Chương 10
TỊNH LỘC
2025-03-18 20:45:49
Lời này vừa nói ra, ta dám chắc, cho dù trước đó Thiết Mộc Thứ chỉ tin lời ta một nửa, thì bây giờ, hắn cũng phải tin chín phần.
Quả nhiên, hắn không do dự nữa, tức giận vung tay ra hiệu lui binh.
Ta ở phía sau hắn lớn tiếng hét: "Đợi ngươi lui binh ba mươi dặm, thiên kim của ngươi nhất định hai tay dâng lên!"
Nói xong, ta từ trên tường thành xuống, trong khoảnh khắc, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng ta. Ta kiệt sức ngã vào lòng ca ca, toàn thân lạnh toát.
Đợi ta hoàn hồn lại, phát hiện binh lính xung quanh đều dùng ánh mắt sùng bái nghiêm túc nhìn ta, quay đầu lại, trên mặt ca ca cũng đầy vẻ nghiêm trang.
Ca ca nắm tay ta, lớn tiếng tuyên bố: "Chúng ta, thắng rồi!"
Trong khoảnh khắc, tiếng reo hò vang vọng khắp tường thành.
[13]
Từ Tứ Bách Thành trở về, việc quan trọng đầu tiên. Ta không ngừng nghỉ cho người vào cung đưa bái thiếp.
Tin tức của Thánh thượng hiển nhiên linh thông hơn ta, chẳng bao lâu, ta đã được mời vào ngự thư phòng.
Ta nhắm chặt mắt, tự cổ vũ bản thân.
Trận chiến này, càng thêm quan trọng.
Tất cả vận may của Hoắc gia sau này, gần như đều phụ thuộc vào lần này.
Trên đường đến ta đã nghĩ thông suốt, Thẩm Thanh Dung là do Hoắc Cảnh Yến đích thân nâng đỡ vào Hoắc gia, lần này nếu không làm rõ chuyện của Hoắc Cảnh Yến, ngay cả Thẩm gia cũng khó thoát khỏi kiếp nạn!
Lúc này trời đã hoàn toàn tối, bên ngoài gần như im ắng.
Ta hít sâu một hơi, bước vào cung điện lộng lẫy đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thần nữ Thẩm Tĩnh Nhu, tham kiến bệ hạ!" Ta quỳ xuống, lớn tiếng nói.
"Bình thân." Giọng nói của hoàng thượng tuy nghiêm túc, nhưng ta lại lờ mờ nghe ra một tia ôn hòa, điều này khiến ta buông lỏng một chút.
Ta khi đứng dậy liếc nhanh qua Hoắc Cảnh Yến, hắn vẫn quỳ ở đó, sắc mặt tái mét, thần sắc ngơ ngác, ta liền lập tức biết, hẳn là hắn đã biết chuyện của Thẩm Thanh Dung.
Hoàng thượng hiển nhiên đã phát hỏa một lần, thái độ coi như là ôn hòa, điều này cũng khiến ta yên tâm không ít.
"Ngươi mau nói, ngươi làm sao phát hiện ra Hoắc phu nhân là gian tế?" Hoàng thượng sắc mặt không vui.
Nghe thấy câu này, trong lòng ta lại là một phen dậy sóng, "Hoắc phu nhân", hoàng thượng gọi Thẩm Thanh Dung là Hoắc phu nhân, chứ không phải Thẩm Thanh Dung.
Nhưng ta, lại không thể ngồi yên nhìn hoàng thượng gán cho Hoắc gia tội danh thông đồng với địch, cho dù... cho dù không vì Hoắc Cảnh Yến, cũng vì các thúc thúc bá bá của Hoắc gia.
Ta nghiến răng, cung kính đáp: "Bẩm hoàng thượng. A Bích ở Thẩm gia ba năm, là thị nữ thiếp thân của thần nữ, ba năm qua A Bích không có gì bất thường, thần nữ cũng không phát hiện ra bất cứ sai sót nào, chỉ là từ tháng ba, thần nữ và Hoắc gia ca ca cùng A Bích từng gặp phải một lần tập kích, lần đó thần nữ loáng thoáng nghe thấy mấy tên tặc nhân gọi A Bích là 'Đế Cơ', thần nữ lúc đó không nghĩ nhiều..." Nói đến đây, ta lại dập đầu một cái, "Xin hoàng thượng thứ tội cho thần nữ!"
Hoàng thượng phất tay: "Không sao."
Ta thấy vậy, tiếp tục nói: "Nhưng triều ta chưa từng gọi công chúa là 'Đế Cơ', thần nữ lúc đó chỉ cảm thấy mình loáng thoáng nghe nhầm, không nghi ngờ nhiều. Sau đó, huynh trưởng từ Tây Bắc trở về, từng kể cho ta nghe về phong thổ Tây Bắc, khi nói đến Thiết Mộc Thứ Đại hãn, còn tấm tắc khen ngợi vì hắn ta đặc biệt coi trọng vị phu nhân người Hán, thần nữ cũng nhân đó hỏi thêm hai câu, mới biết Thiết Mộc Thứ là người rất coi trọng tình thân, đặc biệt coi trọng phu nhân người Hán của mình, mà trong phòng Thiết Mộc Thứ ngoài phu nhân người Hán, còn có quý tộc Hồ nhân cưới vì liên hôn."
"Sau này thần nữ đọc sách, vô tình biết được Đế Cơ là cách gọi con gái của thủ lĩnh từ tiền triều, mà tiền triều đã diệt vong gần trăm năm, dư nghiệt còn lại đến giờ làm loạn, lại càng trở nên kỳ quái. Mà trong lần ám sát tháng ba đó, ba kẻ cầm đầu đều có tướng mạo Hán nhân, lại không hề làm hại A Bích, do đó, thần nữ nảy sinh nghi ngờ, hỏi huynh trưởng mới biết, nơi giáp ranh giữa chúng ta và Hồ địa, Hồ Hán thông hôn rất phổ biến, lại thêm địa thế xa xôi, không ít Hồ nhân và Hán nhân vẫn giữ cách gọi 'Đế Cơ', hiện giờ vẫn còn xưng hô Đế Cơ, hẳn chỉ còn lại vùng biên giới Hồ Hán."
"Nhưng chỉ dựa vào đó, thần nữ vẫn khó khẳng định A Bích chính là công chúa Hồ nhân, là do sau đó huynh trưởng liều c.h.ế.t cố thủ Tứ Bách Thành, thần nữ lo lắng vạn phần, gấp gáp muốn biết rốt cuộc Hoắc gia ca ca đã tra nội gián đến đâu, lại ngoài ý muốn thấy A Bích thần sắc bình thường, chẳng những không lo lắng như thần nữ, mà còn mang theo nét vui mừng, nhưng sau đó trong lúc nói chuyện, thần nữ lại phát hiện Hoắc gia ca ca thật ra không có tiến triển gì, nhưng quốc phòng đại sự, Hoắc gia ca ca sao có thể không vì nước cúc cung tận tụy? Nghĩ đến, A Bích trong chuyện này đóng vai trò vô cùng quan trọng."
「Hơn nữa, A Bích đối với việc điều tra của Hoắc gia ca ca gần như nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng khi nói đến những việc quan trọng lại ấp úng không rõ ràng, lúc này thần nữ mới bắt đầu nghi ngờ. Khi đó trước trận, bệnh tình nguy kịch, thần nữ đành phải thử Thiết Mộc Thứ một phen, Thiết Mộc Thứ quả nhiên rất quan tâm đến con gái của hắn, không nói được ba câu liền lộ tẩy, thần nữ lúc này mới dám để ca ca phái người bẩm báo với thánh thượng, bắt giữ gian tế Hồ nhân.」
Ta nói một hơi xong, thở phào nhẹ nhõm.
Ta đã cố gắng hết sức, có thể biện hộ cho Hoắc Cảnh Yến đến mức này, đã hao tổn hết tâm huyết rồi.
Quả nhiên, hắn không do dự nữa, tức giận vung tay ra hiệu lui binh.
Ta ở phía sau hắn lớn tiếng hét: "Đợi ngươi lui binh ba mươi dặm, thiên kim của ngươi nhất định hai tay dâng lên!"
Nói xong, ta từ trên tường thành xuống, trong khoảnh khắc, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng ta. Ta kiệt sức ngã vào lòng ca ca, toàn thân lạnh toát.
Đợi ta hoàn hồn lại, phát hiện binh lính xung quanh đều dùng ánh mắt sùng bái nghiêm túc nhìn ta, quay đầu lại, trên mặt ca ca cũng đầy vẻ nghiêm trang.
Ca ca nắm tay ta, lớn tiếng tuyên bố: "Chúng ta, thắng rồi!"
Trong khoảnh khắc, tiếng reo hò vang vọng khắp tường thành.
[13]
Từ Tứ Bách Thành trở về, việc quan trọng đầu tiên. Ta không ngừng nghỉ cho người vào cung đưa bái thiếp.
Tin tức của Thánh thượng hiển nhiên linh thông hơn ta, chẳng bao lâu, ta đã được mời vào ngự thư phòng.
Ta nhắm chặt mắt, tự cổ vũ bản thân.
Trận chiến này, càng thêm quan trọng.
Tất cả vận may của Hoắc gia sau này, gần như đều phụ thuộc vào lần này.
Trên đường đến ta đã nghĩ thông suốt, Thẩm Thanh Dung là do Hoắc Cảnh Yến đích thân nâng đỡ vào Hoắc gia, lần này nếu không làm rõ chuyện của Hoắc Cảnh Yến, ngay cả Thẩm gia cũng khó thoát khỏi kiếp nạn!
Lúc này trời đã hoàn toàn tối, bên ngoài gần như im ắng.
Ta hít sâu một hơi, bước vào cung điện lộng lẫy đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thần nữ Thẩm Tĩnh Nhu, tham kiến bệ hạ!" Ta quỳ xuống, lớn tiếng nói.
"Bình thân." Giọng nói của hoàng thượng tuy nghiêm túc, nhưng ta lại lờ mờ nghe ra một tia ôn hòa, điều này khiến ta buông lỏng một chút.
Ta khi đứng dậy liếc nhanh qua Hoắc Cảnh Yến, hắn vẫn quỳ ở đó, sắc mặt tái mét, thần sắc ngơ ngác, ta liền lập tức biết, hẳn là hắn đã biết chuyện của Thẩm Thanh Dung.
Hoàng thượng hiển nhiên đã phát hỏa một lần, thái độ coi như là ôn hòa, điều này cũng khiến ta yên tâm không ít.
"Ngươi mau nói, ngươi làm sao phát hiện ra Hoắc phu nhân là gian tế?" Hoàng thượng sắc mặt không vui.
Nghe thấy câu này, trong lòng ta lại là một phen dậy sóng, "Hoắc phu nhân", hoàng thượng gọi Thẩm Thanh Dung là Hoắc phu nhân, chứ không phải Thẩm Thanh Dung.
Nhưng ta, lại không thể ngồi yên nhìn hoàng thượng gán cho Hoắc gia tội danh thông đồng với địch, cho dù... cho dù không vì Hoắc Cảnh Yến, cũng vì các thúc thúc bá bá của Hoắc gia.
Ta nghiến răng, cung kính đáp: "Bẩm hoàng thượng. A Bích ở Thẩm gia ba năm, là thị nữ thiếp thân của thần nữ, ba năm qua A Bích không có gì bất thường, thần nữ cũng không phát hiện ra bất cứ sai sót nào, chỉ là từ tháng ba, thần nữ và Hoắc gia ca ca cùng A Bích từng gặp phải một lần tập kích, lần đó thần nữ loáng thoáng nghe thấy mấy tên tặc nhân gọi A Bích là 'Đế Cơ', thần nữ lúc đó không nghĩ nhiều..." Nói đến đây, ta lại dập đầu một cái, "Xin hoàng thượng thứ tội cho thần nữ!"
Hoàng thượng phất tay: "Không sao."
Ta thấy vậy, tiếp tục nói: "Nhưng triều ta chưa từng gọi công chúa là 'Đế Cơ', thần nữ lúc đó chỉ cảm thấy mình loáng thoáng nghe nhầm, không nghi ngờ nhiều. Sau đó, huynh trưởng từ Tây Bắc trở về, từng kể cho ta nghe về phong thổ Tây Bắc, khi nói đến Thiết Mộc Thứ Đại hãn, còn tấm tắc khen ngợi vì hắn ta đặc biệt coi trọng vị phu nhân người Hán, thần nữ cũng nhân đó hỏi thêm hai câu, mới biết Thiết Mộc Thứ là người rất coi trọng tình thân, đặc biệt coi trọng phu nhân người Hán của mình, mà trong phòng Thiết Mộc Thứ ngoài phu nhân người Hán, còn có quý tộc Hồ nhân cưới vì liên hôn."
"Sau này thần nữ đọc sách, vô tình biết được Đế Cơ là cách gọi con gái của thủ lĩnh từ tiền triều, mà tiền triều đã diệt vong gần trăm năm, dư nghiệt còn lại đến giờ làm loạn, lại càng trở nên kỳ quái. Mà trong lần ám sát tháng ba đó, ba kẻ cầm đầu đều có tướng mạo Hán nhân, lại không hề làm hại A Bích, do đó, thần nữ nảy sinh nghi ngờ, hỏi huynh trưởng mới biết, nơi giáp ranh giữa chúng ta và Hồ địa, Hồ Hán thông hôn rất phổ biến, lại thêm địa thế xa xôi, không ít Hồ nhân và Hán nhân vẫn giữ cách gọi 'Đế Cơ', hiện giờ vẫn còn xưng hô Đế Cơ, hẳn chỉ còn lại vùng biên giới Hồ Hán."
"Nhưng chỉ dựa vào đó, thần nữ vẫn khó khẳng định A Bích chính là công chúa Hồ nhân, là do sau đó huynh trưởng liều c.h.ế.t cố thủ Tứ Bách Thành, thần nữ lo lắng vạn phần, gấp gáp muốn biết rốt cuộc Hoắc gia ca ca đã tra nội gián đến đâu, lại ngoài ý muốn thấy A Bích thần sắc bình thường, chẳng những không lo lắng như thần nữ, mà còn mang theo nét vui mừng, nhưng sau đó trong lúc nói chuyện, thần nữ lại phát hiện Hoắc gia ca ca thật ra không có tiến triển gì, nhưng quốc phòng đại sự, Hoắc gia ca ca sao có thể không vì nước cúc cung tận tụy? Nghĩ đến, A Bích trong chuyện này đóng vai trò vô cùng quan trọng."
「Hơn nữa, A Bích đối với việc điều tra của Hoắc gia ca ca gần như nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng khi nói đến những việc quan trọng lại ấp úng không rõ ràng, lúc này thần nữ mới bắt đầu nghi ngờ. Khi đó trước trận, bệnh tình nguy kịch, thần nữ đành phải thử Thiết Mộc Thứ một phen, Thiết Mộc Thứ quả nhiên rất quan tâm đến con gái của hắn, không nói được ba câu liền lộ tẩy, thần nữ lúc này mới dám để ca ca phái người bẩm báo với thánh thượng, bắt giữ gian tế Hồ nhân.」
Ta nói một hơi xong, thở phào nhẹ nhõm.
Ta đã cố gắng hết sức, có thể biện hộ cho Hoắc Cảnh Yến đến mức này, đã hao tổn hết tâm huyết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro