Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi
Chương 4
Đang cập nhật
2025-03-20 09:31:59
Năm nay nàng ta mới mười sáu, nàng ta không muốn gả qua rồi ở góa thủ tiết.
Đúng lúc nửa tháng trước ở tiệc Hàn Lâm, nàng ta và Từ Gia vừa gặp đã yêu, lại biết Từ Gia sắp thành hôn, hai người cùng bàn bạc, bèn đưa ra cách này.
Trước mắt ván đã đóng thuyền, đoán chừng phụ hoàng nàng cuối cùng rồi cũng sẽ băn khoăn đến thể diện hoàng gia, chấp nhận hôn sự này.
Về phần Phó Nhiêu, tùy tiện dùng chút thủ đoạn ép nàng vào khuôn khổ là được.
Từ Gia tự biết tính toán của Công chúa Bình Khang, nhưng hắn đã có lỗi với Phó Nhiêu, nếu còn hại nàng thì không đành lòng, bèn vội khuyên nhủ: “Ngài cho ta thêm chút thời gian, chắc chắn ta sẽ khuyên nhủ được nàng ta.”
Công chúa Bình Khang mới đến, còn chưa chỉnh đốn Từ phủ, mấy kẻ hầu lúc đầu của Từ phủ có mấy ai là không thân với Phó Nhiêu, cuộc nói chuyện này của hai người, suốt đêm truyền vào tai Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu lập tức cười: “Được, ngày mai sẽ đến phiên ta hát vở kịch hay.”
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Phó Nhiêu bèn rời giường, thay hỉ phục uyên ương, đầu đội mũ phượng, tay cầm hôn thư đi tới ngoài cổng Chính Dương.
Trời còn chưa sáng hẳn, đã có triều thần lục tục vào cung.
Nàng đã sai người theo dõi hành tung của Tả đô Ngự sử Trình Khang lão đại nhân, thấy xe ngựa của vị đại nhân kia dừng ở cửa cung, nàng lập tức đi từ trên xe ngựa xuống, giơ cao đơn kiện và hôn thư, quỳ gối trên cầu đá bạch ngọc trước cổng Chính Dương.
“Dân nữ Phó Nhiêu, tố cáo tân khoa Trạng nguyên Từ gia bỏ vợ cưới người khác, vô pháp vô thiên, trước là phụ bạc dân nữ, sau là lừa gạt Công chúa, xin bệ hạ tra rõ chuyện này, cho dân nữ một lời công bằng!”
Tả đô Ngự sử Trình Khang năm nay đã ngoài 60 tuổi, khó khăn nâng bộ râu bạc trắng đi từng bước mạnh mẽ, lại nghe thấy một giọng nói lanh lảnh, ông lập tức bị hù đến nhảy dựng, từ trước đến nay ông lão này đều trung thành chính trực, trong mắt không chứa nổi hạt cát, quay mặt hỏi gã sai vặt bên cạnh một câu.
Gã sai vặt lập tức kể lại từ đầu đến cuối, Trình Khang có cái tính ghét ác như thù, lại thấy thê tử tân hôn người ta đến cáo ngự trạng(*), gia thế đau buồn, không có chỗ nương tựa, nên càng nổi lên tâm tư làm chủ cho dân.
(*)Tố lên vua
Vì thế lão Ngự sử không nói nhiều mà đi lên, nhận đơn kiện trong tay Phó Nhiêu, ông ta đọc qua nhanh như gió, đã hiểu chuyện trong đó, thấy chữ viết của Phó Nhiêu vô cùng đẹp đẽ, giọng điệu phân tích kỹ càng, ông ta vô cùng bất ngờ: “Đơn kiện này do ngươi viết?”
Phó Nhiêu quỳ lạy với ông, khóc nức nở nói: “Mười năm này dân nữ chép sách thay Từ Gia, phân biệt được đôi ba chữ, đơn kiện này đúng là thư tay của dân nữ.”
Trình Khang nghe vậy càng tán thưởng, ra hiệu cho nàng đứng dậy: “Ngươi trở về chờ đi, chờ tin tức của lão phu.”
Xong, ông nhét đơn kiện vào tay áo, ngang nhiên sải bước vào cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đơn kiện này của Phó Nhiêu cũng viết vô cùng có kỹ xảo, không đề cập nửa điểm đến sai lầm của Công chúa mà đổ hết mọi tội lỗi lên người Từ Gia, bởi vậy, Hoàng đế cũng có bậc thang đi xuống, lại có lão Ngự sử giúp đỡ, không sợ Hoàng đế không cho câu trả lời.
Chỉ cần việc này đến tai thiên tử, nói vậy Công chúa Bình Khang ném chuột cũng sợ vỡ đồ, không dám ra tay với nàng.
Đơn kiện này của nàng, ngàn chữ vạn câu xếp thành một câu: “Công chúa muốn làm thiếp cho người ta sao?”
Phó Nhiêu quỳ trước cổng Chính Môn đã dấy lên một cơn sóng lớn hung hãn trong kinh thành, chúng khách trong quán rượu quán trà đều reo hò cho nàng, dù là cô nương phu nhân ở hậu trạch cũng coi nàng là tấm gương.
“Thân là nữ tử, dám cáo ngự trạng, cực kỳ dũng cảm, vị Phó cô nương này đúng là nữ trung hào kiệt.”
Công chúa Bình Khang và Từ Gia nghe tin suýt chút nữa tức đến ngã ngửa, hai người vội vàng tới hoàng cung, một lần nữa quỳ gối trước điện Thái Cực.
Hoàng đế vẫn không thèm để ý tới.
Qua giờ lâm triều, Trình Khang mời hai vị trọng thần là Lại bộ Thượng thư và Lễ bộ Thượng thư cùng vào Ngự thư phòng.
Địa vị của Trình Khang là Tả đô Ngự sử, thẳng thắn can gián là bản lĩnh đặc biệt của ông, nhưng ông cũng không ngốc, biết chuyện gì phù hợp lấy ra nói trên triều, chuyện gì lén bẩm báo.
Chuyện của Từ Gia, người sáng suốt đều biết vai trò của Công chúa Bình Khang trong đó, nếu nói ra trên triều, Hoàng đế sẽ mất mặt.
Thời tiết nóng dần, ánh nắng mạnh bao phủ điện Càn Khôn, phía nam Ngự thư phòng đã tỏa nhiệt.
Trình Khang cùng hai người kia bước vào điện, một luồng khí lạnh phả thẳng vào mặt, liếc mắt thấy góc đông nam có đặt một khối băng, ba vị đại thần đều đã cao tuổi, hơi không chịu nổi, tự mình khép ống tay áo, còn nội thị đi thông báo.
Giây lát sau, nội thị bẩm lại, mời ba người đi vào. Chợt, một giọng nói mát lạnh truyền đến sau tấm bình phòng.
“Thu chậu băng lại đi.”
Ba người Trình Khang được Hoàng đế săn sóc, không khỏi lộ vẻ vui mừng, đồng loạt tiến lên hành lễ: “Thỉnh an bệ hạ.”
Ngước mắt, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào mỏng cổ tròn bằng gấm Tô Châu thêu Minh Hoàng Cửu Long ngồi sau ngự án, khuôn mặt chàng đoan chính nghiêm túc, mặt mày sáng sủa, cả người lộ ra uy thế lạnh lùng thâm sâu. Chính là Càn Trinh Đế Bùi Tấn.
Thấy đại thần thỉnh an, Bùi Tấn ngước mặt cười mềm mỏng: “Miễn lễ, người đâu, ban ngồi.”
Ba vị lão thần đã đi theo Bùi Tấn nhiều năm, từ trước đến nay không câu nệ nghi thức xã giao trước mặt chàng, chỉ là việc hôm nay không phải việc nhỏ, hai vị Thượng thư Lễ bộ và Lại bộ xem xét liếc nhìn Trình Khang một cái, không dám ngồi xuống,
Trình Khang đi lên, dâng đơn kiện của Phó Nhiêu: “Bệ hạ, hôm nay tân thê của Từ Gia quỳ trước cổng Chính Dương kêu oan, lão thần giúp nàng ta trình đơn kiện lên.”
Đúng lúc nửa tháng trước ở tiệc Hàn Lâm, nàng ta và Từ Gia vừa gặp đã yêu, lại biết Từ Gia sắp thành hôn, hai người cùng bàn bạc, bèn đưa ra cách này.
Trước mắt ván đã đóng thuyền, đoán chừng phụ hoàng nàng cuối cùng rồi cũng sẽ băn khoăn đến thể diện hoàng gia, chấp nhận hôn sự này.
Về phần Phó Nhiêu, tùy tiện dùng chút thủ đoạn ép nàng vào khuôn khổ là được.
Từ Gia tự biết tính toán của Công chúa Bình Khang, nhưng hắn đã có lỗi với Phó Nhiêu, nếu còn hại nàng thì không đành lòng, bèn vội khuyên nhủ: “Ngài cho ta thêm chút thời gian, chắc chắn ta sẽ khuyên nhủ được nàng ta.”
Công chúa Bình Khang mới đến, còn chưa chỉnh đốn Từ phủ, mấy kẻ hầu lúc đầu của Từ phủ có mấy ai là không thân với Phó Nhiêu, cuộc nói chuyện này của hai người, suốt đêm truyền vào tai Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu lập tức cười: “Được, ngày mai sẽ đến phiên ta hát vở kịch hay.”
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, Phó Nhiêu bèn rời giường, thay hỉ phục uyên ương, đầu đội mũ phượng, tay cầm hôn thư đi tới ngoài cổng Chính Dương.
Trời còn chưa sáng hẳn, đã có triều thần lục tục vào cung.
Nàng đã sai người theo dõi hành tung của Tả đô Ngự sử Trình Khang lão đại nhân, thấy xe ngựa của vị đại nhân kia dừng ở cửa cung, nàng lập tức đi từ trên xe ngựa xuống, giơ cao đơn kiện và hôn thư, quỳ gối trên cầu đá bạch ngọc trước cổng Chính Dương.
“Dân nữ Phó Nhiêu, tố cáo tân khoa Trạng nguyên Từ gia bỏ vợ cưới người khác, vô pháp vô thiên, trước là phụ bạc dân nữ, sau là lừa gạt Công chúa, xin bệ hạ tra rõ chuyện này, cho dân nữ một lời công bằng!”
Tả đô Ngự sử Trình Khang năm nay đã ngoài 60 tuổi, khó khăn nâng bộ râu bạc trắng đi từng bước mạnh mẽ, lại nghe thấy một giọng nói lanh lảnh, ông lập tức bị hù đến nhảy dựng, từ trước đến nay ông lão này đều trung thành chính trực, trong mắt không chứa nổi hạt cát, quay mặt hỏi gã sai vặt bên cạnh một câu.
Gã sai vặt lập tức kể lại từ đầu đến cuối, Trình Khang có cái tính ghét ác như thù, lại thấy thê tử tân hôn người ta đến cáo ngự trạng(*), gia thế đau buồn, không có chỗ nương tựa, nên càng nổi lên tâm tư làm chủ cho dân.
(*)Tố lên vua
Vì thế lão Ngự sử không nói nhiều mà đi lên, nhận đơn kiện trong tay Phó Nhiêu, ông ta đọc qua nhanh như gió, đã hiểu chuyện trong đó, thấy chữ viết của Phó Nhiêu vô cùng đẹp đẽ, giọng điệu phân tích kỹ càng, ông ta vô cùng bất ngờ: “Đơn kiện này do ngươi viết?”
Phó Nhiêu quỳ lạy với ông, khóc nức nở nói: “Mười năm này dân nữ chép sách thay Từ Gia, phân biệt được đôi ba chữ, đơn kiện này đúng là thư tay của dân nữ.”
Trình Khang nghe vậy càng tán thưởng, ra hiệu cho nàng đứng dậy: “Ngươi trở về chờ đi, chờ tin tức của lão phu.”
Xong, ông nhét đơn kiện vào tay áo, ngang nhiên sải bước vào cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Đơn kiện này của Phó Nhiêu cũng viết vô cùng có kỹ xảo, không đề cập nửa điểm đến sai lầm của Công chúa mà đổ hết mọi tội lỗi lên người Từ Gia, bởi vậy, Hoàng đế cũng có bậc thang đi xuống, lại có lão Ngự sử giúp đỡ, không sợ Hoàng đế không cho câu trả lời.
Chỉ cần việc này đến tai thiên tử, nói vậy Công chúa Bình Khang ném chuột cũng sợ vỡ đồ, không dám ra tay với nàng.
Đơn kiện này của nàng, ngàn chữ vạn câu xếp thành một câu: “Công chúa muốn làm thiếp cho người ta sao?”
Phó Nhiêu quỳ trước cổng Chính Môn đã dấy lên một cơn sóng lớn hung hãn trong kinh thành, chúng khách trong quán rượu quán trà đều reo hò cho nàng, dù là cô nương phu nhân ở hậu trạch cũng coi nàng là tấm gương.
“Thân là nữ tử, dám cáo ngự trạng, cực kỳ dũng cảm, vị Phó cô nương này đúng là nữ trung hào kiệt.”
Công chúa Bình Khang và Từ Gia nghe tin suýt chút nữa tức đến ngã ngửa, hai người vội vàng tới hoàng cung, một lần nữa quỳ gối trước điện Thái Cực.
Hoàng đế vẫn không thèm để ý tới.
Qua giờ lâm triều, Trình Khang mời hai vị trọng thần là Lại bộ Thượng thư và Lễ bộ Thượng thư cùng vào Ngự thư phòng.
Địa vị của Trình Khang là Tả đô Ngự sử, thẳng thắn can gián là bản lĩnh đặc biệt của ông, nhưng ông cũng không ngốc, biết chuyện gì phù hợp lấy ra nói trên triều, chuyện gì lén bẩm báo.
Chuyện của Từ Gia, người sáng suốt đều biết vai trò của Công chúa Bình Khang trong đó, nếu nói ra trên triều, Hoàng đế sẽ mất mặt.
Thời tiết nóng dần, ánh nắng mạnh bao phủ điện Càn Khôn, phía nam Ngự thư phòng đã tỏa nhiệt.
Trình Khang cùng hai người kia bước vào điện, một luồng khí lạnh phả thẳng vào mặt, liếc mắt thấy góc đông nam có đặt một khối băng, ba vị đại thần đều đã cao tuổi, hơi không chịu nổi, tự mình khép ống tay áo, còn nội thị đi thông báo.
Giây lát sau, nội thị bẩm lại, mời ba người đi vào. Chợt, một giọng nói mát lạnh truyền đến sau tấm bình phòng.
“Thu chậu băng lại đi.”
Ba người Trình Khang được Hoàng đế săn sóc, không khỏi lộ vẻ vui mừng, đồng loạt tiến lên hành lễ: “Thỉnh an bệ hạ.”
Ngước mắt, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào mỏng cổ tròn bằng gấm Tô Châu thêu Minh Hoàng Cửu Long ngồi sau ngự án, khuôn mặt chàng đoan chính nghiêm túc, mặt mày sáng sủa, cả người lộ ra uy thế lạnh lùng thâm sâu. Chính là Càn Trinh Đế Bùi Tấn.
Thấy đại thần thỉnh an, Bùi Tấn ngước mặt cười mềm mỏng: “Miễn lễ, người đâu, ban ngồi.”
Ba vị lão thần đã đi theo Bùi Tấn nhiều năm, từ trước đến nay không câu nệ nghi thức xã giao trước mặt chàng, chỉ là việc hôm nay không phải việc nhỏ, hai vị Thượng thư Lễ bộ và Lại bộ xem xét liếc nhìn Trình Khang một cái, không dám ngồi xuống,
Trình Khang đi lên, dâng đơn kiện của Phó Nhiêu: “Bệ hạ, hôm nay tân thê của Từ Gia quỳ trước cổng Chính Dương kêu oan, lão thần giúp nàng ta trình đơn kiện lên.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro