Sau Khi Tráo Đổi Với Ta, A Tỷ Hối Hận Rồi
Chương 8
Nguyên Bảo Cẩu
2025-02-28 08:23:57
Nhưng Quốc sư tuyệt đối không vì thể diện của cha mà tha cho yêu phi.
Kiếp trước, ta chính là bị thiêu c.h.ế.t một cách thảm thương.
Nỗi đau đớn của việc bị lửa thiêu đốt thân thể ấy, giờ nghĩ lại vẫn còn khiến ta run sợ.
Rõ ràng mẹ đang lừa dối ta.
"Nếu không có nguy hiểm, vậy để a tỷ chịu là được, sao phải để ta đi?" Ta cười và hỏi vặn lại.
Mẹ nhất thời không tìm được lời để biện bác, rất nhanh lập tức dùng tư thế của một người mẹ để mắng ta không biết nghe lời.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.
Trần Tương ở cửa, lạnh lùng nhìn mẹ: "Hứa phu nhân, những lời vừa rồi người nói, chính là tội khi quân, nếu tâu lên thánh thượng. . . Người muốn cả Thừa tướng phủ đều c.h.ế.t theo yêu phi sao?"
Sắc mặt mẹ lập tức tái nhợt, trừng mắt nhìn ta đầy căm hận rồi xoay người bỏ đi.
12
Ta không ngừng cười.
Thật buồn cười quá.
"A Đàn, lại đây."
Ta bước đến trước mặt Trần Tương.
Trần Tương dang rộng vòng tay về phía ta.
Ta ôm lấy hắn.
"Đừng buồn, nàng còn có ta."
Thì ra, hắn nhìn ra nỗi đau lòng của ta.
Ta vốn tưởng mình đã không còn để tâm nữa, thực ra, vẫn còn ảo tưởng.
Giờ phút này, ảo tưởng hoàn toàn tan vỡ.
Nhưng ta lại không cảm thấy quá đau lòng.
Có lẽ, là vì vòng ôm này, thật ấm áp.
Rất nhanh sau đó, ta nghe nói, Quý phi phát điên rồi.
Nàng ta nói nàng ta không phải là Quý phi, Quý phi thật đang ở trong Trần Hầu phủ, nàng ta chỉ là thay thế thân phận của Quý phi.
Và người nói Quý phi phát điên, lại chính là Thừa tướng.
"Nếu những gì a tỷ nói là sự thật, vậy đó chính là tội khi quân, cả Thừa tướng phủ đều phải c.h.ế.t theo. Chỉ có nàng ta phát điên, những lời nói đều là giả dối, Thừa tướng phủ mới có thể bảo toàn."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta hiểu được lý do cha làm như vậy.
Thì ra, a tỷ cũng có lúc bị bỏ rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Mẹ của nàng vì chuyện này đã cãi nhau một trận lớn với cha nàng, bị cha nàng giam lại." Trần Tương kể chuyện này cho ta nghe như một trò cười.
Chỉ có mẹ, vẫn thiên vị a tỷ như xưa.
Không lâu sau, a tỷ bị đưa đi tế trời.
Ta không đi xem hiện trường.
Trần Tương cũng không nhắc đến chuyện này.
Nhưng ta vẫn nghe được chi tiết từ miệng người khác.
A tỷ không ngừng nguyền rủa ta, nói rằng ta cố tình hại nàng ta, thậm chí làm ma cũng không tha cho ta.
Vị quý phi một thời sang quý tôn nghiêm, giờ chẳng khác gì kẻ điên loạn.
Ngọn lửa lớn nuốt chửng nàng ta.
Những lời nguyền rủa của nàng ta biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Ta gần như có thể tưởng tượng được khung cảnh lúc đó. Nhưng trong lòng lại đặc biệt bình thản.
A tỷ à, đây là do ngươi tự lựa chọn.
Kiếp sau, đừng tham lam như vậy nữa.
13
Sau khi yêu phi chết, Thanh Châu vẫn không có mưa.
Mũi dùi lại chĩa về phía Thái tử, triều đình không ngừng đấu đá.
Còn mẹ thì đổ hết trách nhiệm về cái c.h.ế.t của a tỷ lên đầu ta. Bà thậm chí còn cho người đầu độc ta, thuê sát thủ g.i.ế.c ta.
May mắn có Trần Tương che chở, mấy lần ta đều thoát nạn trong gang tấc.
Ta chỉ thấy phiền phức.
Điều này khiến ta không thể toàn tâm toàn ý chữa trị chân cho Trần Tương.
Trong khoảng thời gian này, điều khiến ta vui mừng nhất chính là chân của Trần Tương. Qua việc điều trị hàng ngày, chân của Trần Tương đã có cảm giác, các ngón chân đều có thể cử động!
Tuy rằng, việc đứng dậy vẫn còn xa.
Nhưng có tiến triển là có hy vọng!
Hai tháng sau, Trần Tương đã có thể đi lại dưới sự dìu đỡ của ta.
Thợ trồng hoa ban đầu không thể tin nổi, sau đó trở nên vui mừng khôn xiết, hận không thể quỳ xuống trước mặt ta.
"Thuộc hạ trước đây từng nghi ngờ phu nhân, nghĩ lại lúc này thật hổ thẹn, mong phu nhân tha tội!"
Ta vội ngăn cản hắn ta.
Chuyện Trần Tương có thể đứng dậy là một bí mật.
Chỉ có ba người chúng ta biết, trong mắt những người khác, hắn vẫn là kẻ tàn phế không chân.
Kiếp trước, ta chính là bị thiêu c.h.ế.t một cách thảm thương.
Nỗi đau đớn của việc bị lửa thiêu đốt thân thể ấy, giờ nghĩ lại vẫn còn khiến ta run sợ.
Rõ ràng mẹ đang lừa dối ta.
"Nếu không có nguy hiểm, vậy để a tỷ chịu là được, sao phải để ta đi?" Ta cười và hỏi vặn lại.
Mẹ nhất thời không tìm được lời để biện bác, rất nhanh lập tức dùng tư thế của một người mẹ để mắng ta không biết nghe lời.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.
Trần Tương ở cửa, lạnh lùng nhìn mẹ: "Hứa phu nhân, những lời vừa rồi người nói, chính là tội khi quân, nếu tâu lên thánh thượng. . . Người muốn cả Thừa tướng phủ đều c.h.ế.t theo yêu phi sao?"
Sắc mặt mẹ lập tức tái nhợt, trừng mắt nhìn ta đầy căm hận rồi xoay người bỏ đi.
12
Ta không ngừng cười.
Thật buồn cười quá.
"A Đàn, lại đây."
Ta bước đến trước mặt Trần Tương.
Trần Tương dang rộng vòng tay về phía ta.
Ta ôm lấy hắn.
"Đừng buồn, nàng còn có ta."
Thì ra, hắn nhìn ra nỗi đau lòng của ta.
Ta vốn tưởng mình đã không còn để tâm nữa, thực ra, vẫn còn ảo tưởng.
Giờ phút này, ảo tưởng hoàn toàn tan vỡ.
Nhưng ta lại không cảm thấy quá đau lòng.
Có lẽ, là vì vòng ôm này, thật ấm áp.
Rất nhanh sau đó, ta nghe nói, Quý phi phát điên rồi.
Nàng ta nói nàng ta không phải là Quý phi, Quý phi thật đang ở trong Trần Hầu phủ, nàng ta chỉ là thay thế thân phận của Quý phi.
Và người nói Quý phi phát điên, lại chính là Thừa tướng.
"Nếu những gì a tỷ nói là sự thật, vậy đó chính là tội khi quân, cả Thừa tướng phủ đều phải c.h.ế.t theo. Chỉ có nàng ta phát điên, những lời nói đều là giả dối, Thừa tướng phủ mới có thể bảo toàn."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta hiểu được lý do cha làm như vậy.
Thì ra, a tỷ cũng có lúc bị bỏ rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Mẹ của nàng vì chuyện này đã cãi nhau một trận lớn với cha nàng, bị cha nàng giam lại." Trần Tương kể chuyện này cho ta nghe như một trò cười.
Chỉ có mẹ, vẫn thiên vị a tỷ như xưa.
Không lâu sau, a tỷ bị đưa đi tế trời.
Ta không đi xem hiện trường.
Trần Tương cũng không nhắc đến chuyện này.
Nhưng ta vẫn nghe được chi tiết từ miệng người khác.
A tỷ không ngừng nguyền rủa ta, nói rằng ta cố tình hại nàng ta, thậm chí làm ma cũng không tha cho ta.
Vị quý phi một thời sang quý tôn nghiêm, giờ chẳng khác gì kẻ điên loạn.
Ngọn lửa lớn nuốt chửng nàng ta.
Những lời nguyền rủa của nàng ta biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Ta gần như có thể tưởng tượng được khung cảnh lúc đó. Nhưng trong lòng lại đặc biệt bình thản.
A tỷ à, đây là do ngươi tự lựa chọn.
Kiếp sau, đừng tham lam như vậy nữa.
13
Sau khi yêu phi chết, Thanh Châu vẫn không có mưa.
Mũi dùi lại chĩa về phía Thái tử, triều đình không ngừng đấu đá.
Còn mẹ thì đổ hết trách nhiệm về cái c.h.ế.t của a tỷ lên đầu ta. Bà thậm chí còn cho người đầu độc ta, thuê sát thủ g.i.ế.c ta.
May mắn có Trần Tương che chở, mấy lần ta đều thoát nạn trong gang tấc.
Ta chỉ thấy phiền phức.
Điều này khiến ta không thể toàn tâm toàn ý chữa trị chân cho Trần Tương.
Trong khoảng thời gian này, điều khiến ta vui mừng nhất chính là chân của Trần Tương. Qua việc điều trị hàng ngày, chân của Trần Tương đã có cảm giác, các ngón chân đều có thể cử động!
Tuy rằng, việc đứng dậy vẫn còn xa.
Nhưng có tiến triển là có hy vọng!
Hai tháng sau, Trần Tương đã có thể đi lại dưới sự dìu đỡ của ta.
Thợ trồng hoa ban đầu không thể tin nổi, sau đó trở nên vui mừng khôn xiết, hận không thể quỳ xuống trước mặt ta.
"Thuộc hạ trước đây từng nghi ngờ phu nhân, nghĩ lại lúc này thật hổ thẹn, mong phu nhân tha tội!"
Ta vội ngăn cản hắn ta.
Chuyện Trần Tương có thể đứng dậy là một bí mật.
Chỉ có ba người chúng ta biết, trong mắt những người khác, hắn vẫn là kẻ tàn phế không chân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro