Sa Đường Chu

Chương 8

TỊNH LỘC

2025-03-18 20:45:49

Nàng ta không nhanh không chậm uống một ngụm trà: "Đây là cơ mật, phu quân đặc biệt dặn dò, không được nói cho người ngoài biết."



Lúc này không chỉ có ta, ngay cả A Thủy cũng không nhịn được tiến lên một bước: "Đầu óc cô úng nước rồi à? Gọi cô đến là để nói chuyện quan trọng, cô lảm nhảm một tràng, chuyện cần thiết thì một câu cũng không nói!"



Thẩm Thanh Dung nghe xong, cau mày đặt mạnh chén trà xuống bàn, lạnh lùng nói: "Nếu tiểu muội không biết dạy dỗ hạ nhân, vậy ta cũng không quấy rầy nữa!"



A Thủy giận sôi máu: "Hạ nhân? Cô không phải hạ nhân à? Chạy vào phòng chủ tử quyến rũ người đàn ông của chủ tử mà cô còn ra vẻ ta đây? Giữ cái chức phu nhân mà làm bộ làm tịch cái gì? Công tử nhà ta bây giờ cũng là quan viên chính thức, phu quân nhà cô ngoài một đống chuyện rắc rối thì có công danh gì? Cô ở đây giả làm đại tiểu thư cái gì? Xuất thân nô tỳ mãi mãi là xuất thân nô tỳ!"

 

Lời này nói hơi quá, ta vừa định ngăn cản, liền nghe hạ nhân bên ngoài lớn tiếng gọi: "Hoắc công tử, Hoắc công tử, ngài không thể vào trong!"



Lời còn chưa dứt, Hoắc Cảnh Yến đã một tay vén rèm của ta lên, bước nhanh vào trong, sắc mặt trầm xuống như sắp nhỏ ra nước, âm trầm nói: "Hoắc phu nhân đã không còn là nô tịch." Hắn đã đi đến bên cạnh Thẩm Thanh Dung, một tay ôm lấy nàng ta, gần như giận dữ nói: "Trên đời này vốn không có ai cao quý hơn ai, Thẩm tiểu thư  cùng lắm chỉ là con gái của một quan ngũ phẩm, lấy tư cách gì mà nói người khác thấp hèn?"



Giống như có một thùng nước đá dội từ đầu xuống, ta lạnh toát cả người, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.



A Thủy cũng bị những lời này của hắn dọa sợ, hắn kéo Thẩm Thanh Dung, giận dữ bỏ đi.



Ta tay chân lạnh ngắt nhìn theo góc áo bị gió thổi tung của hắn, hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: "...Là không có tư cách..."



A Thủy gần như luống cuống tay chân, giống như ý thức được mình đã làm sai chuyện lớn.



[11]



Sau ngày hôm đó, ta không bao giờ tự cho mình thông minh đi nghe ngóng tin tức nữa, chỉ an an ổn ổn ở trong nhà, cả ngày ngây ngốc.



A Thủy sắp khóc đến nơi: "Tiểu thư, nô tỳ có lỗi, người đánh nô tỳ mắng nô tỳ cũng được, người đừng tự giày vò mình như vậy."



Ta vẫn không nói gì.



Chiến báo của ca ca liên tiếp truyền về, sáng vừa đọc xong chiều đã lại đưa đến, nội dung gần như thảm khốc, đọc mà nghẹt thở, ta mỗi ngày xem, tay gần như không cầm nổi lá thư.



Bức thư cuối cùng nhận được, viết ca ca dẫn binh chỉ còn lại năm trăm người, mà Hồ nhân còn hai nghìn người, ca ca đã thỉnh cầu chi viện vô số lần, nhưng vì xung quanh kinh thành vốn không có mấy binh lính, nên không thể điều động được.



Tứ Bách Thành đã trở thành thành trống. Dân chúng kẻ chạy người thương.



Thánh thượng nổi giận, cho gọi Hoắc Cảnh Yến vào cung vấn tội, nghe nói lửa giận ngập trời, suýt chút nữa là lật tung cả ngự thư phòng, mà Hoắc Cảnh Yến ở trong đó suốt hai canh giờ, vẫn chưa ra ngoài.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta nắm chặt khăn tay.



Hồi lâu, ta trầm giọng nói: "A Thủy, chuẩn bị ngựa, đến Tứ Bách Thành."



Tứ Bách Thành đã là thành trống, phía trước tuy phòng thủ nghiêm ngặt, phía sau lại chỉ có lác đác vài lính gác, ta từ kinh thành xuất phát, từ phía sau tiến vào cũng không khó lắm.



Chuyến đi này chưa biết ngày về, ta thậm chí còn để lại di thư trên bàn trang điểm.



Ta để lính gác thành đi thông báo cho huynh trưởng biết ta đã đến, huynh trưởng vội vàng từ trong chạy ra, nhìn thấy ta, cuống quýt nói: "Tiểu muội, muội đến đây làm gì?!"



Nào ngờ, vừa nhìn thấy huynh ấy, nước mắt ta đã không kìm được.



Ca ca nào còn dáng vẻ ung dung trước khi xuất phát? Gầy gò hai má hóp lại, chiến giáp trên người đầy vết thương, cũng thấm ra không ít máu, tóc tai rối bù.



Ta còn chưa kịp nói, đã có tiểu tướng vội vàng đến báo: "Thống lĩnh! Hồ nhân lại đến rồi!"



Huynh trưởng kinh hãi, vội vàng cho người trông chừng ta, liền cầm thương vội vàng rời đi.



Ta cắn vào đầu lưỡi, tự ép mình bình tĩnh lại, binh lính xung quanh nhìn ta đều cau mày, đều cho rằng ta đến đây gây rối, ta nhìn ca ca thúc ngựa đi xa, khẩn cầu binh lính bên cạnh: "Đưa ta lên tường thành, ta có cách khiến Hồ nhân lui binh!"



[12]



Binh lính tuy nửa tin nửa ngờ lời ta nói, nhưng vẫn đưa ta lên ngựa.



Đi qua Tứ Bách Thành, ta gần như không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.



Trong tầm mắt, toàn là màu máu.



Trong Tứ Bách Thành đã không còn bách tính sinh sống, mà nơi gần hậu phương như vậy còn có thể nhìn thấy t.h.i t.h.ể binh lính của ta, có thể thấy chiến tranh khốc liệt đến mức nào. Người còn sống thì rên rỉ, thì hôn mê. Mà những người còn đứng được, gần như đều đã lên tường thành phía trước.



Binh lính đưa ta một đường thúc ngựa, đối với tất cả những điều này đã quen thuộc, hờ hững một đường thúc ngựa.



Nhưng bây giờ cũng không phải lúc bi thương cảm thán! Ta nhìn chằm chằm vào tường thành ngày càng gần, vừa đến nơi ta liền lập tức xuống ngựa, vén váy chạy một mạch lên tường thành.





 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sa Đường Chu

Số ký tự: 0