Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu

Chương 30

Hỉ Thủy Mộc

2025-03-20 14:01:41

Lục Nghi Xuyên ngủ một giấc thật sâu. Khi tỉnh dậy, trời đã khuya.

Ánh trăng như nước, đổ xuống thứ ánh sáng bạc dịu dàng, bao trùm ban công nhỏ trong một màn sáng mờ ảo.

Anh cúi đầu, phát hiện không biết từ lúc nào, trên người mình được đắp một chiếc chăn mỏng.

Chiếc chăn phủ trên người anh không ngay ngắn, lấm tấm vài vệt bụi không rõ từ đâu dính vào. Trên đùi anh, một chú mèo con trọc lóc đang cuộn tròn ngủ say.

Anh đưa đầu ngón tay lướt qua vết sẹo trên lưng con mèo, trong lòng cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ điều gì đó. Nhưng khi cố nghĩ kỹ, cơn mệt mỏi trong lòng lập tức nhấn chìm anh.

Trái ngược với tâm trạng uể oải, trông Lục Nghi Xuyên lại rất tỉnh táo. Đôi mắt vốn tĩnh lặng như tro tàn, giờ đây hiếm hoi ánh lên một tia sáng.

Ngọn nến cháy đến tận cùng, ngọn lửa lại sáng rực nhất.

Anh đứng dậy, bế mèo con về ổ.

Suốt quá trình đó, chú mèo ngủ rất say, dù bị di chuyển cũng chỉ co duỗi móng vuốt, trở mình rồi tiếp tục ngủ.

Lục Nghi Xuyên đứng nhìn một lúc, rồi cầm chìa khóa rời khỏi ký túc xá.

Tống Chương lại tăng ca, làm đến mức hai mắt thâm quầng, mặt mày tái mét như xác chết.

Hắn nghĩ, chắc bệnh nhân chưa chết thì hắn cũng nhảy lầu từ bệnh viện xuống trước cho rồi.

Khi Lục Nghi Xuyên đề nghị mời hắn ăn khuya, hắn đồng ý ngay không cần suy nghĩ.

Dù Lục Nghi Xuyên đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lục, nhưng anh ta vẫn rất giàu. Tống Chương không chút do dự chọn nhà hàng đắt nhất, cũng chẳng khách sáo mà gọi một bàn đầy thức ăn.

Thành phố A không có đêm thực sự, dù nửa đêm đường phố vẫn tấp nập xe cộ, đèn neon vẫn chớp sáng rực rỡ.

Cửa sổ sát đất trong phòng VIP tầng thượng bao trọn khung cảnh đêm của thành phố. Đứng ở đó, cảm giác như cả thành phố đều nằm gọn dưới chân mình.

Chỉ tiếc là, Tống Chương không muốn giẫm lên thành phố, hắn chỉ muốn giẫm lên đầu gã trưởng khoa của mình.

Hắn tu ừng ực một ly nước mới cảm thấy mình sống lại một chút, "Hôm nay sao cậu tốt thế? Bỗng dưng nhớ đến chuyện báo đáp ân tình của bố cậu à?"

Lục Nghi Xuyên mở một chai rượu vang đỏ, chất lỏng màu đỏ sẫm chậm rãi chảy vào ly cao chân, phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới đèn.

Anh tựa lưng vào ghế, khoác một chiếc áo đen tuyền, liếc mắt nhìn sang, "Thấy cậu đáng thương, an ủi chút thôi."

Tống Chương lập tức khóc rống lên, đúng là hắn bị cửa kẹp đầu nên mới đi làm bác sĩ.

Nhưng đầu bị cửa kẹp cũng không có nghĩa là hắn ngu thật. "Cậu mà tốt bụng như vậy á? Với lại, sao tôi cứ thấy cậu hôm nay là lạ?"

Lục Nghi Xuyên nhấc mí mắt, "Thật không?"

Tống Chương nghĩ, nếu cậu đã hỏi câu này thì tức là chắc chắn có gì đó thật rồi.

Món ăn lần lượt được dọn lên, mùi hương lan tỏa làm Tống Chương nhất thời quên mất chuyện khác.

Lục Nghi Xuyên im lặng nhìn hắn ăn, đợi đến khi hắn gần no mới chậm rãi lên tiếng: "Tôi đưa cậu chìa khóa ký túc xá, ngày mai cậu có thể đến đó..."

Nói đến đây, anh chợt nhớ đến lời hai nữ sinh kia nói ban ngày, giọng hơi dừng lại một chút, "Nó rất thích chơi trong trường, cậu cứ đến xem. Nếu nó muốn đi với cậu thì cậu dẫn nó đi, còn không thì cứ để nó ở lại trường, sẽ có người chăm sóc nó."

Tống Chương ngừng tay đang bóc cua, "Cậu thực sự muốn cho tôi nuôi nó à?"

"Không thích à?"

"Không phải là không thích..." Tống Chương nhấp môi, vẫn thấy kỳ lạ, "Tôi cứ cảm thấy cậu không phải kiểu người sẽ đem đồ của mình cho người khác."

Lục Nghi Xuyên đan hai tay đặt trên đầu gối, ngả người ra sau, trông có vẻ thư thái hơn hẳn ngày thường. Một sự thư thái từ trong ra ngoài.

Nghe Tống Chương nói vậy, anh khẽ cười, ánh mắt trở nên dịu đi, "Vậy tôi là kiểu người thế nào?"

Tống Chương cầm kéo, "cạch" một tiếng cắt đứt chân cua, "Dù vẻ ngoài không thể hiện ra, nhưng tôi cảm giác cậu là người có tính chiếm hữu rất cao. Một khi đã xem là của mình thì tuyệt đối không thể cho người khác. Chỉ là bình thường cậu chẳng thiết tha gì, ngoài Khương Hành ra, tôi chưa thấy cậu để tâm đến ai hay thứ gì khác."

"Nghĩ lại cũng đúng, con mèo đó cậu hình như cũng chẳng mấy quan tâm, đến tên cũng chỉ đặt đại là Mimi, chẳng qua chỉ là một đoạn duyên tình thoáng qua thôi."

Hắn bóc lớp vỏ cua, ngước mắt nhìn Lục Nghi Xuyên, "Cậu nửa đêm đến tìm tôi chỉ để nói chuyện này à?"

Giọng Lục Nghi Xuyên lười biếng, "Không ngủ được, tiện đường ghé qua thôi."

Tống Chương im lặng trong chốc lát.

Vài giây sau, thấy Tống Chương vẫn đang nhìn mình, Lục Nghi Xuyên khẽ nâng mí mắt, giọng lười biếng:

"Gì thế?"

"Tôi vẫn cảm thấy cậu có gì đó rất lạ... Cậu thật sự đã buông bỏ rồi sao?"

Người đối diện không trả lời.

...

Lúc hai người chia tay, trời sắp sáng. Ở phía xa, chân trời nhợt nhạt một vệt sáng mờ như bụng cá, ánh ban mai len lỏi vào không gian, nhuộm lên một lớp vàng nhạt.

Nếu không có gì bất ngờ, hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.

Lục Nghi Xuyên bắt taxi đến nghĩa trang.

Ánh sáng buổi sớm chiếu xuống, những tấm bia đá đứng sừng sững, trầm mặc và lạnh lẽo.

Anh tựa lưng vào bia mộ ngồi xuống, cơn gió sớm lướt qua trán, phản chiếu ánh sáng yếu ớt còn sót lại trong đáy mắt anh.

Lục Nghi Xuyên rất ít khi đến đây, dù thi thể của người anh yêu đang nằm lại nơi này.

Anh luôn mong Nhung Nhung của anh mãi vui vẻ, không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình. Nhưng nỗi nhớ quá dài, quá khó chịu đựng, chỉ có ở đây, anh mới có thể tìm lại một chút sức mạnh để tiếp tục sống.

"... Xin lỗi nhé, lại làm em thất vọng rồi."

Như mọi khi, chẳng có ai đáp lại.

Lục Nghi Xuyên tựa trán lên bia mộ. Dưới bóng tối che phủ khuôn mặt anh, một bức ảnh đen trắng đã bắt đầu nhạt màu. Đầu ngón tay anh lướt qua nó, mang theo hơi sương ẩm ướt của buổi sớm mai.

Cuối cùng, anh đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.

...

Khi mặt trời lên cao, Lục Nghi Xuyên rời khỏi nghĩa trang.

Anh đến quá sớm, cửa hàng ngoài cổng vẫn chưa mở. Trên chiếc bàn bên ngoài còn vương lại rác chưa dọn, không xa đó, một ông lão ăn mặc rách rưới ngồi trên bậc thềm cạnh bồn hoa.

Lục Nghi Xuyên đứng bên chiếc bàn, lấy điện thoại ra gọi xe. Đúng lúc này, ông lão đột nhiên cất giọng:

"Cậu bạn kia, có muốn xem bói không?"

Anh chẳng buồn ngẩng đầu.

Ông lão tiếp tục: "Tôi thấy sắc mặt cậu u ám, e là sắp có huyết quang chi tai. Nếu không hóa giải, có lẽ chẳng còn sống được bao lâu nữa đâu."

Sáng sớm thế này, chẳng mấy ai muốn nhận chuyến xe đến nghĩa trang. Trên điện thoại báo thời gian chờ ít nhất phải nửa tiếng nữa.

Lục Nghi Xuyên cuối cùng cũng chịu nâng mí mắt lên một chút: "Vậy à? Nghe có vẻ hay đấy."

Ông lão nghẹn họng.

Lão xoa xoa hai tay, đi đến gần anh, kéo chiếc ghế dưới bàn ngồi xuống. Tư thế của lão trông rất kỳ lạ, thân thể già nua nhưng lại mềm dẻo đến lạ thường, gần như cuộn tròn lại trên chiếc ghế.

"Lão phu thấy cậu có duyên nên mới có lòng nhắc nhở. Con người ấy mà, chấp niệm quá sâu chẳng phải chuyện tốt, thứ nên buông bỏ thì phải biết buông bỏ đúng lúc."

Lục Nghi Xuyên chẳng buồn để ý.

Thấy vậy, ông lão bực mình trừng mắt: "Tôi đang nói chuyện với cậu đấy? Cái thái độ gì vậy hả?"

Người đàn ông lùi sang bên hai bước.

Ông lão giơ tay cào cào mặt bàn, thấy Lục Nghi Xuyên càng lơ mình thì càng hăng máu hơn: "Tôi giỏi lắm đấy, cậu thật sự không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"

Cuối cùng cũng có tài xế nhận chuyến. Lục Nghi Xuyên nhìn thấy xe dần tiến lại gần, bèn cất điện thoại.

"Giỏi đến mức nào? Có thể khiến người chết sống lại sao?"

"Chuyện đó thì đương nhiên là không rồi." Ông lão đáp, "Nhưng tôi có thể giúp cậu mơ thấy người đã khuất."

Lão vốn tưởng câu này sẽ khiến đối phương kinh ngạc lẫn kính phục, nhưng người đàn ông chỉ lặng lẽ đội mũ lưỡi trai lên đầu. Vành nón che đi gần nửa khuôn mặt anh, giọng điệu bình thản:

"Ông là người thứ ba mươi nói câu này với tôi rồi đấy."

Ông lão: "..."

Lão không cam lòng: "Nhưng tôi nói thật mà!"

Rõ ràng, đối phương không tin lời lão.

Chiếc xe từ từ đỗ lại phía trước, tài xế thò đầu ra khỏi cửa sổ: "Cậu là người gọi xe à?"

Lục Nghi Xuyên kéo thấp vành nón hơn một chút, bước tới mở cửa.

Vừa lúc tay anh đặt lên tay nắm cửa, một giọng nói gấp gáp vang lên từ phía sau:

"Tôi nói thật đấy! Cậu chỉ cần ngâm mảnh xương trước ngực cậu vào nước, là có thể mơ thấy người đó!"

Cơ thể Lục Nghi Xuyên chợt khựng lại.

Anh quay phắt đầu nhìn về phía ông lão: "Ông vừa nói gì?"

"Tôi nói..." Ông lão khẽ hắng giọng, ngẩng đầu nhìn anh, nhưng khi chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, lão bất giác rùng mình, bật ra một tiếng kêu kinh hãi.

Buổi sáng sớm, quán ăn sáng vô cùng nhộn nhịp.

Mặt tiền quán không lớn, chỉ đặt vỏn vẹn ba bốn chiếc bàn. Ở góc trong cùng, có hai vị khách trông khá kỳ lạ.

Một người là đàn ông ăn mặc chỉnh tề, đội mũ lưỡi trai, chỉ để lộ nửa khuôn mặt góc cạnh. Người còn lại có mái tóc trắng, vẻ ngoài như một ông lão, quần áo rách rưới. Nhưng bên dưới mái tóc rối bù như cỏ dại ấy lại là một gương mặt trẻ trung đến bất ngờ, trông chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi.

Ông lão... à không, người đàn ông trung niên ấy ăn hết năm xửng bánh bao, sau đó giơ tay gọi chủ quán:

"Cho thêm năm xửng nữa."

Hắn vừa quay đầu, liền bắt gặp ánh mắt Lục Nghi Xuyên đang chăm chú nhìn mình.

"Giờ có thể nói được chưa?"

Người đàn ông trung niên tùy tiện lau miệng, hất cằm hỏi:

"Trên ngực cậu có phải đeo một đoạn xương không?"

Lục Nghi Xuyên cau mày nhìn hắn:

"Sao ông biết?"

Người đàn ông cười cười:

"Tất nhiên là tôi ngửi thấy." Hắn đảo mắt, chậm rãi nói tiếp, "Cậu biết đấy, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí."

"Bao nhiêu?"

Người đàn ông trầm ngâm một lúc lâu, chậm rãi giơ ba ngón tay lên:

"Nhiêu đây thôi, không thể ít hơn."

"Đưa tài khoản cho tôi."

Đôi mắt người đàn ông lóe sáng, hắn lắp bắp đọc số tài khoản.

"Cậu biết không, tôi xem bói vốn rất đắt đỏ. Hôm nay thấy cậu có duyên, tôi mới giảm giá cho đấy, chứ không thì còn tốn nhiều hơn nữa."

Lục Nghi Xuyên không có kiên nhẫn nghe mấy lời vô nghĩa của hắn. Anh đưa điện thoại cho hắn xem:

"Chuyển xong rồi, giờ có thể nói chưa?"

Người đàn ông vừa cắn bánh bao vừa híp mắt nhìn màn hình.

"Một, mười, trăm, nghìn, vạn..."

Hắn sững sờ.

"Ba, ba triệu?!"

Nhìn bãi chiến trường trên bàn, Lục Nghi Xuyên thản nhiên lùi ra xa một chút:

"Ông muốn ba mươi triệu à?"

Người đàn ông há hốc miệng.

Hắn... hắn chỉ định lấy ba trăm thôi mà...

"Ta... cậu..." Hắn xúc động suýt bật khóc, ánh mắt nhìn Lục Nghi Xuyên như thể vừa thấy vị cứu tinh giáng trần.

"Hừm, thật ra cách này vừa đơn giản, mà cũng chẳng đơn giản chút nào."

Hắn lục lọi trong người, móc ra một đoạn dây đỏ:

"Tôi cho cậu một lá bùa, đốt nó thành tro rồi để dưới đáy bát. Sau đó, thả sợi dây đỏ và đoạn xương kia vào, ngâm trong máu suốt ba tiếng. Đến tối, trước khi ngủ, hãy xâu đoạn xương vào dây đỏ rồi đeo lên người, cậu sẽ mơ thấy chủ nhân của nó."

"Hơn nữa, phương pháp này chỉ có thể sử dụng duy nhất một lần."

Lục Nghi Xuyên không để ý đến câu nói sau cùng của hắn, chỉ hỏi:

"Dùng máu gì?"

Người đàn ông bỗng im lặng một lúc.

"... Máu của cậu."

Nói xong, hắn nhìn thấy đối diện—người đàn ông luôn giữ vẻ lãnh đạm bỗng khẽ nhếch môi, chậm rãi nở một nụ cười.

Một nụ cười rất kỳ lạ.

Không giống như không tin, mà trông có vẻ... hưng phấn nhiều hơn.

Người đàn ông trung niên bất giác rùng mình, vội vàng nhét hai cái bánh bao vào miệng, không dám nói gì nữa.

Lục Nghi Xuyên xách theo một bình rượu, bước vào căn phòng tối.

Anh ngồi dựa lưng vào tường, đối diện là một bệ thờ cũ kỹ.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh nến đỏ nhảy nhót mập mờ.

Anh đặt bình rượu xuống đất, co một chân lên, cầm lấy chiếc bát bên cạnh.

"... Đã nói là sẽ đến với em, anh không thể nuốt lời."

Lục Nghi Xuyên khẽ cười, lấy ra lá bùa từ trong ngực.

Ngọn lửa bùng lên, soi sáng gương mặt anh—vẫn bình tĩnh và ôn hòa như mọi khi.

Tấm bùa nhanh chóng hóa thành tro, chìm xuống đáy bát.

Anh thả sợi dây đỏ vào, rồi gỡ từ trên cổ xuống một đốt xương nhỏ vẫn luôn mang theo bên mình.

"Trước khi đi, còn làm bẩn Nhung Nhung mất rồi... Em có trách anh không?"

Ánh nến chập chờn, không đáp.

Lục Nghi Xuyên lặng lẽ đặt đốt xương vào trong bát.

Anh khẽ co chân lại, từ tốn xắn tay áo lên.

Làn da trắng xanh lộ ra, gầy guộc nhưng sạch sẽ.

Anh duỗi tay, cởi đồng hồ trên cổ tay xuống.

Lặng lẽ quan sát vết sẹo xấu xí kia một lúc lâu, anh cúi mắt, nhẹ nhàng rạch thêm một đường ngay trên vết sẹo cũ.

Vết cắt không sâu, không đủ để mất mạng ngay lập tức, nhưng cũng chẳng thể tự lành lại.

Dòng máu đỏ tươi chậm rãi rỉ ra, tụ lại nơi đầu ngón tay, nhỏ xuống chiếc bát bên dưới.

Tí tách—

Lục Nghi Xuyên đổi tư thế thoải mái hơn, cầm lấy chai rượu bằng tay còn lại.

Cơ thể dần mất đi hơi ấm, nhưng rượu lại làm anh nóng bừng lên.

Anh như thể không hề cảm thấy đau đớn, thậm chí vẫn có thể mỉm cười mà nói chuyện.

"Em đúng là keo kiệt quá, chẳng bao giờ chịu tìm anh trong mơ cả."

"Anh thử đủ cách rồi, nhưng vẫn không thấy em đâu."

"Có lẽ là em không muốn gặp anh."

"Nhưng không sao."

"Vì đây là lần cuối cùng rồi."

"Nếu trước khi chết có thể gặp em một lần thì tốt quá."

"Nếu không gặp được..."

"Không gặp cũng chẳng sao."

"Dù sao... chúng ta cũng sắp đoàn tụ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu

Số ký tự: 0