Sa Đường Chu

Chương 11

TỊNH LỘC

2025-03-18 20:45:49

Hoàng thượng nghe xong, sắc mặt thay đổi mấy lần.



Ta biết chút tâm tư nhỏ này của mình không thể giấu được vị cửu ngũ chí tôn gần bốn mươi tuổi này, trong lòng có chút thấp thỏm không yên.



Một lúc sau, hoàng thượng mở miệng: 「Quả nhiên là vừa có dũng vừa có mưu. Thẩm đại nhân nuôi dạy con gái tốt! Cân quắc bất nhượng tu mi, nếu ngươi là nam nhi, ắt sẽ không kém Hoắc Cảnh Yến là bao.」



Nghe những lời này, cuối cùng ta cũng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt chiếc khăn, cơ thể có chút mất sức mà chìm xuống.



Ta biết, Thẩm gia không sao, Hoắc gia cũng không sao rồi.



[14]



Hoàng thượng không giữ ta lại quá lâu, đồng thời, cũng thả Hoắc Cảnh Yến, người đã đứng trọn sáu canh giờ, về nhà.



Khi Hoắc Cảnh Yến đứng dậy từ mặt đất, sắc mặt âm tình bất định, ta không thể nói rõ hắn đang cảm thấy thế nào, trong lòng ta lúc này cũng chỉ có sự trống rỗng sau khi thoát khỏi kiếp nạn, không để ý đến hắn nhiều.



Vì vậy, ta và hắn chầm chậm bước ra khỏi ngự thư phòng, một trước một sau, cùng im lặng.



Trên cung đạo âm u không có một bóng người, xung quanh im ắng, không có ánh đèn, chỉ có tiểu thái giám dẫn đường phía trước im lặng cầm ngọn đèn duy nhất trong đêm đen mịt mùng này.



Cung tường cao ngất mang lại cảm giác áp bức nặng nề, không khí đông đặc, ta gần như không thở nổi.



「……Ngươi không đi gặp Hoắc gia tỷ tỷ sao?」Im lặng suốt dọc đường, thấy sắp đến cung môn, ta nói.



Hoắc Cảnh Yến dừng bước, ta nhìn bóng lưng của hắn, chợt phát hiện, lưng hắn, không biết từ lúc nào đã bắt đầu còng xuống.



「……Tỷ tỷ là phi tần, không có hoàng thượng cho phép, không ai được gặp.」 Giọng hắn rất khẽ, rất khẽ, khẽ đến mức gần như không nghe rõ.



Lúc này hắn trông già đi ít nhất mười tuổi, nhưng ta lại rất không nên mà thất thần.



Ca ca từng nói, Hoắc gia tỷ tỷ luôn phóng khoáng, không bị ràng buộc bởi thế tục.



Nhưng bây giờ, ngay cả đệ đệ ruột của mình vào cung, nàng cũng khó gặp được một lần.



Ta không khỏi có chút tiếc nuối.



Hoắc Cảnh Yến không tiếp tục đi về phía trước, ta cũng dừng bước.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hoắc Cảnh Yến mặt không biểu cảm nhìn lên trên, nói: 「Nàng nhìn cung tường này, vuông vức. Có giống cái lồng giam không?」



Ta giật mình: 「Sao lại giống lồng giam!」 Nói xong, ta tiến thêm một bước, nghiến răng nghiến lợi: 「Cẩn thận lời nói!」



Hoắc Cảnh Yến lại chỉ nhẹ nhàng liếc ta một cái.



「Ta còn nhớ, lần trước ta gặp tỷ tỷ……là vào lúc này năm ngoái.」 Hắn chợt tự mình hồi tưởng lại.



Ta không biết hắn muốn làm gì, chỉ cảm thấy hắn hiện tại, cực kỳ nguy hiểm.



Nhưng kỳ lạ là, theo lý mà nói hắn và A Bích tình nồng ý mật, giờ A Bích phản bội hắn vào ngục, hắn đáng lẽ phải đau buồn tột độ, nhưng biểu hiện của hắn lại không giống một kẻ thất tình, ngược lại càng giống như bài thơ viết "Niệm thiên địa chi du du, độc sảng nhiên nhi thế hạ" (Ngẫm trời đất mênh mông, một mình rơi lệ sầu thương) đầy u uất.



Mặc dù đã vào hè, nhưng nhìn thấy hắn như vậy, vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo vô tận.



「Mọi người đều nói tỷ tỷ quyền cao chức trọng, là có được vận may lớn, nhưng, tỷ tỷ ở trong cung……sống những ngày tháng bị giày vò như thế nào……ai ai cũng muốn tính kế nàng, nàng không có gia thế bối cảnh, chỉ có thể tự mình cẩn thận từng li từng tí, bước một bước quay đầu ba lần, lòng người trong cung này đen tối, giày vò người ta, gần như không tìm thấy dáng vẻ ban đầu.」



「A Nhu, ngươi nói, chúng ta phấn đấu cả đời, rốt cuộc là vì cái gì? Là vì danh? Là vì lợi? Nhưng những thứ này, cho dù có được, cuối cùng, vẫn phải vì hỉ nộ của một người mà được mất, rốt cuộc, đây là cái đạo lý gì.」



Hắn nói rất xúc động, ngay cả tiếng lá cây xào xạc ẩn hiện trong gió, dường như cũng đang khóc thay hắn.



Nhưng ta lại cảm thấy rất hoang đường, hoang đường đến cực điểm!



Ta khó tin nhìn hắn: 「Đây chính là ngươi, đây chính là lý do ngươi bội ước với nhà chúng ta, cầu hôn A Bích?」



Sau đó, ta giơ tay lên, không chút lưu tình tát mạnh vào mặt hắn.



「Hoắc Cảnh Yến! Ngươi điên rồi phải không?」 Ta không màng hình tượng mà hét lên.





Hoắc Cảnh Yến ngơ ngác nhìn ta.



Ta tức đến bật cười: 「Ngươi tự thương hại bản thân, liên lụy Thẩm Hoắc hai nhà phải đi lau chùi sự ấu trĩ của ngươi. Ngươi oán trời trách đất, cam nguyện tự hủy tiền đồ, tự  mình sa đoạ. Ngươi nói không muốn tiền đồ của mình phụ thuộc vào hỉ nộ ái lạc của một người, ngươi có biết nếu hàn sĩ thiên hạ đều nghĩ như ngươi, thiên hạ này đã sớm sụp đổ rồi không!」



Ta tức đến run cả người, trong lòng vừa tức giận vừa bực bội, còn xen lẫn thất vọng, càng là thấy nực cười với nhận thức ban đầu của mình về Hoắc Cảnh Yến!



「Ta……ta……」 Ta đầy bụng căm phẫn, nhất thời lại không nói ra được đạo lý gì lớn lao, đành phải nói: 「Ngươi hoang đường đến mức nào! Tự ngươi xem đi!」





 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sa Đường Chu

Số ký tự: 0