Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu
Chương 29
Hỉ Thủy Mộc
2025-03-20 14:01:41
Lục Nghi Xuyên làm như không quen biết con mèo ngồi trên bệ cửa sổ, cúi đầu mở sách giáo trình.
Mỗi lần đến tiết của anh, số lượng sinh viên đến học rất đông. Nhưng là vì muốn học hay vì lý do khác thì khó mà nói chắc.
Người càng đông, phòng học càng trở nên chật chội. Khương Hành ngó trái ngó phải, muốn rời đi cũng chẳng biết đi kiểu gì.
Không biết từ khi nào, hai nữ sinh ngồi dưới cửa sổ đã dùng áo khoác cuộn thành một cái ổ. Nhân lúc cậu không chú ý, bọn họ thình lình ôm cậu thả vào đó.
Khương Hành giẫm chân lên lớp áo dưới thân, nghĩ bụng thôi thì cũng đến rồi.
Cậu tìm một tư thế thoải mái rồi nằm xuống, ngẩng đầu đánh giá Lục Nghi Xuyên trên bục giảng.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh lên lớp. Trước mặt nhiều sinh viên như vậy mà anh vẫn thong dong tự tại. Đôi mắt sau tròng kính sắc sảo hẹp dài, quét đến ai người đó lập tức vô thức ngồi ngay ngắn.
Ngay khi Khương Hành còn đang cười thầm, cậu bỗng phát hiện đôi mắt hẹp dài kia nhìn thẳng vào mình.
Vừa rồi còn cười người khác, giờ thì Tiểu Khương Mèo ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.
Một tia ý cười thoáng lướt qua mắt Lục Nghi Xuyên. Anh cụp mắt xuống, tiếp tục giảng bài.
Khương Hành dần dần trở nên mơ màng.
"Martin Heidegger xem tự do là con người đối với..."
Mí mắt của cậu bắt đầu đánh nhau.
Cộc một tiếng, đầu đập thẳng xuống bàn, Khương Hành miễn cưỡng tỉnh táo hơn một chút, ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.
Lục Nghi Xuyên dường như liếc mắt nhìn về phía cậu, sau đó giơ tay chuyển sang một trang PPT mới.
"Tự do trong quan điểm của Sartre không phải là một thuộc tính của sự tồn tại con người..."
Quay đầu nhìn lại, hàng loạt sinh viên đã gục xuống bàn.
Khương Hành: "..."
Không hổ danh là lịch sử triết học.
Trong lúc cậu còn đang ngây người, Lục Nghi Xuyên đã đọc xong một trang PPT.
"Albert Camus đã nâng 'phi lý' lên thành..."
Giọng điệu khi giảng bài của anh ấy thậm chí còn đơn điệu hơn cả lúc nhỏ đọc truyện cho Khương Hành nghe, âm điệu chậm rãi, trầm thấp. Cộng thêm bầu không khí im ắng trong lớp học, cuối cùng Khương Hành cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, đầu gục xuống, rúc vào áo ngủ ngon lành.
Còn về thân phận mèo?
Dù có thông minh đến mấy, cũng không ai lại đi học triết học cả!
Khương Hành ngủ một giấc thật sâu, cho đến khi tiếng động sinh viên rời khỏi lớp học đánh thức cậu. Còn chưa mở mắt ra, cậu đã nghe thấy giọng của Lục Nghi Xuyên.
"Là mèo của tôi, chắc lúc ra ngoài không đóng cửa sổ cẩn thận nên nó chạy theo."
Sau đó là giọng của hai nữ sinh.
"Con mèo này xấu một cách độc đáo ghê, hóa ra là của anh Lục hả?"
Khương Hành mở mắt ra với vẻ mặt không cảm xúc.
Này cô gái, phiền cô nhìn vào mắt tôi và nói lại câu vừa rồi một lần nữa.
Hai cô gái vẫn tiếp tục trò chuyện: "Dạo gần đây trên diễn đàn trường toàn là hình ảnh của nó, bọn em còn tưởng là mèo hoang nữa cơ."
Lục Nghi Xuyên khẽ nhướng mày: "diễn đàn trường?"
"Đúng rồi." Cô gái lấy điện thoại ra, "Anh xem, trên này toàn là bài đăng về nó. Bình thường mèo xấu cũng không hiếm, nhưng mà xấu độc đáo như nó thì đúng là hiếm thấy."
Lục Nghi Xuyên cúi đầu, quả nhiên giống như lời nữ sinh nói, trên đó có rất nhiều bài đăng về con mèo trụi lông này, còn kèm theo ảnh chụp rõ nét.
Trong ảnh, con mèo trụi lông xuất hiện khắp nơi trong khuôn viên trường, bắt cá, vồ bướm, chơi trốn tìm...
Không cần nghĩ cũng biết, trong khoảng thời gian Lục Nghi Xuyên ra ngoài, nó đã sống sung sướng đến mức nào.
Khương Hành đặt hai chân trước lên người Lục Nghi Xuyên, thò đầu ra nhìn, lập tức cảm thấy trời sập đến nơi!
Không phải chứ, đám sinh viên này rảnh rỗi quá không có việc gì làm hay sao? Tại sao lại đăng ảnh xấu của cậu lên mạng chứ?!
Nữ sinh hào hứng nói: "Anh không biết đâu, con mèo nhỏ này giỏi lắm đấy. Rõ ràng trông không to lắm, nhưng đi đến đâu cũng có cả đàn mèo đi theo. Người ta còn gọi nó là 'đại ca mèo' đấy."
Lục Nghi Xuyên chậm rãi cúi mắt, nhìn con mèo đang bám trên người mình: "Đại ca mèo?"
Khương Hành: "..."
Không phải, không có, đừng nói linh tinh! Cậu chỉ giỏi trốn tìm hơn mấy con mèo khác một chút thôi mà.
Khương Hành cụp đuôi xuống, bị Lục Nghi Xuyên xách ra khỏi lớp học.
Trên cây vẫn còn mấy con mèo khác đang đợi cậu "dạy dỗ". Vừa thấy Khương Hành đi ra, lập tức thò đầu ra ngóng, nhưng khi nhìn thấy Lục Nghi Xuyên lại nhanh chóng rụt đầu vào.
Lục Nghi Xuyên đứng dưới gốc cây, "Đại ca, có muốn chào tạm biệt đàn em của cậu không?"
Khương Hành quyết định nằm im giả chết.
May mà Lục Nghi Xuyên không làm khó cậu, chỉ ôm cậu rời khỏi lớp học.
Anh dừng lại trên bậc thang vắng người, lấy điện thoại ra gọi.
Khương Hành cuộn tròn trong khuỷu tay Lục Nghi Xuyên, nhìn ánh mắt anh cụp xuống dưới làn nắng rực rỡ.
"Thầy ơi, em đã gửi bản PPT đã chỉnh sửa cho thầy rồi. Nếu thầy bận quá thì có thể nhờ Triệu Sóc giúp. Vừa nãy lên lớp em quên thông báo với sinh viên, phiền thầy nhắc giúp ạ."
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Lục Nghi Xuyên chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
"Xin lỗi, có lẽ em không tham gia được dự án thầy nói."
Anh nói: "Em còn việc quan trọng hơn phải làm."
Cuộc gọi ngắn gọn chưa đầy ba phút, sau đó anh cất điện thoại vào túi, bế mèo rẽ phải.
Phía trước là một hàng cây anh đào, nhưng bây giờ hoa đã tàn, chỉ còn những tán lá xanh um tỏa bóng râm mát rượi trên đường.
Nhưng... đây không phải đường về ký túc xá.
Lục Nghi Xuyên ôm mèo thẳng đến cổng trường, nơi Khương Chước đang đứng dựa vào xe chờ anh.
Nhìn thấy anh, Khương Chước liền đứng thẳng dậy, vừa định mở miệng nói gì đó thì ánh mắt lại dừng trên con mèo trong lòng anh. Câu sắp nói lập tức rẽ sang hướng khác: "Hô! Con mèo này trông đúng là có gu ghê đấy!"
Khương Hành: "......"
Cậu không ngờ Lục Nghi Xuyên lại đưa mình đi gặp Khương Chước. Chính xác hơn, là anh trai của Khương Tinh Bạch.
Bốn năm không gặp, Khương Chước trông trưởng thành hơn hẳn. Khoác lên người bộ vest, hắn ta thực sự có vài phần khí chất tổng tài bá đạo.
Chỉ tiếc rằng... Khương Hành nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh hồi tiểu học, khi Khương Chước còn trần như nhộng giành đồ chơi với cậu.
Khương Chước nói: "Lục Nghi Xuyên, cậu giỏi thật đấy, rõ ràng là cậu tìm tôi, kết quả lại để tôi đứng phơi nắng hơn một tiếng đồng hồ. Cậu có biết thời gian của tôi quý giá thế nào không?"
Lục Nghi Xuyên chẳng buồn giải thích cho có lệ: "Đang dạy học."
Khương Chước nghiến răng, lật mắt đầy bất mãn.
Hắn nhìn đối phương đưa tay ra sau lưng lục lọi một hồi, rồi lấy ra một chùm chìa khóa xe. Lục Nghi Xuyên ném thẳng nó vào lòng Khương Chước: "Nghe nói em trai cậu xuất viện rồi, đây là quà ra viện."
Khương Chước nhấc chùm chìa khóa lên nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi phức tạp: "Sao cậu không tự đưa cho nó?"
Đối diện với bạn bè lâu năm, Lục Nghi Xuyên không cần che giấu gì, môi hơi động đậy, giọng điệu nhạt nhẽo: "Sợ nhìn thấy nó sẽ buồn nôn."
Khương Chước: "..."
"Dù sao cũng là em trai tôi, cậu nói chuyện có thể để ý đến cảm nhận của tôi một chút không? Đã ghét nó như vậy, còn tặng quà làm gì?"
Lục Nghi Xuyên đặt con mèo lên nắp capo xe của Khương Chước, lấy điện thoại ra, ngón tay gõ gõ trên màn hình: "Tôi đã làm một bảng thống kê, gửi cho cậu rồi..."
Khương Chước mở điện thoại lên, phát hiện nội dung trong bảng chính là chi phí ăn mặc, đi lại, sinh hoạt của Khương Hành từ nhỏ đến lớn, được liệt kê chi tiết đến từng khoản.
Hắn ta sững người một lúc lâu mới phản ứng lại: "Cậu đưa tôi cái này làm gì?"
Lục Nghi Xuyên thản nhiên nói: "Tôi tính rồi, từ bé đến lớn Nhung Nhung tiêu của nhà các cậu từng này tiền, mấy năm nay tôi đưa cho Khương Tinh Bạch bao nhiêu thứ tôi đều có ghi lại, cộng thêm chiếc xe này, chắc là gần như hòa nhau rồi..."
Khương Chước chỉ cảm thấy buồn cười: "Lục Nghi Xuyên, cậu cần làm đến mức này sao?"
"Cần."
Ánh mặt trời phủ xuống người Lục Nghi Xuyên, chiếc áo sơ mi trắng bị ánh nắng nhuộm thành màu cam nhạt, nhưng làn da anh ta lại tái nhợt đến mức gần như trong suốt.
"Tôi không muốn em ấy nợ các cậu bất cứ thứ gì."
Khương Chước há miệng rồi ngậm lại, sau đó lại mở ra: "Phân rõ ràng như vậy làm gì? Dù không có quan hệ máu mủ, chúng ta cũng coi như người nhà. Nó đã đi rồi, cậu không cần phải—"
Lục Nghi Xuyên khẽ cắt ngang: "em ấy đã đi rồi, tôi không muốn có kẻ vin vào cái cớ em ấy không thể lên tiếng mà tùy tiện giày xéo em ấy."
Nói đến đây, người đàn ông cụp mắt xuống, cả người tái nhợt đến mức như trong suốt, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng.
"Em ấy còn sống các cậu không thích, chết rồi cũng không cần giả vờ diễn trò với người khác."
"Nếu các cậu không cần em ấy, thì trả lại em ấy cho tôi, sạch sẽ gọn gàng."
Ngón tay Khương Chước đột nhiên siết chặt.
Vài giây sau, giọng hắn ta khàn hẳn đi: "Cậu tặng quà cho Khương Tinh Bạch... là vì... vậy tại sao lần trước sinh nhật nó, cậu lại đến?"
Rõ ràng trước đây cậu ta chưa từng tham gia sinh nhật Khương Tinh Bạch.
Lục Nghi Xuyên khẽ cười, cả người phảng phất một vẻ mệt mỏi, như chiếc đồng hồ đã cạn kiệt pin.
"Muốn nghe sự thật không?"
Khương Chước thoáng sững người. Chưa đợi hắn ta trả lời, Lục Nghi Xuyên đã tiếp tục: "Tôi chỉ muốn để em ấy nhìn thấy, nhìn xem các cậu tổ chức sinh nhật cho cậu ta thế nào, như vậy thì..."
Anh ta hơi nhếch khóe môi, không nói gì thêm, nhưng Khương Chước đã hiểu.
Như vậy thì, dù Khương Hành có chết đi, trong ký ức của nó vẫn chỉ có Lục Nghi Xuyên là tốt nhất.
Khương Chước cảm thấy Lục Nghi Xuyên thực sự điên rồi.
Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng hắn ta, Khương Chước không kìm được bước lên một bước, chìa khóa trong tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau lạnh buốt và sắc nhọn kéo lý trí của hắn ta trở lại.
Hắn ta lấy tư cách gì để chỉ trích Lục Nghi Xuyên?
Anh trai của Khương Hành sao?
Mấy chữ này hiện lên trong đầu, khiến hắn ta chỉ muốn bật cười.
Lục Nghi Xuyên chẳng làm gì sai, sai là ở bọn họ.
Một cảm giác bất lực trào dâng, Khương Chước thả lỏng tay, chỉ thấy chùm chìa khóa trong lòng bàn tay nóng rực đến mức bỏng rát.
Nỗi nhục nhã khó diễn tả trào lên cổ họng, nhất thời khiến hắn ta nghẹn lời.
Sắc mặt Khương Chước vô cùng khó coi. Lục Nghi Xuyên thản nhiên đổ thêm dầu vào lửa: "Miệng thì nói áy náy, nhưng lại dùng sự áy náy đối với một người đã chết để bù đắp lên một người còn sống, tôi thấy mà buồn nôn thay cho nó."
Bàn tay Khương Chước một lần nữa siết chặt, cạnh sắc của chìa khóa đâm vào lòng bàn tay, gây ra cơn đau âm ỉ.
Thấy Khương Chước im lặng, Lục Nghi Xuyên kéo khóa balo lại, ôm con mèo vẫn đang ngơ ngác lên.
"Từ nay về sau, Nhung Nhung và nhà họ Khương không còn liên quan gì nữa."
Cuối cùng thì, em ấy cũng thuộc về tôi rồi.
Anh ta nghĩ.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng người đàn ông cao gầy mảnh khảnh, chiếc bóng dưới chân kéo dài mãi, rồi dần dần hòa vào những mảng sáng tối loang lổ, bị nghiền nát, nuốt chửng, lặng lẽ chìm xuống mặt đất.
Lục Nghi Xuyên có thể cảm nhận được con mèo trong lòng mình có gì đó không ổn. Nhưng sau khi nói chuyện với Khương Chước xong, ý thức của anh như bị rút khỏi cơ thể, chỉ còn lại một cái xác tê dại.
Con mèo lại quấn lấy anh, nhưng anh đưa tay đẩy nó xuống.
Anh nghiêng đầu, ho khẽ một tiếng, nhẹ như thể vừa ho ra hơi thở cuối cùng còn sót lại trong cơ thể.
Chú mèo con lượn quanh chân anh, kêu meo meo không ngừng. Lục Nghi Xuyên nghĩ, có lẽ có thể bảo Tống Chương đến mang nó đi.
Anh chống tay lên đầu gối, chậm rãi đứng dậy như một ông lão.
Lục Nghi Xuyên mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ có khóa.
Anh cầm sổ bước ra ban công. Chiếc ghế trong ký túc xá đã cũ, hơi lắc lư. Vừa ngồi xuống, chân anh đã bị một cục lông xù cọ vào.
Lục Nghi Xuyên cúi mắt, chậm rãi bấm vài con số để mở sổ.
Bên trong gần như trống trơn, chỉ có trang đầu tiên ghi vài danh mục.
Anh nghiêng đầu, cắn nắp bút, đánh một dấu tích vào mục cuối cùng.
Lực ấn xuống khá mạnh, đầu bút miết lên giấy tạo ra âm thanh sột soạt rõ rệt.
Dưới đó, chỉ là một khoảng trắng trống rỗng.
Lục Nghi Xuyên nhìn chằm chằm vào dấu tích ấy thật lâu, rồi chậm rãi nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ.
Con mèo leo lên ống quần anh, bị anh đưa tay đẩy xuống.
Anh xé trang giấy đó ra, rút bật lửa, châm lửa đốt.
Ngọn lửa bùng lên, gió thổi khiến nó cháy nhanh hơn. Khi anh buông tay, tờ giấy cuộn lại trong không trung, rồi rơi xuống đất, chỉ còn lại một dải tro tàn.
Lục Nghi Xuyên lại nghiêng đầu ho khẽ, chậm rãi lấy ra một điếu thuốc. Anh cúi người, châm lửa, dáng vẻ như một ông lão già nua, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc gầy guộc như đốt tre.
Anh ngửa đầu tựa vào lưng ghế. Trong cơn mơ màng, dường như có thứ gì đó nhảy lên đùi anh, một cảm giác ấm áp lướt qua cổ và vai.
Bên tai anh, dường như có một giọng nói mềm mại, dính dính vang lên.
"Lục Nghi Xuyên..."
Lục Nghi Xuyên chậm rãi nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng.
Mỗi lần đến tiết của anh, số lượng sinh viên đến học rất đông. Nhưng là vì muốn học hay vì lý do khác thì khó mà nói chắc.
Người càng đông, phòng học càng trở nên chật chội. Khương Hành ngó trái ngó phải, muốn rời đi cũng chẳng biết đi kiểu gì.
Không biết từ khi nào, hai nữ sinh ngồi dưới cửa sổ đã dùng áo khoác cuộn thành một cái ổ. Nhân lúc cậu không chú ý, bọn họ thình lình ôm cậu thả vào đó.
Khương Hành giẫm chân lên lớp áo dưới thân, nghĩ bụng thôi thì cũng đến rồi.
Cậu tìm một tư thế thoải mái rồi nằm xuống, ngẩng đầu đánh giá Lục Nghi Xuyên trên bục giảng.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cậu thấy anh lên lớp. Trước mặt nhiều sinh viên như vậy mà anh vẫn thong dong tự tại. Đôi mắt sau tròng kính sắc sảo hẹp dài, quét đến ai người đó lập tức vô thức ngồi ngay ngắn.
Ngay khi Khương Hành còn đang cười thầm, cậu bỗng phát hiện đôi mắt hẹp dài kia nhìn thẳng vào mình.
Vừa rồi còn cười người khác, giờ thì Tiểu Khương Mèo ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng.
Một tia ý cười thoáng lướt qua mắt Lục Nghi Xuyên. Anh cụp mắt xuống, tiếp tục giảng bài.
Khương Hành dần dần trở nên mơ màng.
"Martin Heidegger xem tự do là con người đối với..."
Mí mắt của cậu bắt đầu đánh nhau.
Cộc một tiếng, đầu đập thẳng xuống bàn, Khương Hành miễn cưỡng tỉnh táo hơn một chút, ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.
Lục Nghi Xuyên dường như liếc mắt nhìn về phía cậu, sau đó giơ tay chuyển sang một trang PPT mới.
"Tự do trong quan điểm của Sartre không phải là một thuộc tính của sự tồn tại con người..."
Quay đầu nhìn lại, hàng loạt sinh viên đã gục xuống bàn.
Khương Hành: "..."
Không hổ danh là lịch sử triết học.
Trong lúc cậu còn đang ngây người, Lục Nghi Xuyên đã đọc xong một trang PPT.
"Albert Camus đã nâng 'phi lý' lên thành..."
Giọng điệu khi giảng bài của anh ấy thậm chí còn đơn điệu hơn cả lúc nhỏ đọc truyện cho Khương Hành nghe, âm điệu chậm rãi, trầm thấp. Cộng thêm bầu không khí im ắng trong lớp học, cuối cùng Khương Hành cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, đầu gục xuống, rúc vào áo ngủ ngon lành.
Còn về thân phận mèo?
Dù có thông minh đến mấy, cũng không ai lại đi học triết học cả!
Khương Hành ngủ một giấc thật sâu, cho đến khi tiếng động sinh viên rời khỏi lớp học đánh thức cậu. Còn chưa mở mắt ra, cậu đã nghe thấy giọng của Lục Nghi Xuyên.
"Là mèo của tôi, chắc lúc ra ngoài không đóng cửa sổ cẩn thận nên nó chạy theo."
Sau đó là giọng của hai nữ sinh.
"Con mèo này xấu một cách độc đáo ghê, hóa ra là của anh Lục hả?"
Khương Hành mở mắt ra với vẻ mặt không cảm xúc.
Này cô gái, phiền cô nhìn vào mắt tôi và nói lại câu vừa rồi một lần nữa.
Hai cô gái vẫn tiếp tục trò chuyện: "Dạo gần đây trên diễn đàn trường toàn là hình ảnh của nó, bọn em còn tưởng là mèo hoang nữa cơ."
Lục Nghi Xuyên khẽ nhướng mày: "diễn đàn trường?"
"Đúng rồi." Cô gái lấy điện thoại ra, "Anh xem, trên này toàn là bài đăng về nó. Bình thường mèo xấu cũng không hiếm, nhưng mà xấu độc đáo như nó thì đúng là hiếm thấy."
Lục Nghi Xuyên cúi đầu, quả nhiên giống như lời nữ sinh nói, trên đó có rất nhiều bài đăng về con mèo trụi lông này, còn kèm theo ảnh chụp rõ nét.
Trong ảnh, con mèo trụi lông xuất hiện khắp nơi trong khuôn viên trường, bắt cá, vồ bướm, chơi trốn tìm...
Không cần nghĩ cũng biết, trong khoảng thời gian Lục Nghi Xuyên ra ngoài, nó đã sống sung sướng đến mức nào.
Khương Hành đặt hai chân trước lên người Lục Nghi Xuyên, thò đầu ra nhìn, lập tức cảm thấy trời sập đến nơi!
Không phải chứ, đám sinh viên này rảnh rỗi quá không có việc gì làm hay sao? Tại sao lại đăng ảnh xấu của cậu lên mạng chứ?!
Nữ sinh hào hứng nói: "Anh không biết đâu, con mèo nhỏ này giỏi lắm đấy. Rõ ràng trông không to lắm, nhưng đi đến đâu cũng có cả đàn mèo đi theo. Người ta còn gọi nó là 'đại ca mèo' đấy."
Lục Nghi Xuyên chậm rãi cúi mắt, nhìn con mèo đang bám trên người mình: "Đại ca mèo?"
Khương Hành: "..."
Không phải, không có, đừng nói linh tinh! Cậu chỉ giỏi trốn tìm hơn mấy con mèo khác một chút thôi mà.
Khương Hành cụp đuôi xuống, bị Lục Nghi Xuyên xách ra khỏi lớp học.
Trên cây vẫn còn mấy con mèo khác đang đợi cậu "dạy dỗ". Vừa thấy Khương Hành đi ra, lập tức thò đầu ra ngóng, nhưng khi nhìn thấy Lục Nghi Xuyên lại nhanh chóng rụt đầu vào.
Lục Nghi Xuyên đứng dưới gốc cây, "Đại ca, có muốn chào tạm biệt đàn em của cậu không?"
Khương Hành quyết định nằm im giả chết.
May mà Lục Nghi Xuyên không làm khó cậu, chỉ ôm cậu rời khỏi lớp học.
Anh dừng lại trên bậc thang vắng người, lấy điện thoại ra gọi.
Khương Hành cuộn tròn trong khuỷu tay Lục Nghi Xuyên, nhìn ánh mắt anh cụp xuống dưới làn nắng rực rỡ.
"Thầy ơi, em đã gửi bản PPT đã chỉnh sửa cho thầy rồi. Nếu thầy bận quá thì có thể nhờ Triệu Sóc giúp. Vừa nãy lên lớp em quên thông báo với sinh viên, phiền thầy nhắc giúp ạ."
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Lục Nghi Xuyên chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
"Xin lỗi, có lẽ em không tham gia được dự án thầy nói."
Anh nói: "Em còn việc quan trọng hơn phải làm."
Cuộc gọi ngắn gọn chưa đầy ba phút, sau đó anh cất điện thoại vào túi, bế mèo rẽ phải.
Phía trước là một hàng cây anh đào, nhưng bây giờ hoa đã tàn, chỉ còn những tán lá xanh um tỏa bóng râm mát rượi trên đường.
Nhưng... đây không phải đường về ký túc xá.
Lục Nghi Xuyên ôm mèo thẳng đến cổng trường, nơi Khương Chước đang đứng dựa vào xe chờ anh.
Nhìn thấy anh, Khương Chước liền đứng thẳng dậy, vừa định mở miệng nói gì đó thì ánh mắt lại dừng trên con mèo trong lòng anh. Câu sắp nói lập tức rẽ sang hướng khác: "Hô! Con mèo này trông đúng là có gu ghê đấy!"
Khương Hành: "......"
Cậu không ngờ Lục Nghi Xuyên lại đưa mình đi gặp Khương Chước. Chính xác hơn, là anh trai của Khương Tinh Bạch.
Bốn năm không gặp, Khương Chước trông trưởng thành hơn hẳn. Khoác lên người bộ vest, hắn ta thực sự có vài phần khí chất tổng tài bá đạo.
Chỉ tiếc rằng... Khương Hành nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh hồi tiểu học, khi Khương Chước còn trần như nhộng giành đồ chơi với cậu.
Khương Chước nói: "Lục Nghi Xuyên, cậu giỏi thật đấy, rõ ràng là cậu tìm tôi, kết quả lại để tôi đứng phơi nắng hơn một tiếng đồng hồ. Cậu có biết thời gian của tôi quý giá thế nào không?"
Lục Nghi Xuyên chẳng buồn giải thích cho có lệ: "Đang dạy học."
Khương Chước nghiến răng, lật mắt đầy bất mãn.
Hắn nhìn đối phương đưa tay ra sau lưng lục lọi một hồi, rồi lấy ra một chùm chìa khóa xe. Lục Nghi Xuyên ném thẳng nó vào lòng Khương Chước: "Nghe nói em trai cậu xuất viện rồi, đây là quà ra viện."
Khương Chước nhấc chùm chìa khóa lên nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi phức tạp: "Sao cậu không tự đưa cho nó?"
Đối diện với bạn bè lâu năm, Lục Nghi Xuyên không cần che giấu gì, môi hơi động đậy, giọng điệu nhạt nhẽo: "Sợ nhìn thấy nó sẽ buồn nôn."
Khương Chước: "..."
"Dù sao cũng là em trai tôi, cậu nói chuyện có thể để ý đến cảm nhận của tôi một chút không? Đã ghét nó như vậy, còn tặng quà làm gì?"
Lục Nghi Xuyên đặt con mèo lên nắp capo xe của Khương Chước, lấy điện thoại ra, ngón tay gõ gõ trên màn hình: "Tôi đã làm một bảng thống kê, gửi cho cậu rồi..."
Khương Chước mở điện thoại lên, phát hiện nội dung trong bảng chính là chi phí ăn mặc, đi lại, sinh hoạt của Khương Hành từ nhỏ đến lớn, được liệt kê chi tiết đến từng khoản.
Hắn ta sững người một lúc lâu mới phản ứng lại: "Cậu đưa tôi cái này làm gì?"
Lục Nghi Xuyên thản nhiên nói: "Tôi tính rồi, từ bé đến lớn Nhung Nhung tiêu của nhà các cậu từng này tiền, mấy năm nay tôi đưa cho Khương Tinh Bạch bao nhiêu thứ tôi đều có ghi lại, cộng thêm chiếc xe này, chắc là gần như hòa nhau rồi..."
Khương Chước chỉ cảm thấy buồn cười: "Lục Nghi Xuyên, cậu cần làm đến mức này sao?"
"Cần."
Ánh mặt trời phủ xuống người Lục Nghi Xuyên, chiếc áo sơ mi trắng bị ánh nắng nhuộm thành màu cam nhạt, nhưng làn da anh ta lại tái nhợt đến mức gần như trong suốt.
"Tôi không muốn em ấy nợ các cậu bất cứ thứ gì."
Khương Chước há miệng rồi ngậm lại, sau đó lại mở ra: "Phân rõ ràng như vậy làm gì? Dù không có quan hệ máu mủ, chúng ta cũng coi như người nhà. Nó đã đi rồi, cậu không cần phải—"
Lục Nghi Xuyên khẽ cắt ngang: "em ấy đã đi rồi, tôi không muốn có kẻ vin vào cái cớ em ấy không thể lên tiếng mà tùy tiện giày xéo em ấy."
Nói đến đây, người đàn ông cụp mắt xuống, cả người tái nhợt đến mức như trong suốt, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng.
"Em ấy còn sống các cậu không thích, chết rồi cũng không cần giả vờ diễn trò với người khác."
"Nếu các cậu không cần em ấy, thì trả lại em ấy cho tôi, sạch sẽ gọn gàng."
Ngón tay Khương Chước đột nhiên siết chặt.
Vài giây sau, giọng hắn ta khàn hẳn đi: "Cậu tặng quà cho Khương Tinh Bạch... là vì... vậy tại sao lần trước sinh nhật nó, cậu lại đến?"
Rõ ràng trước đây cậu ta chưa từng tham gia sinh nhật Khương Tinh Bạch.
Lục Nghi Xuyên khẽ cười, cả người phảng phất một vẻ mệt mỏi, như chiếc đồng hồ đã cạn kiệt pin.
"Muốn nghe sự thật không?"
Khương Chước thoáng sững người. Chưa đợi hắn ta trả lời, Lục Nghi Xuyên đã tiếp tục: "Tôi chỉ muốn để em ấy nhìn thấy, nhìn xem các cậu tổ chức sinh nhật cho cậu ta thế nào, như vậy thì..."
Anh ta hơi nhếch khóe môi, không nói gì thêm, nhưng Khương Chước đã hiểu.
Như vậy thì, dù Khương Hành có chết đi, trong ký ức của nó vẫn chỉ có Lục Nghi Xuyên là tốt nhất.
Khương Chước cảm thấy Lục Nghi Xuyên thực sự điên rồi.
Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng hắn ta, Khương Chước không kìm được bước lên một bước, chìa khóa trong tay đâm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau lạnh buốt và sắc nhọn kéo lý trí của hắn ta trở lại.
Hắn ta lấy tư cách gì để chỉ trích Lục Nghi Xuyên?
Anh trai của Khương Hành sao?
Mấy chữ này hiện lên trong đầu, khiến hắn ta chỉ muốn bật cười.
Lục Nghi Xuyên chẳng làm gì sai, sai là ở bọn họ.
Một cảm giác bất lực trào dâng, Khương Chước thả lỏng tay, chỉ thấy chùm chìa khóa trong lòng bàn tay nóng rực đến mức bỏng rát.
Nỗi nhục nhã khó diễn tả trào lên cổ họng, nhất thời khiến hắn ta nghẹn lời.
Sắc mặt Khương Chước vô cùng khó coi. Lục Nghi Xuyên thản nhiên đổ thêm dầu vào lửa: "Miệng thì nói áy náy, nhưng lại dùng sự áy náy đối với một người đã chết để bù đắp lên một người còn sống, tôi thấy mà buồn nôn thay cho nó."
Bàn tay Khương Chước một lần nữa siết chặt, cạnh sắc của chìa khóa đâm vào lòng bàn tay, gây ra cơn đau âm ỉ.
Thấy Khương Chước im lặng, Lục Nghi Xuyên kéo khóa balo lại, ôm con mèo vẫn đang ngơ ngác lên.
"Từ nay về sau, Nhung Nhung và nhà họ Khương không còn liên quan gì nữa."
Cuối cùng thì, em ấy cũng thuộc về tôi rồi.
Anh ta nghĩ.
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng người đàn ông cao gầy mảnh khảnh, chiếc bóng dưới chân kéo dài mãi, rồi dần dần hòa vào những mảng sáng tối loang lổ, bị nghiền nát, nuốt chửng, lặng lẽ chìm xuống mặt đất.
Lục Nghi Xuyên có thể cảm nhận được con mèo trong lòng mình có gì đó không ổn. Nhưng sau khi nói chuyện với Khương Chước xong, ý thức của anh như bị rút khỏi cơ thể, chỉ còn lại một cái xác tê dại.
Con mèo lại quấn lấy anh, nhưng anh đưa tay đẩy nó xuống.
Anh nghiêng đầu, ho khẽ một tiếng, nhẹ như thể vừa ho ra hơi thở cuối cùng còn sót lại trong cơ thể.
Chú mèo con lượn quanh chân anh, kêu meo meo không ngừng. Lục Nghi Xuyên nghĩ, có lẽ có thể bảo Tống Chương đến mang nó đi.
Anh chống tay lên đầu gối, chậm rãi đứng dậy như một ông lão.
Lục Nghi Xuyên mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ có khóa.
Anh cầm sổ bước ra ban công. Chiếc ghế trong ký túc xá đã cũ, hơi lắc lư. Vừa ngồi xuống, chân anh đã bị một cục lông xù cọ vào.
Lục Nghi Xuyên cúi mắt, chậm rãi bấm vài con số để mở sổ.
Bên trong gần như trống trơn, chỉ có trang đầu tiên ghi vài danh mục.
Anh nghiêng đầu, cắn nắp bút, đánh một dấu tích vào mục cuối cùng.
Lực ấn xuống khá mạnh, đầu bút miết lên giấy tạo ra âm thanh sột soạt rõ rệt.
Dưới đó, chỉ là một khoảng trắng trống rỗng.
Lục Nghi Xuyên nhìn chằm chằm vào dấu tích ấy thật lâu, rồi chậm rãi nhếch môi, nở một nụ cười nhẹ.
Con mèo leo lên ống quần anh, bị anh đưa tay đẩy xuống.
Anh xé trang giấy đó ra, rút bật lửa, châm lửa đốt.
Ngọn lửa bùng lên, gió thổi khiến nó cháy nhanh hơn. Khi anh buông tay, tờ giấy cuộn lại trong không trung, rồi rơi xuống đất, chỉ còn lại một dải tro tàn.
Lục Nghi Xuyên lại nghiêng đầu ho khẽ, chậm rãi lấy ra một điếu thuốc. Anh cúi người, châm lửa, dáng vẻ như một ông lão già nua, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc gầy guộc như đốt tre.
Anh ngửa đầu tựa vào lưng ghế. Trong cơn mơ màng, dường như có thứ gì đó nhảy lên đùi anh, một cảm giác ấm áp lướt qua cổ và vai.
Bên tai anh, dường như có một giọng nói mềm mại, dính dính vang lên.
"Lục Nghi Xuyên..."
Lục Nghi Xuyên chậm rãi nhắm mắt lại, hơi thở nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro