Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 79

Đang cập nhật

2025-03-20 09:31:59

Cung nữ ngạc nhiên ngây người, đến khi Thục Phi đã chậm rãi đi xuống bậc thang, nàng ta mới giật mình nhanh chóng đuổi theo.



“Chẳng lẽ Hoàng hậu dưới cơn giận dữ đã hại Trân Phi?”

Thục Phi hừ lạnh một tiếng, chậm rãi lắc đầu: “Ta cũng không biết, khi đó Bình Khang vô cùng nghịch ngợm, bị rơi xuống nước, cảm lạnh, ta nào có tâm tư để ý đến hai người bọn họ. Ta chỉ biết, bệ hạ vừa lên ngôi Hoàng đế, đấu với đảng Cửu Vương gia đến nước sôi lửa bỏng, Cửu Vương gia có ý mưu phản, triều đình bấp bênh, ai cũng cảm thấy bất an…”

“Sau đó nữa, không bao lâu, Cửu Vương gia đền tội, Kiều thị suy tàn, mà lúc này Trân Phi đột nhiên sinh non, sinh ra hoàng trưởng tử, nhưng sau khi hoàng trưởng tử ra đời, rất lâu cũng không khóc, Thái y chẩn trị nói Đại Hoàng tử không khỏe lắm, nếu cứu e là cũng sống không được mấy năm. Cả Trân Phi cũng bị băng huyết mà chết.”

Thục Phi ôm lò sưởi tay, vẻ mặt đờ đẫn, ngôn từ lại có một tia thở dài không thể nghe ra: “Dưới cơn giận dữ, bệ hạ đóng cung tra xét hết, nhưng chuyện kinh hãi đã xảy ra, trong một đêm, tất cả cung nhân của tẩm cung Trân Phi đều bị đánh chết, manh mối đều bị cắt đứt sạch sẽ.”

Cung nữ sợ tới mức sống lưng căng thẳng, tựa như có gió lạnh rót vào cổ áo: “Sao lại như thế ạ? Chẳng lẽ do vị Hoàng Thái hậu của chúng ta làm?”

Thục Phi lắc đầu một lần nữa: “Rốt cuộc là ai làm, ta không thể biết được, nhưng theo suy đoán của ta, tiện nhân Kiều Nhược Tuyên này chắc chắn không muốn có người sinh trưởng tử sớm hơn mình, làm hành động gì cũng chưa biết được. Còn về những cung nhân đã chết, quá nửa là Hoàng Thái hậu bảo vệ Kiều Nhược Tuyên, tàn nhẫn ra tay g.i.ế.c hại.”

Cung nữ thân là thị tỳ, ít nhiều cũng có mấy phần bi thương vì đồng loại, âm cuối run run nói: “Vị Hoàng Thái hậu này cũng tàn ác quá…”

“Phải, đây còn chưa phải chỗ bà ta tàn nhẫn nhất, khi Cửu Vương gia đền tội, Kiều gia sắp bị tịch thu tài sản c.h.é.m cả nhà, bà ta đã đưa ấn tỉ cho bệ hạ, cũng đồng ý tự sát, lấy chuyện này để đổi lấy sự an ổn của Hoàng hậu, cùng với những người vô tội trong Kiều gia sẽ không bị liên lụy…”

“Cái này…” Cung nữ ngạc nhiên tới nỗi không nói được một chữ, hồi lâu mới ấp úng hỏi: “Bệ hạ, đồng ý ạ?”

Thục Phi cười lạnh: “Đương nhiên bệ hạ đồng ý, cái danh g.i.ế.c mẹ chàng không gánh nổi, khi đó triều chính vừa ổn định, há có thể trải qua phong ba nữa?”

“Không bao lâu, Hoàng Thái hậu c.h.ế.t bệnh ở cung Thọ Khang, mười năm nay, bệ hạ đích thân chăm sóc Đại Hoàng tử, đối xử với nó trìu mến hơn người khác vài phần, không cho bất kì cung phi nào nhúng tay vào. Người liên quan đến cuộc tranh đấu thuộc đảng Kiều thị đều bị tống vào ngục, còn lại cũng không còn nhiều, duy chỉ có một mình Tưởng Nam Sinh từ nhỏ đã chơi hợp với bệ hạ là chưa từng bị cuốn vào.”

“Còn Hoàng hậu, mấy năm nay cũng như rùa đen rụt đầu, để mặc bổn cung được sủng ái trong hậu cung.”

“Nương nương, nếu Hoàng hậu nương nương vốn có tị hiềm thì vì sao mấy năm này luôn muốn nhận nuôi Đại điện hạ ạ?” Cung nữ đỡ nàng hỏi nhỏ.

“Điều này là quan trọng nhất, vốn ả ta muốn chờ một phi tần có vị trí thấp trong cung sinh con để lấy nuôi, nhưng cố tình nhiều năm như thế, trừ Lăng Nhi của bổn cung thì không có hoàng tử nào ra đời. Ả thấy Lăng Nhi dần dần lớn lên, lửa sém lông mày,

nên để mắt đến Đại Hoàng tử. Thứ hai, chuyện năm đó không có bằng chứng, ả không nhận, không ai có thể nói là ả làm. Ả đối xử tốt với Đại Hoàng tử một lần nữa, cũng là vì loại bỏ sự nghi ngờ của bệ hạ, muốn đẩy cái nồi kia lên người cô mẫu của mình.”

Nói xong lời cuối, Thục Phi sâu xa mà nhìn về phía trước, ở nơi xa núi cao sừng sững, đồ sộ trang nghiêm, quan sát toàn bộ đất trời trong ban đêm.

Đêm khuya gió mây tụ hội, vài đám mây dần dồn lại, che khuất vầng trăng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -



“Giờ đây, chân tướng năm đó thế nào không ai biết…”

Hoa quế rơi, người chẳng hay, cơn gió kéo dài vụt qua mùa thu lạnh lẽo.

“Dưới bầu trời này, biết được chân tướng năm đó, sợ rằng chỉ có ai gia.”

Trong điện Thọ Ninh, Thái Hoàng Thái hậu nghe được bệnh tình của Đại Hoàng tử nguy kịch bèn cố gắng đứng dậy, đến trước tượng Phật cầu nguyện cho cậu bé, Thẩm Dữu quỳ gối bên cạnh thắp hương giúp bà.

Hai tay của Thái Hoàng Thái hậu chắp lại, ngóng nhìn Quan Âm đại sĩ khuôn mặt từ bi trên kia, nặng nề mở miệng: “Tính Kiều thị quái đản hung ác, không khoan dung với ai. Ai gia biết nó ngang ngược, chỉ có thể tránh mũi nhọn của nó, nó lại tự cho rằng khắp cung đều là tâm phúc của mình, sao chưa từng nghĩ ai gia từng làm chủ hậu cung, há lại chẳng chuẩn bị gì phía sau sao? Năm đó đã lặng lẽ cứu một nhân vật quan trọng từ thuộc hạ của nó, giờ người kia đang được sắp xếp ở Giang Nam.”

“Ai gia từng nói, nếu Hoàng hậu an phận, rút kinh nghiệm từ bài học năm đó, ai gia sẽ không đụng vào nó. Nhưng nó đã không biết tốt xấu, dám ra tay với con, vậy ai gia sẽ không để nó tiếp tục ở trên hậu vị nữa. Nếu nó cho rằng chuyện năm đó không có bằng chứng, Hoàng đế không có cách gì phế hậu vị của nó, ai gia sẽ cho nó một đòn mạnh.”

Thẩm Dữu dìu bà từ từ đứng dậy, ngồi một bên của sạp mềm, đón lấy hương thơm mênh mang, nhẹ giọng mở miệng: “Cô tổ mẫu, đêm dài, người ngủ đi ạ, Dữu Nhi đi hỏi tình hình Lan Thủy uyển một chút.”

Thái Hoàng Thái hậu nhắm mắt gật đầu: “Con đi đi…” Lời chợt chững lại, bà bỗng nhiên mở mắt: “Con đích thân đến…”

...

Trong noãn các của Lan Thủy uyển, đèn đóm sáng trưng, bốn bề tĩnh lặng.

Hạ Du đang quỳ gối trước sạp, châm kim cho Đại Hoàng tử.

Mồ hôi trên trán ông ào ạt chảy, một dược đồng khom lưng bên cạnh nhẹ nhàng lau giúp ông, lát sau, lại nâng tay áo lau cho ông.

Hạ Du bận bịu đến nỗi mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt không thấy dịu đi chút nào.

Ở ngoài bình phong phía sau ông không xa, một bóng lưng cao thẳng đang khoanh tay đứng, mặt hướng về phía bức bình phòng núi sông bằng gấm Tô Châu đó, mắt chàng lạnh như rơi vào vực sâu, bất kì ánh sáng nào b.ắ.n vào cũng không gợn nổi chút sóng.

Phó Nhiêu chỉ ở chéo đằng sau cách chàng hai bước chân, xiêm y của Đại Hoàng tử đã cởi ra hết, nàng thân là nữ không tiện đi xem, nên ở ngoài bình phong cùng Hoàng đế.

Nàng nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc mới đi vào, Đại Hoàng tử phun ra một búng máu, vệt m.á.u thành màu nâu, hơi đen, tuyệt đối không phải bệnh thường, nàng lo lắng sốt ruột, đã có một vài suy nghĩ lờ mờ.

Giây lát, một bàn tay to rộng đưa qua, nắm lấy tay nàng đang run run rũ bên người, lúc bàn tay với vết chai ấm áp chạm vào nàng, nàng kinh ngạc mở to mắt, đối diện với đôi mắt bị tơ m.á.u che kín của Hoàng đế, nó đen nhánh, ánh lên sự ảm đạm và đau lòng.

Phó Nhiêu nắm lại theo bản năng, ngón tay bị chàng cầm chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Số ký tự: 0