Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 63

Đang cập nhật

2025-03-20 09:31:59

Hoàng đế sai hắn bảo vệ Phó Nhiêu, hắn đã sớm sắp xếp người âm thầm đi theo Phó Nhiêu. Nhưng bất ngờ bị Lý Huân làm rối loạn, không tiện theo quá gần. Sau khi bầy rắn xuất hiện, hai tên Cẩm Y vệ kia đã mất dấu Phó Nhiêu, hai người họ không dám qua loa, một người tiến về phía trước tìm người, một người về doanh trại báo tin. Lưu Đồng được huấn luyện đích thân mang binh tới cứu viện, nào ngờ bắt được Đàm Chính Lâm, có điều không thấy bóng dáng Phó Nhiêu đâu.

Tiếc là hắn dẫn người tìm suốt một canh giờ, lật tung cả khu vực nọ cũng không tìm được Phó Nhiêu.

Lưu Đồng thầm nghĩ không ổn, để người lại tiếp tục lục soát núi, một mình cưỡi ngựa chạy về hướng Hoàng đế đang đi săn.

Biên thuỳ phía Tây đang là hoàng hôn, sau khi mặt trời lặn đã khuất sau tầng mây, phía chân trời mây tích tụ tầng tầng lớp lớp, hình như sắp đổ mưa to.

Cuối cùng khi sắc trời hoàn toàn tối sầm, Lưu Đồng đã tìm được Hoàng đế.

Hoàng đế mặc quân trang, chàng đang dẫn một đám võ tướng chở nhiều loại thú săn trở về doanh trại dọc theo một con đường núi.

Thấy sắc mặt Lưu Đồng u ám phóng ngựa tới, Hoàng đế nhíu mày.

Lưu Đồng nhanh chóng xuống ngựa, chạy tới trước mặt Hoàng đế, thấp giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Phó cô nương mất tích rồi.”

Tim Hoàng đế hẫng một nhịp, ánh mắt áp bức như đao phủ.

Kể cả Lưu Đồng, vị thủ lĩnh Cẩm Y vệ g.i.ế.c người như ngóe này cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh ròng ròng.

Cơ mà có chúng tướng ở bên cạnh, hắn không dám nói gì cả.



Thoáng chốc, thần sắc của Hoàng đế đã bình tĩnh như thường, cười vang nói với chúng tướng: “Trẫm chợt nhớ ra cung Linh Tuyền núi Tây ở gần đây, đã lâu trẫm không đi ngâm suối nước nóng, chư tướng về trước, ngày mai trẫm lại phân cao thấp với các ngươi.”

Mấy vị võ tướng không biết vì sao Hoàng đế đột nhiên thay đổi tuyến đường, nhưng cũng không dám xen vào, từng người bái biệt. Đến khi tướng sĩ rời đi, bên người Hoàng đế chỉ còn lại một đội thân vệ quân, chàng lập tức sầm mặt, nhằm ngay mặt Lưu Đồng mà quát: “Trẫm sai ngươi bảo vệ nàng, ngươi lại để nàng lạc mất?”

Lưu Đồng quỳ xuống thuật lại chi tiết đầu đuôi câu chuyện: “Bệ hạ, thần nghi ngờ Đàm Chính Lâm muốn hại Huyện chúa, ông ta cố ý nhử Huyện chúa vào rừng.”

“Đàm Chính Lâm?” Hoàng đế cắn răng, nhìn quanh rừng cây âm u, trong lòng như có tảng đá đè nặng, chàng lạnh giọng ra lệnh: “Chém hắn cho trẫm!”

Có nghĩa là không cần trải qua Tam pháp ty(*), trực tiếp xử trảm.

(*)Tam pháp ty: tên gọi của ba cơ quan tư pháp quan trọng thời cổ đại ở Trung Quốc.

“Tuân chỉ!”

“Dẫn đường! Trẫm muốn đích thân đi tìm nàng!”

Nửa canh giờ sau, mây đen giăng kín màn trời, giọt mưa rơi như tên bắn, trút xuống khắp nơi.

Phó Nhiêu trốn dưới một cái hang, nàng ôm bình thủy tinh trong tay, lồng n.g.ự.c phập phồng không đều.

Làn váy nàng dính đầy bùn ướt nặng trịch, xiêm y mặc trên người đã ướt sũng từ lâu, dính lên người khó chịu vô cùng. Cái hang này không lớn, chỉ có thể trốn được một mình nàng, nàng lấy mũ trùm đầu quấn kín người. Bất chấp mưa gió bão bùng bên tai,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

nàng vẫn nở nụ cười vui mừng yên tâm với hạt Đằng thảo xanh mơn mởn trong lòng.

Sau khi tách khỏi Đàm Chính Lâm, nàng lo Đàm Chính Lâm đuổi bắt mình nên liều mạng chạy trốn, hòng rời khỏi phạm vi quan sát của ông ta.

Nàng không quen thuộc với cánh rừng này, cũng chưa bao giờ tới đây, may là trước giờ nàng luôn phòng ngừa chu đáo, trước khi ra ngoài, nàng đã nhìn lướt qua tấm bản đồ địa thế núi non ở trong lều Thái Y viện, có ấn tượng đại khái với nơi này, đoán mò lần

theo dấu vết quay trở về.

Ấy vậy mà nửa đường gặp mưa, nàng bất đắc dĩ, bèn tìm một chỗ trú mưa.

Và những trải nghiệm kỳ lạ đã xảy ra vào lúc này.

Nàng trốn ở dưới một bụi lá cây, phát hiện trong rừng này mọc một gốc cây Ô Đầu Thanh(*). Mà Ô Đầu Thanh là loài cây cực kỳ độc trên đời, nếu đầu ngón tay bất cẩn bị cắt rách một xíu thôi là có thể mất mạng trong vòng nửa khắc.

(*)Ô Đầu Thanh

Có điều vạn vật tương sinh tương khắc, thực vật tương ứng với Ô Đầu Thanh được xưng là thánh dược đứng đầu hoa Ngũ Hành Linh Đằng, chắc chắn nó cũng ở xung quanh đó.

Đôi mắt đen láy của Phó Nhiêu lập tức sáng bừng.

Nàng nhớ rõ sách y tổ mẫu từng ghi chép rằng, điều kiện sinh trưởng của hoa Ngũ Hành Linh Đằng vô cùng khắc nghiệt, sẽ mọc ở nơi cực kỳ ẩm thấp.

Một khi tìm được thuốc này, có thể bán được với giá mấy vạn lượng bạc trên thị trường, quan trọng hơn là nó có công hiệu cải tử hồi sinh.



Năm đó mẫu thân nàng sinh con xuất huyết nhiều, cứu về một mạng người trong cảnh hiểm nguy, ngần ấy năm qua nếu không phải nàng dốc lòng chăm lo, sợ là đã sớm hồn về cố hương.

Nhưng có thuốc này thì có thể điều trị rất tốt cho thân thể mẫu thân, ngoài ra, chẳng phải Đại Hoàng tử thân mang bệnh hàn ư, thuốc này cũng có lợi cho ngài ấy.

Phó Nhiêu thân là thầy thuốc, biết rõ loại thuốc này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, thậm chí có thể nói là trăm năm khó gặp.

Nàng há có thể bỏ qua?

Nàng lập tức đeo túi thuốc lên lưng, đè chặt mũ trùm đầu, sau đó ngắt một phiến lá xanh từ cành có tán lớn, đội mưa to tìm kiếm xung quanh dựa vào ống mồi lửa trong túi thuốc. Tìm khoảng nửa canh giờ, cuối cùng nàng đã nhìn thấy hoa Ngũ Hành Linh Đằng ở một khe núi nhỏ âm u.

Nơi này khe núi khuất bóng, quanh năm bốn mùa không có ánh mặt trời. Mà gốc Đằng hoa kia thì mọc trong một cái động nhỏ trên sườn núi yên tĩnh, lại phát ra ánh sáng ngũ sắc chói mắt, do đó nó được xưng tụng là hoa Ngũ Hành Linh Đằng.

Nàng tốn rất nhiều công sức, bò đến sườn núi nhỏ phía đối diện để ôm hạt Đằng hoa và mảnh đất trồng xuống, bỏ vào trong bình thuốc lưu ly nàng mang theo bên người. Vì loài thảo dược này, nàng không tiếc đổ hết thuốc bột cầm m.á.u trị thương đựng trong bình. Phó Nhiêu rửa sạch bình rồi cẩn thận từng li từng tí bỏ gốc Đằng hoa vào.

Nhưng đoạn đường này thật sự gian nguy, để bảo vệ bình lưu ly này mà nàng bất cẩn đánh rơi túi thuốc xuống vách núi, bây giờ trên người nàng không có một món đồ nào cả, bụng đói cồn cào.

Song tất cả những thứ này đều không bằng niềm vui sướng mà hoa Ngũ Hành Linh Đằng mang đến cho nàng.

Màn đêm mịt mùng, rừng sâu tối đen không chút ánh sáng, nàng mắc kẹt trong bóng tối dày đặc, hết sức chật vật. Phó Nhiêu không biết liệu có người tới tìm nàng hay không, nhưng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng đêm nay sẽ qua đêm ngoài trời tại nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Số ký tự: 0