Sau Khi Chết Tôi Trở Thành Mèo Của Bạn Thời Thơ Ấu
Chương 16
Hỉ Thủy Mộc
2025-03-20 14:01:41
Lục Nghi Xuyên đặt con mèo trở lại trên đùi mình, tạm thời che chắn lại lòng tự tôn cho nó.
Khương Hành im lặng giẫm giẫm móng vuốt, rồi khép chân ngồi ngay ngắn trên đùi anh, nghiêm chỉnh chưa từng có.
Người đang tr.ần tru.ồng là một con mèo, liên quan gì đến cậu, Khương Hành chứ?
Lục Nghi Xuyên nhìn bộ dạng cứng nhắc của nó, bật cười: "Biết ngại rồi à?"
Con mèo nhỏ không lông lập tức vung móng vuốt cào anh một cái.
Bộ móng đã được thu lại, cú vả không hề có lực, lướt qua da chỉ như một chiếc lông vũ quét nhẹ. Một cảm giác nhột nhạt, mơ hồ khiến Lục Nghi Xuyên bỗng rùng mình một cái.
Bên ngoài, cơn mưa xuân tháng Ba lộp độp rơi trên cửa kính, hơi lạnh men theo hạt mưa lan dần trong màn đêm. Nhưng một người một mèo ngồi tựa vào nhau trong góc phòng, chẳng ai cảm thấy lạnh.
Khương Hành mới phát bệnh tối nay, dù vừa nãy có thể hiện hoạt bát trước mặt Lục Nghi Xuyên thì thể lực vẫn có hạn. Chỉ một lát sau, cậu đã bắt đầu lười biếng rúc vào lòng anh, ánh mắt dần trở nên uể oải.
Lục Nghi Xuyên cũng nhận ra tinh thần của cậu không tốt lắm, đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng vuốt dọc theo tấm lưng trụi lủi của cậu, giọng nói trong đêm mưa dịu dàng như âm thanh mà Khương Hành từng ghi nhớ trong ký ức.
"Ngủ đi, mai anh lại tới thăm em."
Trong hương trà nhài thoảng mùi khói thuốc, Khương Hành dần thả lỏng, mặc kệ bản thân chìm vào giấc ngủ.
Ngay khoảnh khắc nhắm mắt, một suy nghĩ mơ hồ lóe lên trong đầu cậu:
Lục Nghi Xuyên bắt đầu hút thuốc từ khi nào nhỉ?
Mưa rơi suốt đêm, đến sáng hôm sau trời cuối cùng cũng quang đãng. Mây xám tan đi, bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa.
Một ngày đẹp trời.
Sau những trận mưa xuân dai dẳng, nhiều loài hoa bắt đầu đua nở, công viên rực lên sắc hồng trắng.
Chạy bộ buổi sáng xong, Lục Nghi Xuyên dừng lại trước một tiệm hoa. Anh không có thói quen mua hoa theo một nguyên tắc nhất định, thấy bông nào rực rỡ bắt mắt thì chọn bông đó. Không cần gói ghém gì cả, cứ thế ôm một bó hoa sặc sỡ quay về biệt thự.
Anh đã gần một tuần chưa về đây. Gần đây trời mưa liên tục, trong nhà thoang thoảng mùi ẩm thấp.
Lục Nghi Xuyên đặt bó hoa lên bàn trà trong phòng khách, sau đó mở hết cửa sổ để không khí lưu thông. Ánh nắng chan hòa rọi vào, những giọt sương trên cánh hoa run rẩy dưới buổi sáng rực rỡ.
Sau khi tắm rửa xong, anh thay một bộ đồ ở nhà rộng rãi, kéo ghế ngồi xuống bàn, cầm kéo bắt đầu xử lý bó hoa mới mua sáng nay.
Những bông hoa đã được xử lý xong được anh c.ắm vào một chiếc bình thủy tinh miệng rộng.
Anh cũng chẳng có kỹ thuật cắm hoa gì đặc biệt, chỉ đơn giản tỉa bớt cành lá rồi tùy tiện thả vào bình. Những bông hoa chen chúc trong miệng bình rộng, cao thấp lộn xộn, rực rỡ mà hoang dã.
Sau khi đặt bình hoa đầy ắp lên bàn, Lục Nghi Xuyên bước vào bếp.
Hôm nay nắng đặc biệt hào phóng, bầu trời trong xanh không một gợn mây, làn gió lướt qua không lạnh không nóng, cây hải đường ngoài sân cũng đang nở rộ.
Dưới tán hải đường màu hồng nhạt là một căn bếp rộng rãi. Ánh nắng kéo dài bóng cây, in lên sàn gỗ sáng màu, tạo thành những mảng sáng tối lốm đốm.
Người đàn ông cao lớn với vẻ ngoài lạnh lùng đứng dưới tán hải đường, từng bước từng bước làm bánh.
Anh cúi mắt, đôi tay thuần thục, như thể đã làm vô số lần. Anh đánh bông lòng trắng trứng, trộn bột rồi đổ vào khuôn một cách trơn tru.
Không bao lâu sau, hương thơm ngọt ngào của bánh đã lan tỏa khắp nơi.
Khương Hành chỉ biết hôm nay là sinh nhật mình khi nhìn thấy màn hình máy tính của bác sĩ thú y.
Lúc chết, cậu mới vừa tròn mười tám được vài tháng. Không ngờ chớp mắt một cái, đã hai mươi hai tuổi rồi.
Bỗng nhiên có thêm bốn năm mà chẳng rõ từ đâu.
Chủ của con mèo Mỹ lông ngắn ở phòng bên cuối cùng cũng được nghỉ phép vào hôm nay, sáng sớm đã đến đón nó về.
Dù đến sau Khương Hành, nhưng nó hồi phục khá tốt, không cần nằm viện nữa, chỉ cần đến đúng lịch để tiêm là được.
Thực ra Khương Hành cũng có thể xuất viện, nhưng vết thương trên lưng cậu vẫn chưa lành hẳn. Hơn nữa, Lục Nghi Xuyên cũng không có thời gian chăm sóc, nên cậu đành tiếp tục ở lại bệnh viện thú y.
Sáng sớm ở đây vẫn là bản hòa tấu quen thuộc của những chú chó và mèo.
Giữa những tiếng sủa ngày một dồn dập, Khương Hành lặng lẽ ăn xong bữa sáng.
Hôm nay trời đẹp. Cô trợ lý kéo rèm cửa sổ ra, bế cậu đến gần cửa sổ phơi nắng.
Ánh nắng ấm áp vây lấy cậu, khiến Khương Hành dần dần lim dim.
Bên ngoài cửa sổ là những cây ăn quả cao lớn. Hoa lê trắng nở rộ, phủ kín cả cành cây. Cửa sổ mở một nửa, gió nhẹ lùa vào, mang theo hương hoa lê dịu dàng.
Khương Hành hắt xì một cái, tỉnh dậy.
Những cánh hoa lê lay động trong gió, trái tim cậu cũng chao đảo theo.
Lục Nghi Xuyên đang làm gì nhỉ?
Cậu nghĩ.
Hôm nay là sinh nhật cậu, cũng là... sinh nhật của người đó.
Vốn dĩ cuộc đời này là của cậu ta, thực ra người kia mới là tri kỷ thực sự của Lục Nghi Xuyên. Nếu có ai cần được tổ chức sinh nhật, thì đó cũng nên là cậu ta.
Khương Hành chợt cảm thấy có chút u ám, nhưng lại hiểu rằng đây mới là con đường vốn dĩ của mọi thứ.
Bây giờ, mọi người đều đã trở về đúng quỹ đạo, còn cậu—kẻ lạc lối này—mới là người không nên quấy rầy bọn họ.
Nghĩ vậy, Khương Hành giơ móng vuốt cào nhẹ lên đệm. Cậu biết mình không nên nghĩ nhiều, nhưng đầu óc lại chẳng thể khống chế nổi mà hình dung: sinh nhật của người kia sẽ như thế nào?
Gia đình Khương có về nhà để chúc mừng cậu ta không? Có lẽ trong đó còn có cả Lục Nghi Xuyên. Bọn họ ngồi quây quần quanh bàn, vui vẻ hát bài hát mừng sinh nhật, rồi cùng nhau thổi nến...
Cậu sống mười tám năm, số lần Triệu Hoài Lan tổ chức sinh nhật cho cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Khi đó, cậu luôn nghĩ rằng có lẽ do mình chưa đủ ngoan, chưa đủ xuất sắc, nên bà ấy mới không về.
Nhưng rồi khi lớn lên, khi việc kinh doanh của Triệu Hoài Lan và Khương Trí Minh ngày càng phát đạt, ngày càng bận rộn, cậu mới hiểu ra.
Không phải vì cậu chưa đủ ngoan, chưa đủ giỏi.
Mà là, trong mắt họ, cậu chẳng đáng giá bằng tiền bạc.
Người đó chắc hẳn sẽ rất khác, phải không?
Cậu không có quan hệ huyết thống với họ, nhưng người đó thì có.
Con ruột, dẫu sao cũng là con ruột.
Khi còn nhỏ, Khương Hành đã từng trách móc. Cậu không hiểu, rõ ràng đều là con cái của họ, tại sao lại đối xử với cậu như vậy?
Nhưng đến tận bây giờ, cậu mới nhận ra, thực ra tất cả đều có manh mối từ trước.
Không phải họ không yêu, chỉ là người họ yêu... không phải cậu.
Hương hoa lê càng lúc càng nồng đậm.
Khương Hành trở mình, chìm vào giấc ngủ giữa làn hương ngọt ngào ấy.
Lục Nghi Xuyên làm bánh rất chậm, anh nướng đến năm, sáu cái mới chọn được một chiếc ưng ý.
Nhưng may mắn là anh có rất nhiều thời gian, đủ để làm ra một chiếc bánh khiến bản thân hài lòng.
Mặt trời dần ngả về tây. Khi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng anh cũng hoàn thành chiếc bánh. Đặt bánh trong bếp xong, anh thay quần áo, ra ngoài mua thức ăn.
Siêu thị trong khu biệt thự có dịch vụ giao hàng tận nơi, nên ít người đến mua sắm trực tiếp. Nhưng vẫn có người thích cảm giác tự tay chọn lựa, đẩy xe dạo quanh từng quầy hàng.
Người phụ nữ đứng cạnh Lục Nghi Xuyên thỉnh thoảng gặp anh trong siêu thị, nên cũng xem như quen biết. Vừa trông thấy anh, chị liền chủ động chào hỏi:
"Tiểu Lục, đi mua đồ ăn à?"
Lục Nghi Xuyên lật lật củ khoai tây trên tay, cảm thấy khá ổn liền thả vào túi, toát lên một cảm giác dịu dàng tự nhiên.
"Ừ, mua chút đồ về nấu bữa tối."
Người phụ nữ nhìn thấy ý cười trong ánh mắt anh, liền trêu:
"Nấu cho ai mà vui thế?"
Anh không dừng tay, trả lời thản nhiên:
"Cho một cậu em trai, hôm nay là sinh nhật nó."
"Thảo nào..." Chị ta bật cười. "Xem ra hai anh em cậu thân nhau lắm. Nhưng mà, tôi chưa từng thấy em trai cậu nhỉ?"
Anh kiên nhẫn giải thích:
"Nó ít khi ra ngoài, nên không gặp cũng là bình thường."
Người phụ nữ tiếp tục đẩy xe theo anh đến quầy thịt, tò mò đến mức dù biết có hơi bất lịch sự, vẫn không nhịn được hỏi:
"Này, tôi quen cậu lâu thế rồi mà chưa từng nghe cậu nói có em trai. Nó bao nhiêu tuổi rồi? Hai người sống cùng nhau à?"
Động tác vớt tôm của Lục Nghi Xuyên hơi khựng lại.
"Bõm" một tiếng, một con tôm to bằng lòng bàn tay nhảy khỏi lưới, làm bắn tung tóe nước trong bể.
Anh thả lưới xuống, vớt lại một mẻ khác.
"Sống chung với tôi, hai mươi hai tuổi rồi."
Anh nói.
"Năm nay tròn hai mươi hai."
--------
"Nhóc con, đến giờ ăn tối rồi!"
Cô trợ lý cầm chén cơm của mèo, đổ hạt vào trong, nghĩ một chút, lại lấy thêm một hộp pate, bóc ra rồi đổ lên trên.
Theo lý mà nói thì nên trộn đều hai thứ với nhau. Nhưng sau mấy ngày quan sát, cô phát hiện con mèo này dường như không thích kiểu đồ ăn trộn lẫn như vậy.
Thế là, cô cứ để nguyên, để miếng pate nằm ngay trên lớp hạt khô, trông chẳng khác gì một chiếc bánh kem nhỏ.
Khương Hành nhìn hộp pate trước mặt. Cậu nhìn một lúc, rồi đột nhiên bật cười trong lòng.
Cậu nghĩ, có lẽ mình là người đầu tiên được ăn một chiếc bánh sinh nhật làm từ pate.
Ở góc khuất mà trợ lý không nhìn thấy, Khương Hành há miệng, gắp từng viên hạt khô, cẩn thận đặt lên phần pate. Chiếc hộp nhỏ, cậu chỉ đặt năm viên: hai viên ở hai bên, một viên chính giữa.
Một chiếc bánh sinh nhật đơn sơ cho tuổi hai mươi hai của mình.
Lục Nghi Xuyên cắm nến lên bánh, không nhiều không ít, vừa vặn hai mươi hai cây.
Chiếc bánh nằm giữa bàn, xung quanh là những món ăn nóng hổi vừa nấu xong. Hương thơm của thức ăn hòa quyện cùng vị ngọt của bánh, tạo thành một mùi hương khó gọi tên.
Anh đưa tay tắt đèn.
Bên ngoài yên tĩnh, hoa hải đường trong sân lặng lẽ nở.
Anh bật lửa.
Cửa sổ chưa đóng, gió thổi vào làm ngọn lửa chập chờn. Anh giơ tay che gió, cúi mắt, nghiêm túc châm từng ngọn nến.
Sau khi xếp "nến" xong, đến lúc ước nguyện rồi.
Khương Hành đổi tư thế ngồi, cố gắng làm cho mình trông nghiêm túc hơn.
Khi còn nhỏ, cậu chẳng biết thế nào là buồn phiền, sống vô tư hồn nhiên, chuyện phiền muộn lớn nhất chắc chỉ là hôm sau sẽ ăn gì.
Cậu từng có vô số điều ước, đủ loại viển vông kỳ quái, nhưng luôn có người giúp cậu biến chúng thành sự thật.
Dần dần, điều ước của cậu trở nên đơn giản hơn:
Mong Lục Nghi Xuyên học hành thật giỏi, sau này kiếm nhiều tiền nuôi mình.
Nhiều năm sau đó, điều ước sinh nhật của cậu vẫn không thay đổi. Lặp đi lặp lại, chẳng có gì mới mẻ.
Nhưng năm nay...
Khương Hành ngồi xổm trước "chiếc bánh", chậm rãi nhắm mắt lại.
Mong Lục Nghi Xuyên luôn vui vẻ, nếu có thể...
Thì quên Khương Hành đi.
Cậu khẽ mở miệng, nhẹ nhàng thổi tắt "nến".
Sinh nhật vui vẻ, Khương Hành.
"Sinh nhật vui vẻ, Khương Hành."
Ánh nến soi sáng gương mặt Lục Nghi Xuyên. Giọng anh chậm rãi, ôn hòa.
"Hai mươi hai tuổi rồi, Nhung Nhung của anh chắc cũng là một người lớn rồi nhỉ. Tính ra thì lúc này chắc em đã tốt nghiệp rồi. Nhưng mà với cái đầu ngốc nghếch của em, chắc chắn làm luận văn sẽ vất vả lắm, có khi còn chẳng có tâm trạng tổ chức sinh nhật nữa."
"Không chỉ luận văn đâu, em còn phải tìm việc nữa."
"Lẽ ra anh nên mở công ty, như vậy em có thể trực tiếp vào làm. Nếu vậy thì, điều ước sinh nhật năm nào của em cũng sẽ thành hiện thực – anh kiếm tiền nuôi em."
Lục Nghi Xuyên bật cười.
"Xin lỗi nhé..."
Anh khẽ nói.
"Anh đã làm em thất vọng rồi. Anh không mở công ty, cũng chẳng kiếm được nhiều tiền."
Không ai trả lời anh.
Ngọn nến cháy lặng lẽ, chẳng mấy chốc đã tàn đi một nửa. Sáp nến nhỏ xuống, làm chảy lớp kem trên mặt bánh, đông lại thành một vệt xấu xí.
"Nhung Nhung, thổi nến đi nào."
Gió từ cửa sổ lùa vào, làm những ngọn nến khẽ chao đảo, nhưng không một ngọn nào tắt.
"Sinh nhật vui vẻ..."
Anh lặp lại lần nữa.
Ánh nến hắt lên khuôn mặt Lục Nghi Xuyên.
Anh vẫn cười, đuôi mày khẽ cong mang theo nét vui vẻ. Chỉ có đôi mắt, dưới ánh sáng cam dịu dàng, dần dần ửng đỏ.
Cho đến tận khi nến cháy hết.
Hương ngọt ngào của bánh trộn lẫn với mùi sáp nóng chảy, những món ăn trên bàn cũng nguội đi, đông đặc lại, biến thành một thứ mùi khó chịu.
Thế giới trở về bóng tối.
Khương Hành im lặng giẫm giẫm móng vuốt, rồi khép chân ngồi ngay ngắn trên đùi anh, nghiêm chỉnh chưa từng có.
Người đang tr.ần tru.ồng là một con mèo, liên quan gì đến cậu, Khương Hành chứ?
Lục Nghi Xuyên nhìn bộ dạng cứng nhắc của nó, bật cười: "Biết ngại rồi à?"
Con mèo nhỏ không lông lập tức vung móng vuốt cào anh một cái.
Bộ móng đã được thu lại, cú vả không hề có lực, lướt qua da chỉ như một chiếc lông vũ quét nhẹ. Một cảm giác nhột nhạt, mơ hồ khiến Lục Nghi Xuyên bỗng rùng mình một cái.
Bên ngoài, cơn mưa xuân tháng Ba lộp độp rơi trên cửa kính, hơi lạnh men theo hạt mưa lan dần trong màn đêm. Nhưng một người một mèo ngồi tựa vào nhau trong góc phòng, chẳng ai cảm thấy lạnh.
Khương Hành mới phát bệnh tối nay, dù vừa nãy có thể hiện hoạt bát trước mặt Lục Nghi Xuyên thì thể lực vẫn có hạn. Chỉ một lát sau, cậu đã bắt đầu lười biếng rúc vào lòng anh, ánh mắt dần trở nên uể oải.
Lục Nghi Xuyên cũng nhận ra tinh thần của cậu không tốt lắm, đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng vuốt dọc theo tấm lưng trụi lủi của cậu, giọng nói trong đêm mưa dịu dàng như âm thanh mà Khương Hành từng ghi nhớ trong ký ức.
"Ngủ đi, mai anh lại tới thăm em."
Trong hương trà nhài thoảng mùi khói thuốc, Khương Hành dần thả lỏng, mặc kệ bản thân chìm vào giấc ngủ.
Ngay khoảnh khắc nhắm mắt, một suy nghĩ mơ hồ lóe lên trong đầu cậu:
Lục Nghi Xuyên bắt đầu hút thuốc từ khi nào nhỉ?
Mưa rơi suốt đêm, đến sáng hôm sau trời cuối cùng cũng quang đãng. Mây xám tan đi, bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa.
Một ngày đẹp trời.
Sau những trận mưa xuân dai dẳng, nhiều loài hoa bắt đầu đua nở, công viên rực lên sắc hồng trắng.
Chạy bộ buổi sáng xong, Lục Nghi Xuyên dừng lại trước một tiệm hoa. Anh không có thói quen mua hoa theo một nguyên tắc nhất định, thấy bông nào rực rỡ bắt mắt thì chọn bông đó. Không cần gói ghém gì cả, cứ thế ôm một bó hoa sặc sỡ quay về biệt thự.
Anh đã gần một tuần chưa về đây. Gần đây trời mưa liên tục, trong nhà thoang thoảng mùi ẩm thấp.
Lục Nghi Xuyên đặt bó hoa lên bàn trà trong phòng khách, sau đó mở hết cửa sổ để không khí lưu thông. Ánh nắng chan hòa rọi vào, những giọt sương trên cánh hoa run rẩy dưới buổi sáng rực rỡ.
Sau khi tắm rửa xong, anh thay một bộ đồ ở nhà rộng rãi, kéo ghế ngồi xuống bàn, cầm kéo bắt đầu xử lý bó hoa mới mua sáng nay.
Những bông hoa đã được xử lý xong được anh c.ắm vào một chiếc bình thủy tinh miệng rộng.
Anh cũng chẳng có kỹ thuật cắm hoa gì đặc biệt, chỉ đơn giản tỉa bớt cành lá rồi tùy tiện thả vào bình. Những bông hoa chen chúc trong miệng bình rộng, cao thấp lộn xộn, rực rỡ mà hoang dã.
Sau khi đặt bình hoa đầy ắp lên bàn, Lục Nghi Xuyên bước vào bếp.
Hôm nay nắng đặc biệt hào phóng, bầu trời trong xanh không một gợn mây, làn gió lướt qua không lạnh không nóng, cây hải đường ngoài sân cũng đang nở rộ.
Dưới tán hải đường màu hồng nhạt là một căn bếp rộng rãi. Ánh nắng kéo dài bóng cây, in lên sàn gỗ sáng màu, tạo thành những mảng sáng tối lốm đốm.
Người đàn ông cao lớn với vẻ ngoài lạnh lùng đứng dưới tán hải đường, từng bước từng bước làm bánh.
Anh cúi mắt, đôi tay thuần thục, như thể đã làm vô số lần. Anh đánh bông lòng trắng trứng, trộn bột rồi đổ vào khuôn một cách trơn tru.
Không bao lâu sau, hương thơm ngọt ngào của bánh đã lan tỏa khắp nơi.
Khương Hành chỉ biết hôm nay là sinh nhật mình khi nhìn thấy màn hình máy tính của bác sĩ thú y.
Lúc chết, cậu mới vừa tròn mười tám được vài tháng. Không ngờ chớp mắt một cái, đã hai mươi hai tuổi rồi.
Bỗng nhiên có thêm bốn năm mà chẳng rõ từ đâu.
Chủ của con mèo Mỹ lông ngắn ở phòng bên cuối cùng cũng được nghỉ phép vào hôm nay, sáng sớm đã đến đón nó về.
Dù đến sau Khương Hành, nhưng nó hồi phục khá tốt, không cần nằm viện nữa, chỉ cần đến đúng lịch để tiêm là được.
Thực ra Khương Hành cũng có thể xuất viện, nhưng vết thương trên lưng cậu vẫn chưa lành hẳn. Hơn nữa, Lục Nghi Xuyên cũng không có thời gian chăm sóc, nên cậu đành tiếp tục ở lại bệnh viện thú y.
Sáng sớm ở đây vẫn là bản hòa tấu quen thuộc của những chú chó và mèo.
Giữa những tiếng sủa ngày một dồn dập, Khương Hành lặng lẽ ăn xong bữa sáng.
Hôm nay trời đẹp. Cô trợ lý kéo rèm cửa sổ ra, bế cậu đến gần cửa sổ phơi nắng.
Ánh nắng ấm áp vây lấy cậu, khiến Khương Hành dần dần lim dim.
Bên ngoài cửa sổ là những cây ăn quả cao lớn. Hoa lê trắng nở rộ, phủ kín cả cành cây. Cửa sổ mở một nửa, gió nhẹ lùa vào, mang theo hương hoa lê dịu dàng.
Khương Hành hắt xì một cái, tỉnh dậy.
Những cánh hoa lê lay động trong gió, trái tim cậu cũng chao đảo theo.
Lục Nghi Xuyên đang làm gì nhỉ?
Cậu nghĩ.
Hôm nay là sinh nhật cậu, cũng là... sinh nhật của người đó.
Vốn dĩ cuộc đời này là của cậu ta, thực ra người kia mới là tri kỷ thực sự của Lục Nghi Xuyên. Nếu có ai cần được tổ chức sinh nhật, thì đó cũng nên là cậu ta.
Khương Hành chợt cảm thấy có chút u ám, nhưng lại hiểu rằng đây mới là con đường vốn dĩ của mọi thứ.
Bây giờ, mọi người đều đã trở về đúng quỹ đạo, còn cậu—kẻ lạc lối này—mới là người không nên quấy rầy bọn họ.
Nghĩ vậy, Khương Hành giơ móng vuốt cào nhẹ lên đệm. Cậu biết mình không nên nghĩ nhiều, nhưng đầu óc lại chẳng thể khống chế nổi mà hình dung: sinh nhật của người kia sẽ như thế nào?
Gia đình Khương có về nhà để chúc mừng cậu ta không? Có lẽ trong đó còn có cả Lục Nghi Xuyên. Bọn họ ngồi quây quần quanh bàn, vui vẻ hát bài hát mừng sinh nhật, rồi cùng nhau thổi nến...
Cậu sống mười tám năm, số lần Triệu Hoài Lan tổ chức sinh nhật cho cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Khi đó, cậu luôn nghĩ rằng có lẽ do mình chưa đủ ngoan, chưa đủ xuất sắc, nên bà ấy mới không về.
Nhưng rồi khi lớn lên, khi việc kinh doanh của Triệu Hoài Lan và Khương Trí Minh ngày càng phát đạt, ngày càng bận rộn, cậu mới hiểu ra.
Không phải vì cậu chưa đủ ngoan, chưa đủ giỏi.
Mà là, trong mắt họ, cậu chẳng đáng giá bằng tiền bạc.
Người đó chắc hẳn sẽ rất khác, phải không?
Cậu không có quan hệ huyết thống với họ, nhưng người đó thì có.
Con ruột, dẫu sao cũng là con ruột.
Khi còn nhỏ, Khương Hành đã từng trách móc. Cậu không hiểu, rõ ràng đều là con cái của họ, tại sao lại đối xử với cậu như vậy?
Nhưng đến tận bây giờ, cậu mới nhận ra, thực ra tất cả đều có manh mối từ trước.
Không phải họ không yêu, chỉ là người họ yêu... không phải cậu.
Hương hoa lê càng lúc càng nồng đậm.
Khương Hành trở mình, chìm vào giấc ngủ giữa làn hương ngọt ngào ấy.
Lục Nghi Xuyên làm bánh rất chậm, anh nướng đến năm, sáu cái mới chọn được một chiếc ưng ý.
Nhưng may mắn là anh có rất nhiều thời gian, đủ để làm ra một chiếc bánh khiến bản thân hài lòng.
Mặt trời dần ngả về tây. Khi hoàng hôn buông xuống, cuối cùng anh cũng hoàn thành chiếc bánh. Đặt bánh trong bếp xong, anh thay quần áo, ra ngoài mua thức ăn.
Siêu thị trong khu biệt thự có dịch vụ giao hàng tận nơi, nên ít người đến mua sắm trực tiếp. Nhưng vẫn có người thích cảm giác tự tay chọn lựa, đẩy xe dạo quanh từng quầy hàng.
Người phụ nữ đứng cạnh Lục Nghi Xuyên thỉnh thoảng gặp anh trong siêu thị, nên cũng xem như quen biết. Vừa trông thấy anh, chị liền chủ động chào hỏi:
"Tiểu Lục, đi mua đồ ăn à?"
Lục Nghi Xuyên lật lật củ khoai tây trên tay, cảm thấy khá ổn liền thả vào túi, toát lên một cảm giác dịu dàng tự nhiên.
"Ừ, mua chút đồ về nấu bữa tối."
Người phụ nữ nhìn thấy ý cười trong ánh mắt anh, liền trêu:
"Nấu cho ai mà vui thế?"
Anh không dừng tay, trả lời thản nhiên:
"Cho một cậu em trai, hôm nay là sinh nhật nó."
"Thảo nào..." Chị ta bật cười. "Xem ra hai anh em cậu thân nhau lắm. Nhưng mà, tôi chưa từng thấy em trai cậu nhỉ?"
Anh kiên nhẫn giải thích:
"Nó ít khi ra ngoài, nên không gặp cũng là bình thường."
Người phụ nữ tiếp tục đẩy xe theo anh đến quầy thịt, tò mò đến mức dù biết có hơi bất lịch sự, vẫn không nhịn được hỏi:
"Này, tôi quen cậu lâu thế rồi mà chưa từng nghe cậu nói có em trai. Nó bao nhiêu tuổi rồi? Hai người sống cùng nhau à?"
Động tác vớt tôm của Lục Nghi Xuyên hơi khựng lại.
"Bõm" một tiếng, một con tôm to bằng lòng bàn tay nhảy khỏi lưới, làm bắn tung tóe nước trong bể.
Anh thả lưới xuống, vớt lại một mẻ khác.
"Sống chung với tôi, hai mươi hai tuổi rồi."
Anh nói.
"Năm nay tròn hai mươi hai."
--------
"Nhóc con, đến giờ ăn tối rồi!"
Cô trợ lý cầm chén cơm của mèo, đổ hạt vào trong, nghĩ một chút, lại lấy thêm một hộp pate, bóc ra rồi đổ lên trên.
Theo lý mà nói thì nên trộn đều hai thứ với nhau. Nhưng sau mấy ngày quan sát, cô phát hiện con mèo này dường như không thích kiểu đồ ăn trộn lẫn như vậy.
Thế là, cô cứ để nguyên, để miếng pate nằm ngay trên lớp hạt khô, trông chẳng khác gì một chiếc bánh kem nhỏ.
Khương Hành nhìn hộp pate trước mặt. Cậu nhìn một lúc, rồi đột nhiên bật cười trong lòng.
Cậu nghĩ, có lẽ mình là người đầu tiên được ăn một chiếc bánh sinh nhật làm từ pate.
Ở góc khuất mà trợ lý không nhìn thấy, Khương Hành há miệng, gắp từng viên hạt khô, cẩn thận đặt lên phần pate. Chiếc hộp nhỏ, cậu chỉ đặt năm viên: hai viên ở hai bên, một viên chính giữa.
Một chiếc bánh sinh nhật đơn sơ cho tuổi hai mươi hai của mình.
Lục Nghi Xuyên cắm nến lên bánh, không nhiều không ít, vừa vặn hai mươi hai cây.
Chiếc bánh nằm giữa bàn, xung quanh là những món ăn nóng hổi vừa nấu xong. Hương thơm của thức ăn hòa quyện cùng vị ngọt của bánh, tạo thành một mùi hương khó gọi tên.
Anh đưa tay tắt đèn.
Bên ngoài yên tĩnh, hoa hải đường trong sân lặng lẽ nở.
Anh bật lửa.
Cửa sổ chưa đóng, gió thổi vào làm ngọn lửa chập chờn. Anh giơ tay che gió, cúi mắt, nghiêm túc châm từng ngọn nến.
Sau khi xếp "nến" xong, đến lúc ước nguyện rồi.
Khương Hành đổi tư thế ngồi, cố gắng làm cho mình trông nghiêm túc hơn.
Khi còn nhỏ, cậu chẳng biết thế nào là buồn phiền, sống vô tư hồn nhiên, chuyện phiền muộn lớn nhất chắc chỉ là hôm sau sẽ ăn gì.
Cậu từng có vô số điều ước, đủ loại viển vông kỳ quái, nhưng luôn có người giúp cậu biến chúng thành sự thật.
Dần dần, điều ước của cậu trở nên đơn giản hơn:
Mong Lục Nghi Xuyên học hành thật giỏi, sau này kiếm nhiều tiền nuôi mình.
Nhiều năm sau đó, điều ước sinh nhật của cậu vẫn không thay đổi. Lặp đi lặp lại, chẳng có gì mới mẻ.
Nhưng năm nay...
Khương Hành ngồi xổm trước "chiếc bánh", chậm rãi nhắm mắt lại.
Mong Lục Nghi Xuyên luôn vui vẻ, nếu có thể...
Thì quên Khương Hành đi.
Cậu khẽ mở miệng, nhẹ nhàng thổi tắt "nến".
Sinh nhật vui vẻ, Khương Hành.
"Sinh nhật vui vẻ, Khương Hành."
Ánh nến soi sáng gương mặt Lục Nghi Xuyên. Giọng anh chậm rãi, ôn hòa.
"Hai mươi hai tuổi rồi, Nhung Nhung của anh chắc cũng là một người lớn rồi nhỉ. Tính ra thì lúc này chắc em đã tốt nghiệp rồi. Nhưng mà với cái đầu ngốc nghếch của em, chắc chắn làm luận văn sẽ vất vả lắm, có khi còn chẳng có tâm trạng tổ chức sinh nhật nữa."
"Không chỉ luận văn đâu, em còn phải tìm việc nữa."
"Lẽ ra anh nên mở công ty, như vậy em có thể trực tiếp vào làm. Nếu vậy thì, điều ước sinh nhật năm nào của em cũng sẽ thành hiện thực – anh kiếm tiền nuôi em."
Lục Nghi Xuyên bật cười.
"Xin lỗi nhé..."
Anh khẽ nói.
"Anh đã làm em thất vọng rồi. Anh không mở công ty, cũng chẳng kiếm được nhiều tiền."
Không ai trả lời anh.
Ngọn nến cháy lặng lẽ, chẳng mấy chốc đã tàn đi một nửa. Sáp nến nhỏ xuống, làm chảy lớp kem trên mặt bánh, đông lại thành một vệt xấu xí.
"Nhung Nhung, thổi nến đi nào."
Gió từ cửa sổ lùa vào, làm những ngọn nến khẽ chao đảo, nhưng không một ngọn nào tắt.
"Sinh nhật vui vẻ..."
Anh lặp lại lần nữa.
Ánh nến hắt lên khuôn mặt Lục Nghi Xuyên.
Anh vẫn cười, đuôi mày khẽ cong mang theo nét vui vẻ. Chỉ có đôi mắt, dưới ánh sáng cam dịu dàng, dần dần ửng đỏ.
Cho đến tận khi nến cháy hết.
Hương ngọt ngào của bánh trộn lẫn với mùi sáp nóng chảy, những món ăn trên bàn cũng nguội đi, đông đặc lại, biến thành một thứ mùi khó chịu.
Thế giới trở về bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro