽ tìm cho con một người tốt hơn. Không ai sống thiếu ai là c.h.ế.t cả, con rồi cũng sẽ quen thôi.”
Phó Thịnh Hòa không thể nghe nổi nữa: “Con không thể sống thiếu cô ấy. Con đã nói bao nhiêu lần rồi, mẹ không hiểu sao? Còn biến thành ngày hôm nay, có phải là điều mẹ mong muốn không?”
Mẹ Phó không dám trả lời.
Một phút sau, bà mới tìm lại giọng nói của mình: “Được, được, con cứ nói là có vợ quên mẹ đi. Mẹ sẽ tìm nó về cho con.”
“Mẹ không tìm thấy được nữa đâu.” Giọng anh khàn đi: “Cô ấy... có lẽ đã âm dương cách biệt với con rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh lại nằm xuống, cả người như thể mất đi sức sống.
Mẹ Phó sững sờ tại chỗ, câu “âm dương cách biệt” cứ văng vẳng trong đầu bà. Trong phút chốc, bà cảm thấy trong lòng ngổn ngang trăm mối, chẳng biết là chua xót, hối hận hay đau đớn.
Hồi lâu, nhìn dáng vẻ tiều tụy của con trai, bà cứng miệng nói: “Mẹ không tin con không thể sống thiếu nó.”
Chưa đầy hai ngày, bà đã phải tự lật đổ suy nghĩ của mình.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Con trai bà, sợ là thực sự không thể sống thiếu Hứa Thanh Hoan.
Anh cứ thế nằm đó, không ăn không uống. Thỉnh thoảng đứng dậy tìm kiếm những dấu vết cô để lại, miệng lẩm bẩm: “Nhật ký... nhật ký đâu? Em đã nói sẽ để lại cho anh mà.”
Mẹ Phó sai người đi tìm. Không thể ép con trai ăn uống, bà đành mời bác sĩ đến truyền dịch.
Anh không chịu.
Mẹ Phó tức giận: “Được thôi, con không truyền, vậy mẹ cũng không ăn không uống, cùng con xuống địa ngục làm mẹ con!”
Bà không tin, con trai bà không quan tâm đến chính mình, chẳng lẽ cũng không quan tâm đến bà?
Nhưng lần này, chiêu thức quen thuộc lại chẳng có tác dụng.
Phó Thịnh Hòa cười lạnh: “Tốt quá.”
Mẹ Phó đau đầu, quyết định không thèm nhìn nữa, tránh đi làm việc.
Bác sĩ và người làm thay nhau canh chừng, chờ anh ngất đi mới có thể truyền dịch. Nhưng mỗi khi tỉnh lại, anh liền rút kim khiến cả biệt thự náo loạn.
Nếu không phải trong lòng anh vẫn còn niềm tin về cuốn nhật ký, nếu không phải anh vẫn ôm chút hy vọng rằng Hứa Thanh Hoan còn sống, có lẽ anh đã chọn cách cực đoan hơn rồi.
Lần đầu tiên trong đời, mẹ Phó cảm thấy hối hận.
Bà buộc phải tự mình xác nhận tung tích của Hứa Thanh Hoan.
Trong suy nghĩ của bà, mọi chuyện tuy trùng hợp nhưng cũng hợp lý.
Hứa Thanh Hoan tám phần là đã chết.
Nhưng lời này, bà không dám nói ra. Một khi nói ra, bà sợ con trai mình cũng không còn nữa.
Đúng lúc này, trợ lý báo tin: “Nhật ký... nhật ký tìm thấy rồi! Nó bị kẹt trong khe chậu hoa trong nhà kính.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro