Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi
Chương 60
Đang cập nhật
2025-03-20 09:31:59
Quả nhiên Mai Linh Tiêu ngượng ngùng không nói, ánh mắt ả nũng nịu, đong đầy tình ý đằm thắm.
Lý Huân chỉ liếc mắt một cái liền biết thương thế không nặng, trước nay Mai Linh Tiêu hay chuyện bé xé ra to, nữ tử lại vô cùng coi trọng dung mạo, vì thế mới ồn ào đến Thái Y viện, ngoái đầu liếc thấy Phó Nhiêu đứng ở tủ thuốc pha thuốc, hắn nhanh chóng thi lễ với nàng: “Đa tạ Phó cô nương.”
Phó Nhiêu chán ghét người Lý gia, nàng làm như lảng tai, khuôn mặt xinh đẹp vừa ngước lên cũng phớt lờ hắn.
Lý Huân không mấy bất ngờ, cũng chẳng thấy tỏ vẻ giận dữ, ngược lại hắn đi rót nước cho Mai Linh Tiêu.
Nhưng Mai Linh Tiêu lại không thể nhịn, Lý Huân đến rồi, nàng ta có chỗ dựa nên không kiêng kị Phó Nhiêu nữa, lạnh lùng nói:
“Phó Nhiêu, Huân ca ca đang nói chuyện với ngươi đó, sao ngươi không trả lời?”
Phó Nhiêu nghe vậy xoay người lại, vui vẻ hoà nhã nói với ả: “Ơ, thân phận Lý công tử tôn quý, tuấn tú lịch sự, đương nhiên ta muốn nói chuyện với công tử rồi, chỉ tiếc đúng lúc nghe Mai cô nương lẩm bẩm, nói là ghét nhất Lý công tử nói đùa với nữ nhân bên cạnh, nếu như ta trả lời, đến khi Lý công tử vừa đi lẽ nào ngươi không chĩa mũi dùi vào ta ư?”
Vì lời này mà Mai Linh Tiêu tức giận đến suýt hộc máu: “Ngươi nói bậy, ta chưa từng nói như vậy...” Thấy ánh mắt như nước của Lý Huân nhìn về phía mình, Mai Linh Tiêu càng ấm ức, ả không che má nữa, túm góc áo hắn khóc đến mức lê hoa đái vũ(*): “Huân ca ca, muội không có nói như vậy, muội thật sự không có, muội không phải người như vậy, huynh biết mà...”
(*)Lê hoa đái vũ: thành ngữ hình dung khuôn mặt đẫm nước mắt của người đẹp.
Lý Huân khẽ nhìn Phó Nhiêu, ngược lại hắn không để ý lời này lắm, thấy những người khác trong lều đều nhìn qua, hắn hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng kéo góc áo về, dịu dàng nói: “Ta biết.”
Mai Linh Tiêu tức không chịu được, quay đầu trừng mắt nhìn Phó Nhiêu: “Phó Nhiêu, cớ gì ngươi lại nói dối? Vì sao vu khống ta?”
Phó Nhiêu chớp mắt, mặt đầy vẻ vô tội đáp: “Vu khống? Sao ta có thể vu khống Mai cô nương chứ, Mai cô nương gặp ai cũng rêu rao mình có một vị hôn phu tốt, là tam công tử nhà Lại bộ Thị lang, biểu ca của đương kim Công chúa, vậy ta có dám vu khống ngươi không?” Nàng cười trông rất gợi đòn.
Mai Linh Tiêu tức đến mức không thể phân biệt được màu sắc trên mặt.
Phó Nhiêu lười dây dưa với ả, khẽ thở dài, xách túi thuốc của mình ra khỏi lều.
Sau khi Mai Linh Tiêu vào y trướng, Hạ Linh lập tức trốn ra ngoài, Phó Nhiêu đang muốn đi tìm nàng ấy, mới bước ra hai bước thì có một giọng nói gọi nàng từ đằng sau.
“Phó cô nương.”
Người nọ là Lý Huân.
Phó Nhiêu dừng bước, cũng không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: “Lý công tử có việc? Nếu hỏi có để lại sẹo hay không, xin lỗi, bà đây dù có loại dược cao(*) này cũng sẽ không cho nàng ta.”
(*)Dược cao: thuốc thoa ngoài da.
Lý Huân vòng tới trước mặt nàng, trịnh trọng thi lễ với nàng: “Ta từng tham gia hãm hại cô nương vì Lý gia, xin nhận lỗi với cô nương.”
Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt, Phó Nhiêu nheo mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Ơ kìa, đây là muốn lập đền thờ sao?”
Đối với lời lăng mạ chói tai của Phó Nhiêu, Lý Huân cũng không để tâm: “Ta không đại diện cho Lý gia.”
“Ngươi cũng không có tư cách đại diện cho Lý gia.”
Lý Huân không nói gì, khuôn mặt nghiêm nghị dần trở nên thâm trầm, hắn lạnh nhạt nói: “Một ngày nào đó ta có thể.”
Phó Nhiêu ngạc nhiên nhìn hắn, song cũng không để ý, nàng cứ thế đi về phía trước.
Lý Huân nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt trầm lắng.
Ở đầu bên kia, Đàm Chính Lâm xách túi thuốc, vội vã chạy về phía Phó Nhiêu, thở hồng hộc vẫy tay: “Phó cô nương, mau theo ta vào núi.”
Phó Nhiêu nghe được hai chữ “vào núi”, nàng nhướng mày, dừng bước, chờ ông đến gần hỏi: “Chuyện gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đàm Chính Lâm chạy chậm tới, liên tục thở dốc, vẻ mặt cực kỳ sầu lo: “Đại điện hạ vào rừng cùng thị vệ, vừa rồi thị vệ hồi báo, nói là điện hạ phát bệnh, đi không nổi nên gọi Thái y qua xem thử.”
Phó Nhiêu cảnh giác nhìn ông ta: “Viện chính, trong đó vẫn còn Thái y, ta là một cô nương, không dám vào núi đâu.”
Đàm Chính Lâm đã sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, cười khổ đáp: “Ta đã đi qua xem rồi, họ đều đang bận, hơn nữa điện hạ ốm yếu từ khi còn trong bụng mẹ, do đó có tình trạng ho lạnh, lần trước ngươi lập công lớn ở Gia Châu, hẳn là đã tiếp thu được rất nhiều điều về bệnh phế phủ(*), ngươi đi theo ta đi.” Đàm Chính Lâm không đợi Phó Nhiêu đáp lại đã quay người đi vào rừng.
(*)Phế phủ: Phổi và các cơ quan tiêu hoá trong bụng.
Lần trước ở Gia Châu là bệnh ho truyền nhiễm, lý do này của Đàm Chính Lâm khiến người ta không thể phản bác.
Phó Nhiêu cảm thấy khó xử, do dự một lát, nàng siết chặt túi thuốc trên vai, bèn đi theo.
Lý Huân ở cách đó không xa, đúng lúc nghe hai người họ nói chuyện, hắn thấy Phó Nhiêu là một cô nương đi bộ vào rừng, không yên tâm lắm nên dắt ngựa đi theo: “Ta đi cùng.”
Nửa người Lý Huân chìm trong ánh mặt trời, nửa kia đứng ở chỗ bóng râm, ánh nắng và bóng râm đan xen, chiếu lên gương mặt khó phân biệt cảm xúc của hắn.
Đàm Chính Lâm nghe thế thì đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hắn, rồi liếc qua Phó Nhiêu, ông ta ngoài cười nhưng trong không cười: “Lý công tử, chuyện này không ổn nhỉ?” Hàm dưới hếch lên chỉ Phó Nhiêu, ngụ ý là công tử hắn vừa đính hôn mà đi vào núi với một cô nương, dễ dẫn đến tin đồn.
Sắc mặt Lý Huân nghiêm nghị: “Đại điện hạ gặp nạn, ta thân là thần tử, cớ gì lại không đi?”
Lời này khiến Đàm Chính Lâm không thể nói gì hơn.
Phó Nhiêu vốn không muốn Lý Huân đi cùng, Lý Huân là địch hay bạn, nàng không rõ lắm, lỡ như Lý Huân và Đàm Chính Lâm hợp tác nhắm vào nàng, vậy nên làm thế nào cho phải?
Nhưng trước mắt nhìn phản ứng của Đàm Chính Lâm, có vẻ bọn họ không phải cùng một hội, như vậy để Lý Huân đi theo sẽ trở thành điều kiêng kị của Đàm Chính Lâm.
Sở dĩ nàng dám đến, cũng là vì có chút can đảm.
Nếu Đàm Chính Lâm dám động thủ với nàng, nàng chẳng ngại đảo ngược tình thế.
Từ nhỏ nàng thường xuyên theo tổ mẫu lên núi hái thuốc, về sau vì đỡ đần chi tiêu trong nhà nên cũng thường đi vào rừng hoang núi thẳm hái linh chi hoặc dược liệu quý hiếm bán lấy tiền. Khi đó nàng là một tiểu cô nương, đi bộ xuyên núi, lòng can đảm của nàng đã được tôi luyện như thế.
Vào núi này, còn chưa biết là thiên hạ của ai đâu.
Đàm Chính Lâm vì không muốn lộ tẩy, đành phải ngầm chấp thuận cho Lý Huân đồng hành.
Ba người và thị vệ, tổng cộng mười người cùng vào núi. Bước vào rừng rậm, một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Phó Nhiêu thắt chặt áo choàng trên người, gian nan cưỡi ngựa đi về phía trước.
Lý Huân thấy nàng cưỡi lảo đảo, hắn xoay người xuống ngựa, giúp nàng ghì chặt dây cương.
Phó Nhiêu thấy thế nhíu mày nói: “Lý công tử, ngươi không cần như thế, ta đi chầm chậm là được.”
Lý Huân kiên định nói: “Ta được Trần Hành nhờ vả, phải chăm sóc ngươi.”
Phó Nhiêu sửng sốt, chẳng lẽ Lý Huân cũng ở Lễ bộ?
Lý Huân nhìn ra điều thắc mắc của Phó Nhiêu, giải thích rằng: “Ta ở Lễ bộ Quan chính(*), có thể coi như hợp tính với với Trần huynh.”
(*)Quan chính: là việc làm của chính quyền Trung Ương thời nhà Minh nhằm bồi dưỡng nhân tài hành chính.
Phó Nhiêu hết thắc mắc nhưng vẫn không muốn nhận lòng tốt của Lý Huân: “Để thị vệ dắt ngựa đi.”
Lý Huân khựng người một lát, sau đó gật đầu: “Được...” Vành tai chợt đỏ lên, hắn ra hiệu cho thị vệ xuống ngựa, đưa dây cương qua.
Lý Huân chỉ liếc mắt một cái liền biết thương thế không nặng, trước nay Mai Linh Tiêu hay chuyện bé xé ra to, nữ tử lại vô cùng coi trọng dung mạo, vì thế mới ồn ào đến Thái Y viện, ngoái đầu liếc thấy Phó Nhiêu đứng ở tủ thuốc pha thuốc, hắn nhanh chóng thi lễ với nàng: “Đa tạ Phó cô nương.”
Phó Nhiêu chán ghét người Lý gia, nàng làm như lảng tai, khuôn mặt xinh đẹp vừa ngước lên cũng phớt lờ hắn.
Lý Huân không mấy bất ngờ, cũng chẳng thấy tỏ vẻ giận dữ, ngược lại hắn đi rót nước cho Mai Linh Tiêu.
Nhưng Mai Linh Tiêu lại không thể nhịn, Lý Huân đến rồi, nàng ta có chỗ dựa nên không kiêng kị Phó Nhiêu nữa, lạnh lùng nói:
“Phó Nhiêu, Huân ca ca đang nói chuyện với ngươi đó, sao ngươi không trả lời?”
Phó Nhiêu nghe vậy xoay người lại, vui vẻ hoà nhã nói với ả: “Ơ, thân phận Lý công tử tôn quý, tuấn tú lịch sự, đương nhiên ta muốn nói chuyện với công tử rồi, chỉ tiếc đúng lúc nghe Mai cô nương lẩm bẩm, nói là ghét nhất Lý công tử nói đùa với nữ nhân bên cạnh, nếu như ta trả lời, đến khi Lý công tử vừa đi lẽ nào ngươi không chĩa mũi dùi vào ta ư?”
Vì lời này mà Mai Linh Tiêu tức giận đến suýt hộc máu: “Ngươi nói bậy, ta chưa từng nói như vậy...” Thấy ánh mắt như nước của Lý Huân nhìn về phía mình, Mai Linh Tiêu càng ấm ức, ả không che má nữa, túm góc áo hắn khóc đến mức lê hoa đái vũ(*): “Huân ca ca, muội không có nói như vậy, muội thật sự không có, muội không phải người như vậy, huynh biết mà...”
(*)Lê hoa đái vũ: thành ngữ hình dung khuôn mặt đẫm nước mắt của người đẹp.
Lý Huân khẽ nhìn Phó Nhiêu, ngược lại hắn không để ý lời này lắm, thấy những người khác trong lều đều nhìn qua, hắn hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng kéo góc áo về, dịu dàng nói: “Ta biết.”
Mai Linh Tiêu tức không chịu được, quay đầu trừng mắt nhìn Phó Nhiêu: “Phó Nhiêu, cớ gì ngươi lại nói dối? Vì sao vu khống ta?”
Phó Nhiêu chớp mắt, mặt đầy vẻ vô tội đáp: “Vu khống? Sao ta có thể vu khống Mai cô nương chứ, Mai cô nương gặp ai cũng rêu rao mình có một vị hôn phu tốt, là tam công tử nhà Lại bộ Thị lang, biểu ca của đương kim Công chúa, vậy ta có dám vu khống ngươi không?” Nàng cười trông rất gợi đòn.
Mai Linh Tiêu tức đến mức không thể phân biệt được màu sắc trên mặt.
Phó Nhiêu lười dây dưa với ả, khẽ thở dài, xách túi thuốc của mình ra khỏi lều.
Sau khi Mai Linh Tiêu vào y trướng, Hạ Linh lập tức trốn ra ngoài, Phó Nhiêu đang muốn đi tìm nàng ấy, mới bước ra hai bước thì có một giọng nói gọi nàng từ đằng sau.
“Phó cô nương.”
Người nọ là Lý Huân.
Phó Nhiêu dừng bước, cũng không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: “Lý công tử có việc? Nếu hỏi có để lại sẹo hay không, xin lỗi, bà đây dù có loại dược cao(*) này cũng sẽ không cho nàng ta.”
(*)Dược cao: thuốc thoa ngoài da.
Lý Huân vòng tới trước mặt nàng, trịnh trọng thi lễ với nàng: “Ta từng tham gia hãm hại cô nương vì Lý gia, xin nhận lỗi với cô nương.”
Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt, Phó Nhiêu nheo mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Ơ kìa, đây là muốn lập đền thờ sao?”
Đối với lời lăng mạ chói tai của Phó Nhiêu, Lý Huân cũng không để tâm: “Ta không đại diện cho Lý gia.”
“Ngươi cũng không có tư cách đại diện cho Lý gia.”
Lý Huân không nói gì, khuôn mặt nghiêm nghị dần trở nên thâm trầm, hắn lạnh nhạt nói: “Một ngày nào đó ta có thể.”
Phó Nhiêu ngạc nhiên nhìn hắn, song cũng không để ý, nàng cứ thế đi về phía trước.
Lý Huân nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt trầm lắng.
Ở đầu bên kia, Đàm Chính Lâm xách túi thuốc, vội vã chạy về phía Phó Nhiêu, thở hồng hộc vẫy tay: “Phó cô nương, mau theo ta vào núi.”
Phó Nhiêu nghe được hai chữ “vào núi”, nàng nhướng mày, dừng bước, chờ ông đến gần hỏi: “Chuyện gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đàm Chính Lâm chạy chậm tới, liên tục thở dốc, vẻ mặt cực kỳ sầu lo: “Đại điện hạ vào rừng cùng thị vệ, vừa rồi thị vệ hồi báo, nói là điện hạ phát bệnh, đi không nổi nên gọi Thái y qua xem thử.”
Phó Nhiêu cảnh giác nhìn ông ta: “Viện chính, trong đó vẫn còn Thái y, ta là một cô nương, không dám vào núi đâu.”
Đàm Chính Lâm đã sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, cười khổ đáp: “Ta đã đi qua xem rồi, họ đều đang bận, hơn nữa điện hạ ốm yếu từ khi còn trong bụng mẹ, do đó có tình trạng ho lạnh, lần trước ngươi lập công lớn ở Gia Châu, hẳn là đã tiếp thu được rất nhiều điều về bệnh phế phủ(*), ngươi đi theo ta đi.” Đàm Chính Lâm không đợi Phó Nhiêu đáp lại đã quay người đi vào rừng.
(*)Phế phủ: Phổi và các cơ quan tiêu hoá trong bụng.
Lần trước ở Gia Châu là bệnh ho truyền nhiễm, lý do này của Đàm Chính Lâm khiến người ta không thể phản bác.
Phó Nhiêu cảm thấy khó xử, do dự một lát, nàng siết chặt túi thuốc trên vai, bèn đi theo.
Lý Huân ở cách đó không xa, đúng lúc nghe hai người họ nói chuyện, hắn thấy Phó Nhiêu là một cô nương đi bộ vào rừng, không yên tâm lắm nên dắt ngựa đi theo: “Ta đi cùng.”
Nửa người Lý Huân chìm trong ánh mặt trời, nửa kia đứng ở chỗ bóng râm, ánh nắng và bóng râm đan xen, chiếu lên gương mặt khó phân biệt cảm xúc của hắn.
Đàm Chính Lâm nghe thế thì đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hắn, rồi liếc qua Phó Nhiêu, ông ta ngoài cười nhưng trong không cười: “Lý công tử, chuyện này không ổn nhỉ?” Hàm dưới hếch lên chỉ Phó Nhiêu, ngụ ý là công tử hắn vừa đính hôn mà đi vào núi với một cô nương, dễ dẫn đến tin đồn.
Sắc mặt Lý Huân nghiêm nghị: “Đại điện hạ gặp nạn, ta thân là thần tử, cớ gì lại không đi?”
Lời này khiến Đàm Chính Lâm không thể nói gì hơn.
Phó Nhiêu vốn không muốn Lý Huân đi cùng, Lý Huân là địch hay bạn, nàng không rõ lắm, lỡ như Lý Huân và Đàm Chính Lâm hợp tác nhắm vào nàng, vậy nên làm thế nào cho phải?
Nhưng trước mắt nhìn phản ứng của Đàm Chính Lâm, có vẻ bọn họ không phải cùng một hội, như vậy để Lý Huân đi theo sẽ trở thành điều kiêng kị của Đàm Chính Lâm.
Sở dĩ nàng dám đến, cũng là vì có chút can đảm.
Nếu Đàm Chính Lâm dám động thủ với nàng, nàng chẳng ngại đảo ngược tình thế.
Từ nhỏ nàng thường xuyên theo tổ mẫu lên núi hái thuốc, về sau vì đỡ đần chi tiêu trong nhà nên cũng thường đi vào rừng hoang núi thẳm hái linh chi hoặc dược liệu quý hiếm bán lấy tiền. Khi đó nàng là một tiểu cô nương, đi bộ xuyên núi, lòng can đảm của nàng đã được tôi luyện như thế.
Vào núi này, còn chưa biết là thiên hạ của ai đâu.
Đàm Chính Lâm vì không muốn lộ tẩy, đành phải ngầm chấp thuận cho Lý Huân đồng hành.
Ba người và thị vệ, tổng cộng mười người cùng vào núi. Bước vào rừng rậm, một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Phó Nhiêu thắt chặt áo choàng trên người, gian nan cưỡi ngựa đi về phía trước.
Lý Huân thấy nàng cưỡi lảo đảo, hắn xoay người xuống ngựa, giúp nàng ghì chặt dây cương.
Phó Nhiêu thấy thế nhíu mày nói: “Lý công tử, ngươi không cần như thế, ta đi chầm chậm là được.”
Lý Huân kiên định nói: “Ta được Trần Hành nhờ vả, phải chăm sóc ngươi.”
Phó Nhiêu sửng sốt, chẳng lẽ Lý Huân cũng ở Lễ bộ?
Lý Huân nhìn ra điều thắc mắc của Phó Nhiêu, giải thích rằng: “Ta ở Lễ bộ Quan chính(*), có thể coi như hợp tính với với Trần huynh.”
(*)Quan chính: là việc làm của chính quyền Trung Ương thời nhà Minh nhằm bồi dưỡng nhân tài hành chính.
Phó Nhiêu hết thắc mắc nhưng vẫn không muốn nhận lòng tốt của Lý Huân: “Để thị vệ dắt ngựa đi.”
Lý Huân khựng người một lát, sau đó gật đầu: “Được...” Vành tai chợt đỏ lên, hắn ra hiệu cho thị vệ xuống ngựa, đưa dây cương qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro