Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu

Chương 13

Một Đóa Chi Tử

2025-03-28 06:32:45

Ở rìa sa mạc Taklamakan, Hứa Thanh Hoan cùng đồng nghiệp điều chỉnh môi trường đất nhiễm mặn, giúp nó phù hợp để nuôi trồng hải sản.

 

“Vi sinh vật đạt tiêu chuẩn.”

 

“Nhiệt độ đạt tiêu chuẩn.”

 

Từng hạng mục đều đạt yêu cầu, báo hiệu bước đầu thành công. Giai đoạn tiếp theo, họ có thể bắt đầu thử nghiệm nuôi giống mới trong nhà kính.

 

Hứa Thanh Hoan vui vẻ đập tay với đồng nghiệp, tranh thủ tan làm sớm để xuống huyện hưởng chút thời gian nghỉ hiếm hoi.

 

Tại quán cà phê.

 

Hai người vừa thưởng thức cà phê, vừa ngắm nhìn khung cảnh.

 

Đồng nghiệp bất chợt lên tiếng: “Nghe nói sau này Tân Cương sẽ trở thành cầu nối của Trung Á, chắc chắn sẽ phát triển mạnh mẽ. Chị Trần định đón con sang đây sống, còn chị thì sao?”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Bàn tay Hứa Thanh Hoan hơi khựng lại. Đồng nghiệp đang nhắc đến con trai của chị Triệu. Cô đã lấy danh tính của người phụ nữ đó, cả quá khứ cũng mượn luôn.

 

Chị Triệu ly hôn với chồng cũ, định chuyển đến Tân Cương sinh sống. Chị ấy vừa hứa sẽ mang con trai theo thì không lâu sau phát hiện mình bị ung thư giai đoạn cuối.

 

Lời hứa không thể thực hiện, lại còn phải che giấu sự thật.

 

Cậu bé đang trong độ tuổi nhạy cảm, không chịu nghe bất cứ lời giải thích nào. Cậu chỉ một mực cho rằng mẹ đã bỏ rơi mình, giận dỗi la hét, thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại mẹ.

 

Chị Triệu đau đớn nhưng cũng hy vọng sự tức giận của con có thể kéo dài lâu hơn một chút để cô có thể giấu con được lâu hơn.

 

Những chuyện này không thể kể với người ngoài, Hứa Thanh Hoan chỉ lắc đầu.

 

Đồng nghiệp cũng tinh ý, không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ lướt điện thoại.

 

“Ơ, Hứa Thanh Hoan là ai vậy? Lên top tìm kiếm rồi, còn có chữ ‘hot’ phía sau nữa?” Bà chủ quán cà phê lẩm bẩm.

 

Hứa Thanh Hoan cố kìm lại bản năng muốn quay đầu nhưng đôi tai thì đã căng ra để lắng nghe.

 

Chẳng mấy chốc, một đoạn video được bật lên.

 

“Tôi là Dư Hinh, tôi muốn xin lỗi Hứa Thanh Hoan. Đồng thời cũng muốn giải thích toàn bộ sự việc.”

 

Cái gì?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không đợi Hứa Thanh Hoan phản ứng, đồng nghiệp đã kéo cô lại gần để xem màn hình điện thoại của bà chủ.

 

Trên màn hình, Dư Hinh trông vô cùng tiều tụy. Cô ta không dám nhìn thẳng vào ống kính nhưng giọng nói vẫn rõ ràng rành mạch.

 

“Tôi đã thầm yêu anh ấy suốt bảy năm. Dù anh ấy kết hôn rồi, tôi vẫn không muốn từ bỏ. Tôi luôn âm thầm chờ đợi một cơ hội. Họ đã kết hôn hai năm nhưng chưa có con. Tôi lén thay đồng nghiệp lấy kết quả kiểm tra sức khỏe của phu nhân. Sau khi biết được Phó phu nhân không thể sinh con, tôi nghĩ cơ hội của mình đã đến. Tôi tìm đến bà Phó, người đang mong có cháu nội nhất…”

 

Càng nói về sau, giọng Dư Hinh càng ngập ngừng, khó cất lời.

 

Nhưng cô ta không thể không nói.

 

Khi nhắc đến chuyện bà Phó bỏ thuốc vào rượu để thúc đẩy tất cả, cả đám đông theo dõi lẫn bình luận trực tiếp đều bùng nổ.

 

Bà chủ quán tức giận nghiến răng: “Khốn kiếp thật! Mẹ chồng gì mà vô lương tâm như thế! Con dâu rõ ràng là vì con trai bà ta mà chịu thương tích, dẫn đến không thể mang thai. Vậy mà bà ta lại…”

 

“Đúng là vô lý! Chẳng khác gì mấy bà mẹ chồng biết rõ con trai mình vô sinh nhưng lại cứ bắt con dâu đi thụ tinh nhân tạo. Nếu không thành công thì lại trách con dâu!”

 

“Cô bồ nhí thì lại hả hê vì có bầu, còn định dùng con để trói buộc chồng người ta, ép người ta ly hôn. Đúng là mặt dày mà!”

 

Dần dần, Hứa Thanh Hoan không còn nghe rõ những lời phẫn nộ xung quanh.

 

Hóa ra, đây mới là sự thật sao?

 

Trong đoạn video, Dư Hinh không dám kể quá nhiều về cảm xúc của mình. Cô ta chỉ nói rằng để giữ đứa bé, bà Phó và cô ta đã không ít lần lấy tính mạng của bà Phó ra uy hiếp, rồi lại dùng chuyện này để đe dọa Phó Thịnh Hòa.

 

Sau đó, Phó Thịnh Hòa cũng xuất hiện trong video.

 

Anh không đổ hết trách nhiệm lên mẹ mình và Dư Hinh mà thừa nhận lỗi lầm của bản thân.

 

Anh hối hận vì đã nảy sinh mong muốn có một đứa con.

 

Hối hận vì đã quá tin tưởng mẹ mình.

 

Hối hận vì đã vì đứa bé mà nhượng bộ Dư Hinh quá nhiều.

 

Lại càng hối hận vì đã từng có ý định mang đứa trẻ về nhà nuôi.

 

Đám đông đang sôi sục vì chỉ trích hai người phụ nữ kia nhưng khi đối diện với Phó Thịnh Hòa, họ lại nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Bình luận bỗng nhiên trống vắng suốt mười mấy giây.

 

Bà chủ quán và đồng nghiệp liếc nhìn nhau, rồi cùng thở dài một hơi, dường như cũng không biết phải nói gì nữa.

 

Đầu óc Hứa Thanh Hoan trống rỗng suốt mười mấy giây, cảm xúc như bị cuốn đi đâu mất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu

Số ký tự: 0