Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu
Chương 17
Hỉ Thủy Mộc
2025-03-20 14:01:41
Sau khi sinh nhật của Khương Hành kết thúc, đúng như lời đã nói, ngày hôm sau Lục Nghi Xuyên đến bệnh viện thăm cậu.
Nói là thăm, thực chất là đến đón cậu xuất viện.
Vết thương trên lưng đã lành, lớp vảy cũng đã bong ra, chỉ còn lại một vết sẹo nhạt màu hồng phấn. Trong tương lai không xa, lớp lông mềm mượt sẽ phủ lên dấu vết ấy, chẳng ai có thể biết rằng chú mèo nhỏ này từng bị thương đến vậy.
Lục Nghi Xuyên lắng nghe bác sĩ dặn dò, trong khi đó, Khương Hành đứng trong lồng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính đối diện.
Bên trái: Không có lông.
Bên phải: Cũng không có lông.
Phía dưới...
Phía dưới không tiện xem.
Cậu thở dài đầy chán nản. Hơn một tuần qua, vết thương của cậu đã đóng vảy và lành lại, nhưng chỗ lông bị cạo đi vẫn chưa thể mọc lại như ban đầu.
Có lẽ so với trước đây, nó đã dài ra một chút, nhưng trong mắt Khương Hành, chút thay đổi đó gần như bằng không.
Cậu nghĩ, chỉ còn mười phút nữa thôi, cậu sẽ phải ra viện với bộ dạng này.
Và với vẻ ngoài thảm hại này, cậu sẽ phải đến nơi ở của Lục Nghi Xuyên, đối mặt với bạn bè của anh...
Chỉ nghĩ đến thôi, Khương Hành đã thấy nghẹt thở.
Một bàn tay ấm áp nâng cậu lên khỏi lồng, Lục Nghi Xuyên xoa nhẹ đôi tai cụp xuống của cậu, rồi quay sang hỏi bác sĩ:
"Nó trông có vẻ không vui lắm thì phải?"
Bác sĩ nghe vậy, liếc nhìn con mèo trong tay anh, rồi đáp:
"Mặc dù có thể xuất viện rồi, nhưng bệnh của nó vẫn chưa khỏi hoàn toàn, đôi khi tâm trạng thất thường cũng là điều bình thường."
"Cậu nhớ cho nó uống thuốc tôi kê, mỗi tuần đưa nó đến tiêm một lần. Theo phác đồ điều trị, nó cần tiêm liên tục trong mười hai tuần, nên chi phí..."
Bác sĩ chần chừ một chút, rồi không nói tiếp nữa.
Nhìn thấy Lục Nghi Xuyên ôm mèo định rời đi, ông không nhịn được mà khuyên một câu:
"Lục tiên sinh, con mèo này rất ngoan, cũng rất thông minh. Đến bệnh tật tốn kém thế này mà cậu còn sẵn sàng chữa trị cho nó, vậy thì nuôi một con mèo thực ra không tốn bao nhiêu đâu."
"Nhưng mèo cũng có linh tính, nếu cậu không có ý định nhận nuôi nó, thì thả nó đi sớm vẫn là lựa chọn tốt nhất. Đừng để đến khi nhận ra không phù hợp rồi lại bỏ rơi nó, như vậy mới thực sự là tạo nghiệp."
Bước chân người đàn ông khựng lại ngay trước cửa, nhưng chỉ để lại một câu "Tôi biết rồi", rồi không quay đầu lại mà rời khỏi bệnh viện thú y.
Bác sĩ nhìn theo bóng lưng dần khuất xa, nhớ lại dáng vẻ có phần lạnh nhạt của anh, nhất thời không đoán được anh đang nghĩ gì. Ông chỉ có thể thở dài một hơi, rồi tiếp tục công việc của mình.
Khương Hành bị đặt vào ghế sau xe của Lục Nghi Xuyên. Chiếc lồng hôm nọ vẫn ở đó, chỉ khác là cuốn sổ tay bìa đen bên trong đã được thay bằng một tấm đệm màu xám mềm mại.
Cậu giẫm hai chân sau lên đệm, dùng hai chân trước bám vào lồng, cố gắng thò ra ngoài một cái đầu nhỏ tròn trịa nhưng lởm chởm, trông vừa thảm vừa đáng thương.
Chiếc lồng bị trọng lượng của chú mèo nhỏ làm nghiêng đi, nhưng "thủ phạm" dường như hoàn toàn không nhận ra, chỉ mở to đôi mắt trong suốt như pha lê, chăm chú nhìn về phía trước – nơi Lục Nghi Xuyên đang ngồi.
Người đàn ông xắn tay áo, để lộ cổ tay gầy nhưng rắn rỏi, rồi cúi người kéo dây an toàn qua người mình. Chỉ là một động tác đơn giản, nhưng khi được anh thực hiện lại vô tình toát lên vẻ tao nhã và quý phái.
Khương Hành không nhìn ra được gì từ hành động đó, bèn lén quan sát sắc mặt anh qua gương chiếu hậu.
Sắc mặt của anh vẫn bình thản như mọi khi, bình thản đến mức cậu chẳng thể nào đoán được anh thích hay không thích mình.
"Xoẹt!"
Chiếc lồng hoàn hảo vừa rồi bị cào ra một vết xước.
Những ngày qua, cậu chỉ mải vui vẻ mà quên mất rằng Lục Nghi Xuyên chưa chắc đã muốn nhận nuôi mình. Cậu thử nhớ lại, hình như từ nhỏ đến lớn, Lục Nghi Xuyên chưa từng tỏ ra thích nuôi động vật.
Ngược lại, Khương Hành thì rất thích.
Nhưng Triệu Hoài Lan bị dị ứng với lông mèo, lông chó, nên trong nhà chưa bao giờ được phép nuôi thú cưng. Khương Hành chỉ có thể lén lút ra ngoài chơi với những con mèo, con chó hoang.
Mấy thanh thức ăn cho mèo và hộp pate trong túi của Lục Nghi Xuyên, đều là chuẩn bị cho cậu.
Đôi khi Khương Hành cũng hỏi anh:
"Tại sao anh không nuôi thú cưng?"
Khi đó, Lục Nghi Xuyên đã trở thành con người mà ai cũng biết – xuất sắc, trầm ổn, từ cử chỉ đến lời nói đều mang theo sự điềm tĩnh và lạnh nhạt vốn có của một người thừa kế nhà họ Lục.
Chỉ khi đối diện với Khương Hành, anh mới có thể thả lỏng, tựa lưng vào ghế, không chút hình tượng mà ngồi một cách lười biếng, im lặng nhìn cậu vu.ốt ve những con mèo hoang.
"Nuôi một mình Nhung Nhung đã đủ mệt rồi, anh lấy đâu ra thời gian nuôi thêm chó mèo nữa?"
...
Nghĩ đến đây, Khương Hành vừa buồn bã vừa chua xót.
Cậu nghĩ, chắc Lục Nghi Xuyên sẽ không nhận nuôi mình đâu.
Đang miên man suy nghĩ, cậu bỗng cảm thấy chiếc lồng dưới chân hơi nghiêng xuống.
"!!"
Cậu kêu lên một tiếng ngắn ngủi, luống cuống lùi lại, cố gắng chỉnh chiếc lồng về đúng vị trí.
Nhưng chết tiệt, chiếc lồng chẳng nghe lời mèo gì cả. Mặc dù cậu đã rụt hết móng vuốt lại, nó vẫn cứ nghiêng về một bên như đang phản bội cậu. Đúng lúc nó sắp đổ, một bàn tay vươn đến, nhẹ nhàng đẩy nó về chỗ cũ.
Khi chiếc lồng được đẩy trở lại vị trí, Khương Hành bị lộn nhào một vòng bên trong. Vài giây sau, cậu rút đầu ra khỏi bụng mình, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên mép thùng giấy, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng.
Lục Nghi Xuyên liếc nhìn cậu:
"Ngoan nào."
Khương Hành: "..."
Cậu ngồi dậy, ấm ức kêu một tiếng:
"Meo~!"
Không phải tại em! Rõ ràng là cái lồng này ra tay trước mà!
Đáp lại cậu, chỉ có tiếng động cơ ô tô khởi động.
Chiếc xe chạy đến cửa hàng thú cưng lớn nhất trong khu vực.
Chú mèo không lông bị Lục Nghi Xuyên bế cả mèo lẫn lồng xuống xe.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy xe của anh, lập tức niềm nở bước ra đón:
"Chào anh, xin hỏi anh cần gì ạ?"
Lục Nghi Xuyên nâng chú mèo nhỏ trong tay lên, hỏi:
"Nuôi nó thì cần những gì?"
Nhân viên cửa hàng cúi đầu, chạm phải đôi mắt mơ hồ ngây ngốc của Khương Hành.
Anh ta vui mừng nhận ra đây là một người mới tập nuôi mèo, lập tức nhiệt tình giới thiệu:
"Cần rất nhiều thứ, nhưng cửa hàng chúng tôi đều có đầy đủ cả! Để tôi giới thiệu qua cho anh..."
Lục Nghi Xuyên không có kiên nhẫn nghe, chỉ phất tay:
"Cứ lấy mấy thứ cần thiết là được."
Nhân viên nhanh chóng kéo ghế mời anh ngồi xuống, còn rót cả một ly trà nóng:
"Vâng, vậy tôi sẽ tự chọn cho anh. Yên tâm, chắc chắn tôi sẽ chọn những món tốt nhất của cửa hàng cho anh."
Tất nhiên, cũng là những món đắt nhất.
Lục Nghi Xuyên đặt Khương Hành lên bàn bên cạnh, định mở miệng đồng ý thì bất ngờ nghe thấy một tiếng kêu ngắn gọn.
Anh nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt của Khương Hành.
Dù không hiểu cậu đang nói gì, nhưng từ ánh mắt đó, anh vẫn thấy được sự phản đối lặng lẽ.
Chữ "được" vốn sắp thốt ra khỏi miệng, lại mắc kẹt giữa chừng.
Thấy anh không trả lời, nhân viên thử thăm dò:
"Vậy nếu anh không có ý kiến, tôi sẽ lấy đồ luôn nhé?"
Lục Nghi Xuyên bế mèo lên lại, đứng dậy:
"Tôi xem qua một chút trước đã."
Nhân viên có hơi tiếc nuối, nhưng vẫn niềm nở giới thiệu:
"Anh xem chiếc ổ mèo này đi, rộng rãi và mềm mại, đảm bảo cho mèo của anh giấc ngủ thoải mái nhất."
Dù sao cũng chỉ là một cái ổ mèo, Lục Nghi Xuyên không nhìn ra điểm khác biệt. Anh hơi nghiêng chiếc lồng trong tay, để Khương Hành có thể thấy rõ sản phẩm mà nhân viên đang chỉ vào.
"Thích không?"
Khương Hành bất ngờ bị xốc nhẹ về phía trước, theo phản xạ cậu duỗi móng bám chặt vào thành lồng. Khi ổn định lại, cậu mới nhận ra Lục Nghi Xuyên đang hỏi mình.
Anh để cậu tự chọn sao?
Cậu ngẩn ra, nếu để cậu chọn, vậy có nghĩa là anh thực sự muốn nuôi cậu rồi sao?
Thấy cậu không phản ứng, Lục Nghi Xuyên khẽ nhắm mắt, thản nhiên nói:
"Đổi cái khác đi."
Nhân viên đành tiếc nuối cất chiếc ổ mèo đắt nhất trong cửa hàng, rồi tiếp tục nhiệt tình giới thiệu, cố gắng thu hút sự chú ý của chú mèo trong lòng Lục Nghi Xuyên.
"Còn chiếc này thì sao? Trên còn có lông vũ treo, khi rảnh rỗi mèo có thể tự chơi một mình."
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay gẩy nhẹ sợi lông vũ trên ổ mèo. Lông vũ đong đưa trước mắt Khương Hành, cậu nhìn theo, rồi không nhịn được mà vươn móng chạm vào.
Mềm mềm, nhẹ bẫng.
Ngay khi móng vuốt chạm vào, Lục Nghi Xuyên liền chốt hạ:
"Lấy cái này."
Khương Hành còn chưa kịp phản ứng, chiếc ổ mà cậu sẽ ngủ sau này đã được quyết định như thế.
Trên đường về, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi chiếc hộp giấy đơn sơ, chuyển sang nằm trong chiếc ổ mèo mới mua. Theo nhịp chuyển động của xe, sợi lông vũ trên ổ nhẹ nhàng đong đưa.
Nhưng Khương Hành không có tâm trạng để chơi.
Chiếc hộp giấy trước đây đủ cao để che khuất tầm nhìn, khiến cậu không thấy gì. Nhưng giờ đổi sang ổ mèo, mỗi khi xe lăn bánh, cảnh vật bên ngoài lại lần lượt hiện ra trước mắt cậu.
Bao gồm cả những chiếc xe đang lao vun vút trên đường.
Bóng ma của vụ tai nạn không phải chuyện có thể quên đi trong một sớm một chiều. Nhưng chỉ cần ở bên cạnh Lục Nghi Xuyên, dường như nỗi sợ trong cậu cũng giảm đi đôi chút.
Chỉ cần ở bên anh, ngay cả khi đối mặt với cái chết, Khương Hành cũng không còn thấy quá sợ hãi nữa.
Lục Nghi Xuyên không hề biết trong lòng chú mèo nhỏ phía sau đang nghĩ gì. Anh lái xe đến khu ký túc xá, bế cả mèo lẫn ổ mèo vào trong.
Về đến ký túc xá, Lục Nghi Xuyên đặt Khương Hành xuống sàn cạnh cửa sổ, vươn tay xoa nhẹ lên đầu cậu:
"Anh xuống dưới mang đồ lên, ngoan ngoãn ở đây nhé."
Khương Hành nhìn theo bóng lưng anh rời đi, sau đó mới bắt đầu quan sát xung quanh.
Phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường, nhưng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Trong không khí thoang thoảng mùi hoa nhài nhẹ nhàng.
Cậu thử thò một chân ra ngoài, sau đó cả người cũng từ trong ổ nhảy xuống đất. Vừa rụt rè vừa tò mò, cậu bắt đầu khám phá không gian xa lạ này.
Ngoài hành lang vang lên tiếng trò chuyện của sinh viên, có thể dễ dàng nhận ra đây là ký túc xá của trường. Trên bàn có những quyển sách mà cậu chưa từng thấy qua, mơ hồ có thể nhận ra đó là sách triết học. Trên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa nhài nhỏ, những nụ hoa trắng tinh còn chưa nở.
Khi Lục Nghi Xuyên quay lại, Khương Hành đang ngồi xổm trên sàn, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào chậu hoa nhài trên bệ cửa sổ.
Anh đặt túi đồ xuống, rồi mang chậu hoa ra ban công để phơi nắng, cẩn thận lau sạch lớp bụi bám trên mép chậu.
Xong xuôi, anh mới nhìn thấy con mèo nhỏ mới xuất hiện trong phòng mình. Nghĩ một lúc, anh trầm giọng nói:
"Không được động vào chậu hoa đó."
Khương Hành nghiêng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Lục Nghi Xuyên siết nhẹ các khớp tay, đôi mày vốn luôn nhíu chặt dọc đường đi giờ mới giãn ra đôi chút.
Lý trí nói với anh rằng, anh không nên nuôi con mèo này. Nhưng mỗi lần định giao nó cho người khác, hình ảnh con mèo nhỏ cuộn tròn ngủ trong lòng anh đêm qua lại hiện lên.
Nhỏ bé như thế, còn cẩn thận rúc vào lòng anh, hô hấp nhẹ đến mức như sợ đánh thức anh vậy.
Anh chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt. Nhưng mỗi khi đối diện với nó, sự mềm lòng luôn đến không đúng lúc.
Đến khi nhận ra thì...con mèo này đã ở đây rồi.
Đêm qua anh gần như không ngủ, quầng thâm dưới mắt lộ rõ, sắc môi nhợt nhạt. Anh cúi người đổ một bát thức ăn cho mèo, thêm vào đó vài miếng thịt sấy khô, cảm thấy ổn thỏa rồi mới vào phòng tắm.
Khương Hành không quấy rầy, Lục Nghi Xuyên cũng không cảm thấy có gì bất thường trong cách mình chăm sóc mèo.
Bản thân Khương Hành cũng chẳng thấy có gì không ổn. Hoàn toàn không biết rằng với những con mèo bình thường, việc đến một môi trường mới sẽ gây hoang mang và bất an.
Nhưng cậu thì không. So với bệnh viện, trông cậu còn thoải mái hơn nhiều.
Cậu há miệng cắn một miếng thịt sấy, giòn rụm, thơm lừng.
Vừa nhai vừa liếc mắt nhìn về phía phòng tắm.
Lục Nghi Xuyên ra rất nhanh, nhưng không có dáng vẻ "mỹ nam bước ra từ làn hơi nước" như trong tưởng tượng của Khương Hành. Anh mặc áo dài tay, quần dài, chỉ có hai chiếc cúc trên ngực chưa cài, để lộ làn da trắng nhợt cùng những đường nét cơ bắp ẩn hiện.
Khi anh lau khô tóc bước ra, Khương Hành đã ăn hết hơn nửa bát, bụng nhỏ phồng lên thấy rõ.
Nhưng ánh mắt Lục Nghi Xuyên chỉ lướt qua cậu một cách thờ ơ, như thể trong căn phòng này chưa từng có thêm một sinh vật nào khác.
Anh đưa tay day nhẹ thái dương, mí mắt nặng trĩu nhưng tinh thần lại căng thẳng, nhịp tim vang dội trong lồng ng.ực, từng nhịp, từng nhịp một, chấn động nơi màng nhĩ.
Ở góc mà Khương Hành không nhìn thấy, anh thả lỏng tay, chậm rãi thở ra, ấn nhẹ vào các khớp ngón tay. Sau khi tâm trạng ổn định lại, anh cúi xuống kéo ngăn kéo, lấy ra hộp vitamin, bên trong có một vỉ thuốc ngủ.
Anh đặt viên thuốc lên lưỡi, cầm cốc nước lên uống. Qua khóe mắt, anh chợt thấy một cái móng vuốt trụi lông đang lén lút gẩy mép tấm vải dài phủ trên bàn.
Tâm trạng vốn đang căng như dây đàn bỗng chùng xuống đôi chút.
Trong mắt anh phản chiếu hình ảnh một con mèo nhỏ đang giương móng vuốt lên đầy tinh ranh. Anh khẽ đặt cốc nước xuống bàn, tạo ra một tiếng động rõ ràng.
Quả nhiên, ngay khi nghe thấy âm thanh, cậu mèo lập tức thả móng xuống, giả vờ như chưa từng làm gì cả, rồi bắt đầu nghiêm túc... quan sát quyển sách trên bàn.
"Ồ, sách này cũng thú vị ghê đấy nhỉ!"
Nói là thăm, thực chất là đến đón cậu xuất viện.
Vết thương trên lưng đã lành, lớp vảy cũng đã bong ra, chỉ còn lại một vết sẹo nhạt màu hồng phấn. Trong tương lai không xa, lớp lông mềm mượt sẽ phủ lên dấu vết ấy, chẳng ai có thể biết rằng chú mèo nhỏ này từng bị thương đến vậy.
Lục Nghi Xuyên lắng nghe bác sĩ dặn dò, trong khi đó, Khương Hành đứng trong lồng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính đối diện.
Bên trái: Không có lông.
Bên phải: Cũng không có lông.
Phía dưới...
Phía dưới không tiện xem.
Cậu thở dài đầy chán nản. Hơn một tuần qua, vết thương của cậu đã đóng vảy và lành lại, nhưng chỗ lông bị cạo đi vẫn chưa thể mọc lại như ban đầu.
Có lẽ so với trước đây, nó đã dài ra một chút, nhưng trong mắt Khương Hành, chút thay đổi đó gần như bằng không.
Cậu nghĩ, chỉ còn mười phút nữa thôi, cậu sẽ phải ra viện với bộ dạng này.
Và với vẻ ngoài thảm hại này, cậu sẽ phải đến nơi ở của Lục Nghi Xuyên, đối mặt với bạn bè của anh...
Chỉ nghĩ đến thôi, Khương Hành đã thấy nghẹt thở.
Một bàn tay ấm áp nâng cậu lên khỏi lồng, Lục Nghi Xuyên xoa nhẹ đôi tai cụp xuống của cậu, rồi quay sang hỏi bác sĩ:
"Nó trông có vẻ không vui lắm thì phải?"
Bác sĩ nghe vậy, liếc nhìn con mèo trong tay anh, rồi đáp:
"Mặc dù có thể xuất viện rồi, nhưng bệnh của nó vẫn chưa khỏi hoàn toàn, đôi khi tâm trạng thất thường cũng là điều bình thường."
"Cậu nhớ cho nó uống thuốc tôi kê, mỗi tuần đưa nó đến tiêm một lần. Theo phác đồ điều trị, nó cần tiêm liên tục trong mười hai tuần, nên chi phí..."
Bác sĩ chần chừ một chút, rồi không nói tiếp nữa.
Nhìn thấy Lục Nghi Xuyên ôm mèo định rời đi, ông không nhịn được mà khuyên một câu:
"Lục tiên sinh, con mèo này rất ngoan, cũng rất thông minh. Đến bệnh tật tốn kém thế này mà cậu còn sẵn sàng chữa trị cho nó, vậy thì nuôi một con mèo thực ra không tốn bao nhiêu đâu."
"Nhưng mèo cũng có linh tính, nếu cậu không có ý định nhận nuôi nó, thì thả nó đi sớm vẫn là lựa chọn tốt nhất. Đừng để đến khi nhận ra không phù hợp rồi lại bỏ rơi nó, như vậy mới thực sự là tạo nghiệp."
Bước chân người đàn ông khựng lại ngay trước cửa, nhưng chỉ để lại một câu "Tôi biết rồi", rồi không quay đầu lại mà rời khỏi bệnh viện thú y.
Bác sĩ nhìn theo bóng lưng dần khuất xa, nhớ lại dáng vẻ có phần lạnh nhạt của anh, nhất thời không đoán được anh đang nghĩ gì. Ông chỉ có thể thở dài một hơi, rồi tiếp tục công việc của mình.
Khương Hành bị đặt vào ghế sau xe của Lục Nghi Xuyên. Chiếc lồng hôm nọ vẫn ở đó, chỉ khác là cuốn sổ tay bìa đen bên trong đã được thay bằng một tấm đệm màu xám mềm mại.
Cậu giẫm hai chân sau lên đệm, dùng hai chân trước bám vào lồng, cố gắng thò ra ngoài một cái đầu nhỏ tròn trịa nhưng lởm chởm, trông vừa thảm vừa đáng thương.
Chiếc lồng bị trọng lượng của chú mèo nhỏ làm nghiêng đi, nhưng "thủ phạm" dường như hoàn toàn không nhận ra, chỉ mở to đôi mắt trong suốt như pha lê, chăm chú nhìn về phía trước – nơi Lục Nghi Xuyên đang ngồi.
Người đàn ông xắn tay áo, để lộ cổ tay gầy nhưng rắn rỏi, rồi cúi người kéo dây an toàn qua người mình. Chỉ là một động tác đơn giản, nhưng khi được anh thực hiện lại vô tình toát lên vẻ tao nhã và quý phái.
Khương Hành không nhìn ra được gì từ hành động đó, bèn lén quan sát sắc mặt anh qua gương chiếu hậu.
Sắc mặt của anh vẫn bình thản như mọi khi, bình thản đến mức cậu chẳng thể nào đoán được anh thích hay không thích mình.
"Xoẹt!"
Chiếc lồng hoàn hảo vừa rồi bị cào ra một vết xước.
Những ngày qua, cậu chỉ mải vui vẻ mà quên mất rằng Lục Nghi Xuyên chưa chắc đã muốn nhận nuôi mình. Cậu thử nhớ lại, hình như từ nhỏ đến lớn, Lục Nghi Xuyên chưa từng tỏ ra thích nuôi động vật.
Ngược lại, Khương Hành thì rất thích.
Nhưng Triệu Hoài Lan bị dị ứng với lông mèo, lông chó, nên trong nhà chưa bao giờ được phép nuôi thú cưng. Khương Hành chỉ có thể lén lút ra ngoài chơi với những con mèo, con chó hoang.
Mấy thanh thức ăn cho mèo và hộp pate trong túi của Lục Nghi Xuyên, đều là chuẩn bị cho cậu.
Đôi khi Khương Hành cũng hỏi anh:
"Tại sao anh không nuôi thú cưng?"
Khi đó, Lục Nghi Xuyên đã trở thành con người mà ai cũng biết – xuất sắc, trầm ổn, từ cử chỉ đến lời nói đều mang theo sự điềm tĩnh và lạnh nhạt vốn có của một người thừa kế nhà họ Lục.
Chỉ khi đối diện với Khương Hành, anh mới có thể thả lỏng, tựa lưng vào ghế, không chút hình tượng mà ngồi một cách lười biếng, im lặng nhìn cậu vu.ốt ve những con mèo hoang.
"Nuôi một mình Nhung Nhung đã đủ mệt rồi, anh lấy đâu ra thời gian nuôi thêm chó mèo nữa?"
...
Nghĩ đến đây, Khương Hành vừa buồn bã vừa chua xót.
Cậu nghĩ, chắc Lục Nghi Xuyên sẽ không nhận nuôi mình đâu.
Đang miên man suy nghĩ, cậu bỗng cảm thấy chiếc lồng dưới chân hơi nghiêng xuống.
"!!"
Cậu kêu lên một tiếng ngắn ngủi, luống cuống lùi lại, cố gắng chỉnh chiếc lồng về đúng vị trí.
Nhưng chết tiệt, chiếc lồng chẳng nghe lời mèo gì cả. Mặc dù cậu đã rụt hết móng vuốt lại, nó vẫn cứ nghiêng về một bên như đang phản bội cậu. Đúng lúc nó sắp đổ, một bàn tay vươn đến, nhẹ nhàng đẩy nó về chỗ cũ.
Khi chiếc lồng được đẩy trở lại vị trí, Khương Hành bị lộn nhào một vòng bên trong. Vài giây sau, cậu rút đầu ra khỏi bụng mình, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên mép thùng giấy, ánh mắt vẫn còn chút mơ màng.
Lục Nghi Xuyên liếc nhìn cậu:
"Ngoan nào."
Khương Hành: "..."
Cậu ngồi dậy, ấm ức kêu một tiếng:
"Meo~!"
Không phải tại em! Rõ ràng là cái lồng này ra tay trước mà!
Đáp lại cậu, chỉ có tiếng động cơ ô tô khởi động.
Chiếc xe chạy đến cửa hàng thú cưng lớn nhất trong khu vực.
Chú mèo không lông bị Lục Nghi Xuyên bế cả mèo lẫn lồng xuống xe.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy xe của anh, lập tức niềm nở bước ra đón:
"Chào anh, xin hỏi anh cần gì ạ?"
Lục Nghi Xuyên nâng chú mèo nhỏ trong tay lên, hỏi:
"Nuôi nó thì cần những gì?"
Nhân viên cửa hàng cúi đầu, chạm phải đôi mắt mơ hồ ngây ngốc của Khương Hành.
Anh ta vui mừng nhận ra đây là một người mới tập nuôi mèo, lập tức nhiệt tình giới thiệu:
"Cần rất nhiều thứ, nhưng cửa hàng chúng tôi đều có đầy đủ cả! Để tôi giới thiệu qua cho anh..."
Lục Nghi Xuyên không có kiên nhẫn nghe, chỉ phất tay:
"Cứ lấy mấy thứ cần thiết là được."
Nhân viên nhanh chóng kéo ghế mời anh ngồi xuống, còn rót cả một ly trà nóng:
"Vâng, vậy tôi sẽ tự chọn cho anh. Yên tâm, chắc chắn tôi sẽ chọn những món tốt nhất của cửa hàng cho anh."
Tất nhiên, cũng là những món đắt nhất.
Lục Nghi Xuyên đặt Khương Hành lên bàn bên cạnh, định mở miệng đồng ý thì bất ngờ nghe thấy một tiếng kêu ngắn gọn.
Anh nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt của Khương Hành.
Dù không hiểu cậu đang nói gì, nhưng từ ánh mắt đó, anh vẫn thấy được sự phản đối lặng lẽ.
Chữ "được" vốn sắp thốt ra khỏi miệng, lại mắc kẹt giữa chừng.
Thấy anh không trả lời, nhân viên thử thăm dò:
"Vậy nếu anh không có ý kiến, tôi sẽ lấy đồ luôn nhé?"
Lục Nghi Xuyên bế mèo lên lại, đứng dậy:
"Tôi xem qua một chút trước đã."
Nhân viên có hơi tiếc nuối, nhưng vẫn niềm nở giới thiệu:
"Anh xem chiếc ổ mèo này đi, rộng rãi và mềm mại, đảm bảo cho mèo của anh giấc ngủ thoải mái nhất."
Dù sao cũng chỉ là một cái ổ mèo, Lục Nghi Xuyên không nhìn ra điểm khác biệt. Anh hơi nghiêng chiếc lồng trong tay, để Khương Hành có thể thấy rõ sản phẩm mà nhân viên đang chỉ vào.
"Thích không?"
Khương Hành bất ngờ bị xốc nhẹ về phía trước, theo phản xạ cậu duỗi móng bám chặt vào thành lồng. Khi ổn định lại, cậu mới nhận ra Lục Nghi Xuyên đang hỏi mình.
Anh để cậu tự chọn sao?
Cậu ngẩn ra, nếu để cậu chọn, vậy có nghĩa là anh thực sự muốn nuôi cậu rồi sao?
Thấy cậu không phản ứng, Lục Nghi Xuyên khẽ nhắm mắt, thản nhiên nói:
"Đổi cái khác đi."
Nhân viên đành tiếc nuối cất chiếc ổ mèo đắt nhất trong cửa hàng, rồi tiếp tục nhiệt tình giới thiệu, cố gắng thu hút sự chú ý của chú mèo trong lòng Lục Nghi Xuyên.
"Còn chiếc này thì sao? Trên còn có lông vũ treo, khi rảnh rỗi mèo có thể tự chơi một mình."
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay gẩy nhẹ sợi lông vũ trên ổ mèo. Lông vũ đong đưa trước mắt Khương Hành, cậu nhìn theo, rồi không nhịn được mà vươn móng chạm vào.
Mềm mềm, nhẹ bẫng.
Ngay khi móng vuốt chạm vào, Lục Nghi Xuyên liền chốt hạ:
"Lấy cái này."
Khương Hành còn chưa kịp phản ứng, chiếc ổ mà cậu sẽ ngủ sau này đã được quyết định như thế.
Trên đường về, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi chiếc hộp giấy đơn sơ, chuyển sang nằm trong chiếc ổ mèo mới mua. Theo nhịp chuyển động của xe, sợi lông vũ trên ổ nhẹ nhàng đong đưa.
Nhưng Khương Hành không có tâm trạng để chơi.
Chiếc hộp giấy trước đây đủ cao để che khuất tầm nhìn, khiến cậu không thấy gì. Nhưng giờ đổi sang ổ mèo, mỗi khi xe lăn bánh, cảnh vật bên ngoài lại lần lượt hiện ra trước mắt cậu.
Bao gồm cả những chiếc xe đang lao vun vút trên đường.
Bóng ma của vụ tai nạn không phải chuyện có thể quên đi trong một sớm một chiều. Nhưng chỉ cần ở bên cạnh Lục Nghi Xuyên, dường như nỗi sợ trong cậu cũng giảm đi đôi chút.
Chỉ cần ở bên anh, ngay cả khi đối mặt với cái chết, Khương Hành cũng không còn thấy quá sợ hãi nữa.
Lục Nghi Xuyên không hề biết trong lòng chú mèo nhỏ phía sau đang nghĩ gì. Anh lái xe đến khu ký túc xá, bế cả mèo lẫn ổ mèo vào trong.
Về đến ký túc xá, Lục Nghi Xuyên đặt Khương Hành xuống sàn cạnh cửa sổ, vươn tay xoa nhẹ lên đầu cậu:
"Anh xuống dưới mang đồ lên, ngoan ngoãn ở đây nhé."
Khương Hành nhìn theo bóng lưng anh rời đi, sau đó mới bắt đầu quan sát xung quanh.
Phòng không lớn, chỉ có một chiếc giường, nhưng được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Trong không khí thoang thoảng mùi hoa nhài nhẹ nhàng.
Cậu thử thò một chân ra ngoài, sau đó cả người cũng từ trong ổ nhảy xuống đất. Vừa rụt rè vừa tò mò, cậu bắt đầu khám phá không gian xa lạ này.
Ngoài hành lang vang lên tiếng trò chuyện của sinh viên, có thể dễ dàng nhận ra đây là ký túc xá của trường. Trên bàn có những quyển sách mà cậu chưa từng thấy qua, mơ hồ có thể nhận ra đó là sách triết học. Trên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa nhài nhỏ, những nụ hoa trắng tinh còn chưa nở.
Khi Lục Nghi Xuyên quay lại, Khương Hành đang ngồi xổm trên sàn, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào chậu hoa nhài trên bệ cửa sổ.
Anh đặt túi đồ xuống, rồi mang chậu hoa ra ban công để phơi nắng, cẩn thận lau sạch lớp bụi bám trên mép chậu.
Xong xuôi, anh mới nhìn thấy con mèo nhỏ mới xuất hiện trong phòng mình. Nghĩ một lúc, anh trầm giọng nói:
"Không được động vào chậu hoa đó."
Khương Hành nghiêng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Lục Nghi Xuyên siết nhẹ các khớp tay, đôi mày vốn luôn nhíu chặt dọc đường đi giờ mới giãn ra đôi chút.
Lý trí nói với anh rằng, anh không nên nuôi con mèo này. Nhưng mỗi lần định giao nó cho người khác, hình ảnh con mèo nhỏ cuộn tròn ngủ trong lòng anh đêm qua lại hiện lên.
Nhỏ bé như thế, còn cẩn thận rúc vào lòng anh, hô hấp nhẹ đến mức như sợ đánh thức anh vậy.
Anh chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt. Nhưng mỗi khi đối diện với nó, sự mềm lòng luôn đến không đúng lúc.
Đến khi nhận ra thì...con mèo này đã ở đây rồi.
Đêm qua anh gần như không ngủ, quầng thâm dưới mắt lộ rõ, sắc môi nhợt nhạt. Anh cúi người đổ một bát thức ăn cho mèo, thêm vào đó vài miếng thịt sấy khô, cảm thấy ổn thỏa rồi mới vào phòng tắm.
Khương Hành không quấy rầy, Lục Nghi Xuyên cũng không cảm thấy có gì bất thường trong cách mình chăm sóc mèo.
Bản thân Khương Hành cũng chẳng thấy có gì không ổn. Hoàn toàn không biết rằng với những con mèo bình thường, việc đến một môi trường mới sẽ gây hoang mang và bất an.
Nhưng cậu thì không. So với bệnh viện, trông cậu còn thoải mái hơn nhiều.
Cậu há miệng cắn một miếng thịt sấy, giòn rụm, thơm lừng.
Vừa nhai vừa liếc mắt nhìn về phía phòng tắm.
Lục Nghi Xuyên ra rất nhanh, nhưng không có dáng vẻ "mỹ nam bước ra từ làn hơi nước" như trong tưởng tượng của Khương Hành. Anh mặc áo dài tay, quần dài, chỉ có hai chiếc cúc trên ngực chưa cài, để lộ làn da trắng nhợt cùng những đường nét cơ bắp ẩn hiện.
Khi anh lau khô tóc bước ra, Khương Hành đã ăn hết hơn nửa bát, bụng nhỏ phồng lên thấy rõ.
Nhưng ánh mắt Lục Nghi Xuyên chỉ lướt qua cậu một cách thờ ơ, như thể trong căn phòng này chưa từng có thêm một sinh vật nào khác.
Anh đưa tay day nhẹ thái dương, mí mắt nặng trĩu nhưng tinh thần lại căng thẳng, nhịp tim vang dội trong lồng ng.ực, từng nhịp, từng nhịp một, chấn động nơi màng nhĩ.
Ở góc mà Khương Hành không nhìn thấy, anh thả lỏng tay, chậm rãi thở ra, ấn nhẹ vào các khớp ngón tay. Sau khi tâm trạng ổn định lại, anh cúi xuống kéo ngăn kéo, lấy ra hộp vitamin, bên trong có một vỉ thuốc ngủ.
Anh đặt viên thuốc lên lưỡi, cầm cốc nước lên uống. Qua khóe mắt, anh chợt thấy một cái móng vuốt trụi lông đang lén lút gẩy mép tấm vải dài phủ trên bàn.
Tâm trạng vốn đang căng như dây đàn bỗng chùng xuống đôi chút.
Trong mắt anh phản chiếu hình ảnh một con mèo nhỏ đang giương móng vuốt lên đầy tinh ranh. Anh khẽ đặt cốc nước xuống bàn, tạo ra một tiếng động rõ ràng.
Quả nhiên, ngay khi nghe thấy âm thanh, cậu mèo lập tức thả móng xuống, giả vờ như chưa từng làm gì cả, rồi bắt đầu nghiêm túc... quan sát quyển sách trên bàn.
"Ồ, sách này cũng thú vị ghê đấy nhỉ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro