Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi
Chương 81
Đang cập nhật
2025-03-20 09:31:59
Nàng nói xong, lại thấy Chu Hành Xuân không có phản ứng gì rõ ràng, liền biết ông đã biết từ lâu.
Phó Nhiêu vội hỏi: “Nếu Đại điện hạ trúng độc, ngài nên có cách cứu cậu bé từ lâu rồi chứ!”
Chu Hành Xuân nhấc mí mắt liếc nhìn Phó Nhiêu một cái, nếu nói không kinh ngạc là giả, kinh ngạc không phải ở chân tướng câu chuyện, mà ở Phó Nhiên là người đầu tiên nhìn ra chân tướng trong mười năm này.
“Hạ Du nói với ta, ngươi kế nghiệp Trần Nhất Sơn ở Thanh Châu, y thuật của người này không tệ, chỉ là quá ngạo mạn, không cho phép người ngoài có nghi ngờ hay làm trái.” Nói rồi, sắc mặt ông hòa hoãn đôi phần, hơi tươi cười: “Nếu tính về y thuật đỉnh cao, tổ mẫu của ngươi cũng nên tính là một người, đáng tiếc đời này lão phu không có duyên gặp bà ta, không ngờ, lại có thể nhìn thấy hậu nhân của bà ta.”
Phó Nhiêu không muốn nghe ông nói đến chuyện đó, nước mắt trong đáy mắt đã bốc lên, đôi tay vịn y án, chân mày rung động hỏi: “Chu Thái y, vì sao ngài không giải độc cho Đại Hoàng tử?”
Chu Hành Xuân thấy vẻ kiên trì của nàng, cuối cùng nhắm mắt, than thở mà nói: “Nếu ngươi nghiệm ra cậu bé trúng độc, vậy có thể nghiệm ra xuất xứ độc không? Có thể giải không?”
Vẻ mặt Phó Nhiêu nghiêm lại, hồi tưởng lại gốc độc đó, bỗng tỉnh ngộ: “Độc này hòa với m.á.u cậu bé, bất luận là gan bàn chân hay đầu ngón tay đều hòa như một, không có gì hơn kém, tương sinh tương khắc, với tình hình đó, hoặc là từ nhỏ cậu bé được nuôi bằng thuốc, cộng sinh với thuốc độc, hoặc là từ trong bụng mẹ cậu bé đã mang theo độc…”
Lời chưa dứt, Phó Nhiêu bỗng bừng tỉnh, mắt đẹp trợn to: “Cho nên, là trước khi mẹ đẻ của Đại Hoàng tử sinh đã bị bỏ thuốc độc đúng không? Sau đó kịch độc phát tác, nương nương đau bụng sinh con, Đại Hoàng tử sinh ra cùng độc, cho nên, nếu ngài giải độc, có lẽ cậu bé sẽ không sống lâu được…”
Chu Hành Xuân khó nén sự tán thưởng mà nhìn nàng, gật đầu: “Không sai. Cho nên, nhiều năm như vậy, lão phu chỉ có thể giữ được mạng của cậu bé… Bảo vệ nhất thời cũng chỉ là nhất thời.”
Chân mày Phó Nhiêu nhăn lại, nhiễm sự đau xót, hôm nay nàng vọt vào, thấy thiếu niên gầy yếu kia ghé trước sạp miệng hộc máu, vóc người của cậu không khác biệt mấy so với Phó Khôn đồng trang lứa, Phó Nhiêu thật sự không đành lòng nhìn cậu tàn lụi.
Nàng cụp mắt, chống y án chậm rãi đứng dậy, nàng đi qua đi lại trong gian nhỏ, cân nhắc hồi lâu, nàng đưa ra một quyết định to gan.
“Chu Thái y, nếu là lúc trước ta sẽ vẫn không nắm chắc, nhưng hiện giờ ta đào được hoa Ngũ Hành Linh Rằng, ta có thể dung nhập thuốc này vào đơn thuốc giải độc, tuần tự mà tiến hành, giải độc từng chút cho điện hạ, từ từ khiến độc và cậu bé tách ta.”
Chu Hành Xuân nhăn trán, nghĩ rồi nói: “Thuốc này không thể coi thường, nhiều một li không được, ít một li cũng không xong.”
Nói đến chỗ nàng am hiểu nhất, Phó Nhiêu nở nụ cười: “Ta chắc chắn làm được.”
Lần này, đôi mắt xám tro của Chu Hành Xuân hơi tỏa sáng: “Ngươi có bản lĩnh đó?”
Chưa đợi Phó Nhiêu trả lời, ông vuốt râu cười: “Nói đến, chế thuốc đúng là điểm yếu của lão phu, nếu ngươi có bản lĩnh đó, lão phu hợp tác với ngươi, thiên hạ không còn bệnh… Ha ha ha…”
Phó Nhiêu thấy ông đồng ý, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cong gối hành lễ với ông: “Ta sẽ hỗ trợ ngài giải độc cho điện hạ.”
“Nên là lão phu hỗ trợ ngươi mới đúng!” Chu Hành Xuân quét đi vẻ mỏi mệt trước đó, cầm ba cuốn y án trong tay đưa cho nàng: “Tới đây, đây là bệnh án của điện hạ mấy năm nay cùng với bài thuốc ta phối cho cậu bé, chi tiết bắt mạch hôm nay ta đã ghi chép trên đó, ngươi cầm về đi, chắc hẳn sẽ giúp ích cho ngươi.”
“Đa tạ Chu Thái y.”
Phó Nhiêu cầm y án định đi, bỗng ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt m.ô.n.g lung hỏi ông: “Chu Thái y, chuyện điện hạ trúng độc, bệ hạ có biết không?”
Chu Hành Xuân hơi khựng lại, chậm rãi cười, phất tay với nàng: “Nhóc con, làm tốt bổn phận của ngươi, đi nhanh lên đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Phó Nhiêu ngạc nhiên, chợt xoay người ra khỏi gian nhỏ.
Phụng dưỡng hai đời đế vương, ở Thái Y viện sừng sững nhiều năm không ngã, vị Thái y già này tất nhiên không phải nhân vật tầm thường.
Ông ta giống với Lãnh Hoài An, thông minh giả dốt.
Phó Nhiêu có vài phần bội phục với Chu lão Thái y, đè sự băn khoăn trong lòng xuống, cầm sách y rời đi.
Nàng vô cùng đói, còn không ngủ cả đêm, người của Lãnh Hoài An hầu hạ nàng dùng đồ ăn sáng.
Từ cửa hông ra khỏi Lan Thủy uyển, sắc trời đã sáng, ngọn đèn dầu vừa được nghỉ ngơi.
Trên không trung một tầng mây trắng dày tụ lại, nhìn như sắp mưa.
Cung điện Đại Hoàng tử ở, tuy gọi là Lan Thủy uyển, nhưng trước sau đều không có bến nước nào, chỉ có một suối nước nóng, ngược lại bởi vì được xây ở một chỗ lõm, tránh gió, so với các cung điện khác còn ấm áp hơn.
Đi dọc theo hành lang ra ngoài sẽ có một bậc thang, bước lên bậc thang là một đài cao bạch ngọc, dựa vào lan can trông ra xa, quanh cảnh dưới chân núi sẽ được thu hết vào mắt.
Nơi này tuy cách chủ điện khá xa, nhưng không thể không nói, vị trí của nó được ông trời ưu ái, tầm nhìn cực kì đẹp.
Gió lạnh quét tới mặt, xua tan sự mệt mỏi đầy trong đầu Phó Nhiêu, nàng lắc đầu, cụp mắt đi xuống bậc thang thật cẩn thận, xuyên qua mấy con đường cỏ hoa, tạt qua bức tường phía sau điện Càn Ninh.
Từ bức tường đi lên đến đầu phải qua một con đường, đường đi đen kịt, hai bên xây phòng gạch, không biết để thứ gì, trên đường lát đá xanh thật dày, nó đón ánh sáng từ trên xuống, phản xạ ra ánh xanh lạnh lẽo.
Nàng không biết nơi đây được xây làm chỗ thủ thành, đến khi chiến tranh sẽ có tác dụng to lớn, có mật đạo thông đến chính điện.
Phó Nhiêu chống tường, nhắm mắt nhắm mũi đi về phía trước, giây lát, một bàn tay to rộng duỗi ra, kéo nàng lại, kéo vào trong một góc âm u, chợt nàng rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cách mặt vải không dày không mỏng, lồng n.g.ự.c kia nóng như lửa, nàng muốn thoát đi, không ngờ chàng siết càng chặt hơn.
“Để trẫm ôm một cái, chỉ một lát thôi cũng được…” Tiếng của chàng khàn như bông vải bị rách.
Phó Nhiêu ngẩn ngơ, nhắm mắt, bị ép áp sát vào, khó khăn mà đứng.
Trong bóng đêm cảm quan trở nên vô cùng rõ ràng, hơi thở của chàng lúc nặng nề, lúc chậm rãi, còn hơi có dấu hiệu nóng lên.
Phó Nhiêu muốn ngước mắt nhìn chàng, lại bị chàng ấn trong lòng, không thể động đậy.
Chỉ nghe thấy chàng nói nhỏ: “Lời nàng và Chu Hành Xuân nói, trẫm đều nghe thấy…”
Phó Nhiêu ngẩn người, gò má bị hơi nóng hâm lên, thoáng đỏ hồng.
“Nàng thật sự chắc chắn? Cơ thể nó rất yếu, không chịu nổi dày vò, trẫm rất lo lắng… Mười năm nay nó đã quá khổ, uống thuốc mà sống…”
Phó Nhiêu vội hỏi: “Nếu Đại điện hạ trúng độc, ngài nên có cách cứu cậu bé từ lâu rồi chứ!”
Chu Hành Xuân nhấc mí mắt liếc nhìn Phó Nhiêu một cái, nếu nói không kinh ngạc là giả, kinh ngạc không phải ở chân tướng câu chuyện, mà ở Phó Nhiên là người đầu tiên nhìn ra chân tướng trong mười năm này.
“Hạ Du nói với ta, ngươi kế nghiệp Trần Nhất Sơn ở Thanh Châu, y thuật của người này không tệ, chỉ là quá ngạo mạn, không cho phép người ngoài có nghi ngờ hay làm trái.” Nói rồi, sắc mặt ông hòa hoãn đôi phần, hơi tươi cười: “Nếu tính về y thuật đỉnh cao, tổ mẫu của ngươi cũng nên tính là một người, đáng tiếc đời này lão phu không có duyên gặp bà ta, không ngờ, lại có thể nhìn thấy hậu nhân của bà ta.”
Phó Nhiêu không muốn nghe ông nói đến chuyện đó, nước mắt trong đáy mắt đã bốc lên, đôi tay vịn y án, chân mày rung động hỏi: “Chu Thái y, vì sao ngài không giải độc cho Đại Hoàng tử?”
Chu Hành Xuân thấy vẻ kiên trì của nàng, cuối cùng nhắm mắt, than thở mà nói: “Nếu ngươi nghiệm ra cậu bé trúng độc, vậy có thể nghiệm ra xuất xứ độc không? Có thể giải không?”
Vẻ mặt Phó Nhiêu nghiêm lại, hồi tưởng lại gốc độc đó, bỗng tỉnh ngộ: “Độc này hòa với m.á.u cậu bé, bất luận là gan bàn chân hay đầu ngón tay đều hòa như một, không có gì hơn kém, tương sinh tương khắc, với tình hình đó, hoặc là từ nhỏ cậu bé được nuôi bằng thuốc, cộng sinh với thuốc độc, hoặc là từ trong bụng mẹ cậu bé đã mang theo độc…”
Lời chưa dứt, Phó Nhiêu bỗng bừng tỉnh, mắt đẹp trợn to: “Cho nên, là trước khi mẹ đẻ của Đại Hoàng tử sinh đã bị bỏ thuốc độc đúng không? Sau đó kịch độc phát tác, nương nương đau bụng sinh con, Đại Hoàng tử sinh ra cùng độc, cho nên, nếu ngài giải độc, có lẽ cậu bé sẽ không sống lâu được…”
Chu Hành Xuân khó nén sự tán thưởng mà nhìn nàng, gật đầu: “Không sai. Cho nên, nhiều năm như vậy, lão phu chỉ có thể giữ được mạng của cậu bé… Bảo vệ nhất thời cũng chỉ là nhất thời.”
Chân mày Phó Nhiêu nhăn lại, nhiễm sự đau xót, hôm nay nàng vọt vào, thấy thiếu niên gầy yếu kia ghé trước sạp miệng hộc máu, vóc người của cậu không khác biệt mấy so với Phó Khôn đồng trang lứa, Phó Nhiêu thật sự không đành lòng nhìn cậu tàn lụi.
Nàng cụp mắt, chống y án chậm rãi đứng dậy, nàng đi qua đi lại trong gian nhỏ, cân nhắc hồi lâu, nàng đưa ra một quyết định to gan.
“Chu Thái y, nếu là lúc trước ta sẽ vẫn không nắm chắc, nhưng hiện giờ ta đào được hoa Ngũ Hành Linh Rằng, ta có thể dung nhập thuốc này vào đơn thuốc giải độc, tuần tự mà tiến hành, giải độc từng chút cho điện hạ, từ từ khiến độc và cậu bé tách ta.”
Chu Hành Xuân nhăn trán, nghĩ rồi nói: “Thuốc này không thể coi thường, nhiều một li không được, ít một li cũng không xong.”
Nói đến chỗ nàng am hiểu nhất, Phó Nhiêu nở nụ cười: “Ta chắc chắn làm được.”
Lần này, đôi mắt xám tro của Chu Hành Xuân hơi tỏa sáng: “Ngươi có bản lĩnh đó?”
Chưa đợi Phó Nhiêu trả lời, ông vuốt râu cười: “Nói đến, chế thuốc đúng là điểm yếu của lão phu, nếu ngươi có bản lĩnh đó, lão phu hợp tác với ngươi, thiên hạ không còn bệnh… Ha ha ha…”
Phó Nhiêu thấy ông đồng ý, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cong gối hành lễ với ông: “Ta sẽ hỗ trợ ngài giải độc cho điện hạ.”
“Nên là lão phu hỗ trợ ngươi mới đúng!” Chu Hành Xuân quét đi vẻ mỏi mệt trước đó, cầm ba cuốn y án trong tay đưa cho nàng: “Tới đây, đây là bệnh án của điện hạ mấy năm nay cùng với bài thuốc ta phối cho cậu bé, chi tiết bắt mạch hôm nay ta đã ghi chép trên đó, ngươi cầm về đi, chắc hẳn sẽ giúp ích cho ngươi.”
“Đa tạ Chu Thái y.”
Phó Nhiêu cầm y án định đi, bỗng ngoái đầu nhìn lại, đôi mắt m.ô.n.g lung hỏi ông: “Chu Thái y, chuyện điện hạ trúng độc, bệ hạ có biết không?”
Chu Hành Xuân hơi khựng lại, chậm rãi cười, phất tay với nàng: “Nhóc con, làm tốt bổn phận của ngươi, đi nhanh lên đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Phó Nhiêu ngạc nhiên, chợt xoay người ra khỏi gian nhỏ.
Phụng dưỡng hai đời đế vương, ở Thái Y viện sừng sững nhiều năm không ngã, vị Thái y già này tất nhiên không phải nhân vật tầm thường.
Ông ta giống với Lãnh Hoài An, thông minh giả dốt.
Phó Nhiêu có vài phần bội phục với Chu lão Thái y, đè sự băn khoăn trong lòng xuống, cầm sách y rời đi.
Nàng vô cùng đói, còn không ngủ cả đêm, người của Lãnh Hoài An hầu hạ nàng dùng đồ ăn sáng.
Từ cửa hông ra khỏi Lan Thủy uyển, sắc trời đã sáng, ngọn đèn dầu vừa được nghỉ ngơi.
Trên không trung một tầng mây trắng dày tụ lại, nhìn như sắp mưa.
Cung điện Đại Hoàng tử ở, tuy gọi là Lan Thủy uyển, nhưng trước sau đều không có bến nước nào, chỉ có một suối nước nóng, ngược lại bởi vì được xây ở một chỗ lõm, tránh gió, so với các cung điện khác còn ấm áp hơn.
Đi dọc theo hành lang ra ngoài sẽ có một bậc thang, bước lên bậc thang là một đài cao bạch ngọc, dựa vào lan can trông ra xa, quanh cảnh dưới chân núi sẽ được thu hết vào mắt.
Nơi này tuy cách chủ điện khá xa, nhưng không thể không nói, vị trí của nó được ông trời ưu ái, tầm nhìn cực kì đẹp.
Gió lạnh quét tới mặt, xua tan sự mệt mỏi đầy trong đầu Phó Nhiêu, nàng lắc đầu, cụp mắt đi xuống bậc thang thật cẩn thận, xuyên qua mấy con đường cỏ hoa, tạt qua bức tường phía sau điện Càn Ninh.
Từ bức tường đi lên đến đầu phải qua một con đường, đường đi đen kịt, hai bên xây phòng gạch, không biết để thứ gì, trên đường lát đá xanh thật dày, nó đón ánh sáng từ trên xuống, phản xạ ra ánh xanh lạnh lẽo.
Nàng không biết nơi đây được xây làm chỗ thủ thành, đến khi chiến tranh sẽ có tác dụng to lớn, có mật đạo thông đến chính điện.
Phó Nhiêu chống tường, nhắm mắt nhắm mũi đi về phía trước, giây lát, một bàn tay to rộng duỗi ra, kéo nàng lại, kéo vào trong một góc âm u, chợt nàng rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cách mặt vải không dày không mỏng, lồng n.g.ự.c kia nóng như lửa, nàng muốn thoát đi, không ngờ chàng siết càng chặt hơn.
“Để trẫm ôm một cái, chỉ một lát thôi cũng được…” Tiếng của chàng khàn như bông vải bị rách.
Phó Nhiêu ngẩn ngơ, nhắm mắt, bị ép áp sát vào, khó khăn mà đứng.
Trong bóng đêm cảm quan trở nên vô cùng rõ ràng, hơi thở của chàng lúc nặng nề, lúc chậm rãi, còn hơi có dấu hiệu nóng lên.
Phó Nhiêu muốn ngước mắt nhìn chàng, lại bị chàng ấn trong lòng, không thể động đậy.
Chỉ nghe thấy chàng nói nhỏ: “Lời nàng và Chu Hành Xuân nói, trẫm đều nghe thấy…”
Phó Nhiêu ngẩn người, gò má bị hơi nóng hâm lên, thoáng đỏ hồng.
“Nàng thật sự chắc chắn? Cơ thể nó rất yếu, không chịu nổi dày vò, trẫm rất lo lắng… Mười năm nay nó đã quá khổ, uống thuốc mà sống…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro