Quyển 3 - Chươn...
Mực Thích Lặn Nước
2025-03-01 10:22:41
Quan sát quán bar yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở, Klein chợt ngây người. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã bước thẳng tới quầy pha chế như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chắc lần sau đến đây mình phải thay đổi ngoại hình thôi… Hắn rầu rĩ trong đầu, chỉ thiếu điều đưa tay lên che mặt.
Vì trước đó Ukfa không biết chuyện Gehrman Sparrow đã săn ‘Kẻ Đồ Sát’ Kircheis thành công, Klein còn tưởng tin tức nóng hổi nhất vẫn chưa truyền được tới Thành Khảng Khái, nên hắn mới yên tâm mà quang minh chính đại bước vào quán bar Rong Biển. Ai ngờ, vấn đề ở chỗ Ukfa là một cựu nhà thám hiểm đã rời nghề từ lâu nên anh ta mới không rành tin tức. Chứ trên thực tế, lời đồn về sự khét tiếng của nhà thám hiểm điên cuồng đã được truyền ầm ĩ giữa các hải tặc quanh vùng hải phận Quần đảo Rorsted rồi.
Thầm thở dài, Klein ngồi xuống trước quầy bar và gõ ngón tay lên mặt bàn gỗ:
“Một ly bia Southville.”
“…6 penny ạ.” Nhân viên pha chế khó khăn nuốt ực một cái.
Klein lấy mấy đồng penny ra đặt trước mặt anh ta, hỏi mà mặt không đổi sắc:
“Dạo này có chuyển biến gì không?”
Nhân viên quầy bar nhận tiền rồi cẩn thận đưa ly cho Gehrman Sparrow, đoạn cười gượng gạo:
“Đô đốc Emilius Levitt đã bị điều về Backlund. Đô đốc Robert Davis thế chỗ ngài ấy, trở thành Tư lệnh Hải quân tối cao của Vương quốc tại vùng biển này. Cả quần đảo đang trong cục diện căng thẳng, rất nhiều đoàn hải tặc đã phái người tới nghe ngóng thông tin.”
Cuối cùng Đô đốc Emilius vẫn bị em trai làm liên lụy và đánh mất chức vụ hiện tại à… Nhưng miễn là không dính líu trực tiếp tới sự kiện đó thì thân là Bán Thần, hẳn ông ta sẽ không phải chịu tình cảnh quá thảm. Ít nhất vẫn sẽ được nhận đặc quyền như khi còn là một Đô đốc, và gia đình cũng không gặp vấn đề gì. Một khi đã sóng yên biển lặng, chưa biết chừng ông ta còn có thể quay lại vị trí cao tầng của Hải quân ấy chứ… Klein uống bia ừng ực, thuận miệng hỏi:
“Robert Davis thuộc gia tộc nào?”
“Không, ông ta không phải quý tộc, chỉ là một trong số rất hiếm công chức từ từ thăng tiến lên vị trí Đô đốc thôi. Ở Biển Cuồng Bạo, Biển Sonia và Đông Balam, ông ta đã lập được rất nhiều công trạng.” Nhân viên pha chế nhớ lại mấy lời tán dương mà các bài báo viết về Đô đốc Robert Davis gần đây. Ngừng một thoáng, anh ta tiếp, “Nhưng tôi nghe nói ông ta được rất nhiều quý tộc tài trợ.”
Ừm, trong Hải quân Hoàng gia, 80% người nắm giữ vị trí Đô đốc sẽ có nguồn gốc từ vương thất và quý tộc, nếu không phải thì cũng có quan hệ mật thiết với họ. Và những chức vụ tầm Chuẩn Đô đốc hoặc Phó Đô đốc thì chiếm 20% còn lại… Nhờ chỗ tài liệu do Emilius Levitt đưa trước đó, Klein đã nắm rõ tình hình từ lâu.
So về quân chủng thì Lục quân tốt hơn nhiều.
Thấy Gehrman Sparrow không hỏi tiếp mà dường như chỉ mải uống bia, nhân viên quầy bar chuyển nói:
“Hai đến ba tháng gần đây, Quân Phản Kháng hoạt động rất tích cực. Họ liên tục thử phá đường tàu hoặc chặn đường quốc lộ. Vì thế nên Dinh Thống đốc khá đau đầu, phải phân tán bớt một lượng lớn binh sĩ ra để trấn giữ tuyến đường bộ. Nhưng Quân Phản Kháng lại ít khi xung đột chính diện với họ.”
Tôi biết chứ, đều căn cứ vào kế hoạch của tôi chứ đâu… Ở một nơi mà thổ dân và người lai chiếm 80% dân số, Quân Phản Kháng muốn lấy được tin tình báo chính xác không phải chuyện gì khó nhằn. Cộng thêm nguồn tài trợ từ bên ngoài, họ cũng dễ sống sót trong thời gian ngắn hơn. Tình cảnh nguy hiểm trong quá khứ của họ đều bắt nguồn từ con rắn biển Kalvetua kia cả. Cái thứ vô lý đó toàn ra lệnh cho họ tấn công mấy cứ điểm quan trọng của thành phố, đối đầu trực diện với Hải quân và Lục quân Vương quốc Loen… Klein nhủ thầm, nhấp thêm mấy hớp bia nữa với vẻ thoải mái.
Hắn cũng cảnh báo Quân Phản Kháng không nên sôi nổi quá mức. Nếu họ dồn Dinh Thống đốc vào trạng thái quá khó chịu, khả năng cao Vương quốc Loen sẽ điều động Người Phi Phàm Danh sách 5 hoặc thậm chí Bán Thần giỏi theo dấu và truy tìm tới. So với thế lực hùng hậu ấy, chẳng đời nào sức mạnh của Quân Phản Kháng có thể cầm cự được. Vì thế, nhân danh “Hải Thần”, chỉ dẫn mà Klein dành cho họ là liên tục duy trì, đồng thời cải thiện tình trạng hiện tại với biên độ nhỏ trong khi chờ đợi cục diện thế giới thay đổi.
Sự biến động mang tầm cỡ quốc tế này sẽ không quá xa vời. Dựa trên vô số việc mà tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ phản hồi, cùng với phán đoán khẳng định của ngài ‘Người Treo Ngược’, thì một khi đã hoàn thành hệ thống cải cách quan liêu nội bộ và thêm tàu chiến bọc thép loại mới vào lực lượng vũ trang chủ lực, chắc chắn Vương quốc Loen sẽ gây chiến với thuộc địa của lục địa Nam.
Klein lẳng lặng lắng nghe lời nhân viên pha chế nói cho tới khi uống xong bia. Rồi hắn đội mũ, đứng dậy và rời khỏi quầy bar, đi thẳng về quán trọ của mình.
Dọc đường, hắn trông thấy vài đứa trẻ có nước da màu cổ đồng với mái tóc xoăn và những thổ dân mặc áo jacket nâu cùng quần ống rộng. Nếu không bộc lộ vẻ hoảng sợ thì họ sẽ cúi gằm mặt, khom người trong góc, thậm thụt ngó nhìn Klein với ánh mắt phức tạp.
Klein gượng gạo nhếch khóe miệng lên, lặng lẽ quay về phòng trọ.
Hắn không thay đổi hình dạng ngay để tiếp tục đi quanh các quán bar khác tìm hải tặc. Vì hắn chắc chắn đám người đó sẽ trốn cả đêm nay chứ đừng hòng quay lại.
Ngay lúc Klein đang định xuyên vào Chuyến Hành Trình Của Grossell để khám phá nó, cửa phòng hắn vang lên tiếng gõ.
Không cần hỏi, chỉ bằng việc nắm vào tay cầm, vẻ ngoài của khách đến chơi đã hiện ra trong tâm trí hắn một cách tự nhiên:
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đỏ sẫm, quần dài trắng và đội mũ thuyền trưởng. Nơi đuôi mắt, khóe miệng và vầng trán ông ta đều hằn rõ vết nhăn. Đây chính là thuyền trưởng tàu Bạch Mã Não, quân nhân Elland Công Bằng.
Ấn tượng đấy. Tin mình vừa xuất hiện ở Bayam mới truyền ra thôi mà ông ta đã tìm ra ngay nơi mình trọ rồi… Đương nhiên, đây là vì mình không che giấu bản thân mà dùng luôn chứng minh thân phận để đăng ký phòng… Klein vặn tay nắm và mở cửa ra, lịch sự chào:
“Buổi tối tốt lành.”
“Chào buổi tối, thật mừng khi thấy cậu đã quay lại Bayam.” Elland bỏ mũ xuống, bước vào căn phòng mà chẳng khách sáo chút nào.
“Có chuyện gì à?” Klein kéo một cái ghế gỗ tới và ngồi xuống.
Elland ngồi vào ghế đối diện, bật cười:
“Thăm bạn không phải chuyện quan trọng nhất sao?”
Người đâu mà ăn nói dễ nghe thế chứ. Xui là Anderson đã đi mất rồi, không thì hắn có thể học hỏi từ ông đấy! Klein bỗng hơi kích động.
Song hắn giữ nguyên vẻ mặt như mọi khi, nhìn vào mắt Elland:
“Phải, và ông đã đến thăm rồi.”
Dường như Elland đã dự đoán được phản ứng đó. Ông ta chỉ cười:
“Cậu còn nhớ Donna không?”
Đương nhiên, cô bé ấy và em trai đều rất đáng yêu. Không biết giờ hai đứa nhóc đã phục hồi khỏi sự “đe dọa” của mình chưa, đã từ bỏ niềm hiếu kỳ với thế giới thần bí chưa… Klein thản nhiên đáp:
“Tôi không mắc chứng hay quên.”
“Quên một ít chuyện không quan trọng cũng giúp ích cho sức khỏe tinh thần của chúng ta đấy. Haha, câu này không phải của Rossell Đại Đế đâu.” Elland giải thích đơn giản, “Chẳng phải cậu bảo cha Donna, nếu cần giúp đỡ gì thì đăng quảng cáo yêu cầu mua thịt muối đặc biệt Damir lên Báo Sonia Buổi Sáng liên tiếp ba ngày còn gì? Mấy ngày trước ông ấy liên tục đăng bài, nhưng tiếc là cậu không còn ở Bayam hay vùng hải phận lân cận nữa.”
“Sau đó thì sao?” Dựa trên thái độ khoan thai của Elland, trực giác linh tính mách bảo Klein rằng gia đình Donna không gặp phải phiền phức nào quá nghiêm trọng.
Elland cười đáp:
“Lúc ấy tôi nghe thấy các cậu nói chuyện. Nên sau khi phát hiện ra mục quảng cáo, tôi lần theo địa chỉ và đến thăm họ. Cậu biết đấy, Donna là một cô tiểu thư đáng yêu. Cô bé làm tôi nhớ đến con gái mình.
Chuyện cũng không có gì quá phức tạp cả. Urdi, cha của Donna sở hữu một lượng lớn hàng hóa có giá trị cao. Nhưng chỗ hàng ấy đã bị ‘Thuyền Trưởng Điên’ cướp bóc, thành thử tình hình tài chính của ông ấy chuyển xấu. Dù không tệ đến mức phá sản, nhưng cuộc sống chắc chắn sẽ trở nên kém hơn hẳn. Do đó ông ấy mới hy vọng ủy thác cậu mang hàng hóa về.
Tôi biết lúc ấy cậu đang không ở Bayam, nên đành phải dùng các con đường của mình để giúp Urdi lấy lại hàng hóa với giá cả phải chăng.”
“ ‘Thuyền Trưởng Điên’?” Klein thoạt cảm thấy danh hiệu này rất quen tai, như thể hắn đã nghe ở đâu.
Theo lời Elaine tóc đỏ, sau khi bị ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy bắt cóc theo lệnh Giáo phái Ma Nữ, số nô lệ sẽ bị chuyển cho ‘Thuyền Trưởng Điên’ Connors Victor. Hình như kẻ này có quan hệ mật thiết với rất nhiều tay buôn và thương gia nô lệ ở Vương quốc Loen.
Và điều đó lại dính dáng tới vụ án thổ dân thuộc địa mất tích, cũng như chân tướng ẩn tàng đằng sau Sự kiện Sương khói Khổng lồ tại Backlund!
Mình đã luôn muốn điều tra chuyện này rồi. Lần tấn công Tracy trước đó cũng có một nửa nguyên nhân là do đây, nhưng xui xẻo sao lại bất thành. Về sau mình mải đóng vai để tiêu hóa ma dược và tìm kiếm mỹ nhân ngư quá, thành thử mới tạm bỏ quên việc điều tra… Klein suy nghĩ như bay, song chỉ lạnh lùng hỏi:
“ ‘Thuyền Trưởng Điên’ đang ở đâu?”
“Urdi lấy lại được hàng hóa rồi.” Elland xuýt xoa, nhấn mạnh mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi.
Klein nhìn ông ta, lặp lại:
“Connors Victor đang ở đâu?”
Elland miễn cưỡng lắc đầu:
“Tôi không biết, nhưng cấp dưới của gã vẫn đang thu thập tình báo ở Bayam. Cậu biết đấy, Đô đốc Emilius bị điều về Backlund và bị thay thế bởi Đô đốc Davis. Sẽ có rất nhiều thứ thay đổi, nên hải tặc muốn nhân cơ hội nắm giữ tình hình mới nhất.
Do đó, tôi đoán tàu của Connors sẽ neo trong bóng tối ở mấy hòn đảo quanh đây. Nhưng đó chỉ là suy đoán thôi, không có cách nào để chứng thực hết.”
Klein nghe xong thì lẳng lặng đan hai bàn tay vào nhau:
“Cảm ơn.”
Elland thở phào. Dõi mắt nhìn ra cửa sổ, ông ta nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt nghiêm trọng:
“Hôm nay tôi đến đây để nhắc cậu. Dạo này cậu dễ gây chú ý quá, cao tầng bắt đầu để mắt đến cậu rồi. Một cường giả có thể dễ dàng giết chết Kircheis sẽ không được coi nhẹ đâu!
Tốt nhất là cậu nên ngừng dùng thân phận này để đăng ký phòng trọ, nếu không sẽ gặp phải vấn đề phiền phức đấy.”
Klein nghiêm túc gật đầu:
“Được.”
Hắn rất cảm kích lời nhắc của thuyền trưởng Elland, song không hề biểu lộ nó ra.
Sau khi Elland rời đi, Klein lập tức thay đổi ngoại hình, chuyển nhà trọ, đảm bảo mình không bị quân đội theo đuôi.
Xong xuôi đâu đấy, hắn bắt đầu cân nhắc làm cách nào để tìm kiếm ‘Thuyền Trưởng Điên’ Connors Victor.
Đối với người khác, đây là hành động hết sức khó khăn. Nhưng riêng Klein thì có biện pháp lợi dụng.
Đó chính là dùng Quyền Trượng Hải Thần để giao tiếp với các sinh vật biển lân cận!
Chỉ cần Connors Victor vẫn đang trong hải phận Quần đảo Rorsted, gã không có cách nào để trốn khỏi tầm mắt của Klein!
Đương nhiên, tiền đề là hắn có đủ thời gian để triển khai công cuộc tìm kiếm.
Chắc lần sau đến đây mình phải thay đổi ngoại hình thôi… Hắn rầu rĩ trong đầu, chỉ thiếu điều đưa tay lên che mặt.
Vì trước đó Ukfa không biết chuyện Gehrman Sparrow đã săn ‘Kẻ Đồ Sát’ Kircheis thành công, Klein còn tưởng tin tức nóng hổi nhất vẫn chưa truyền được tới Thành Khảng Khái, nên hắn mới yên tâm mà quang minh chính đại bước vào quán bar Rong Biển. Ai ngờ, vấn đề ở chỗ Ukfa là một cựu nhà thám hiểm đã rời nghề từ lâu nên anh ta mới không rành tin tức. Chứ trên thực tế, lời đồn về sự khét tiếng của nhà thám hiểm điên cuồng đã được truyền ầm ĩ giữa các hải tặc quanh vùng hải phận Quần đảo Rorsted rồi.
Thầm thở dài, Klein ngồi xuống trước quầy bar và gõ ngón tay lên mặt bàn gỗ:
“Một ly bia Southville.”
“…6 penny ạ.” Nhân viên pha chế khó khăn nuốt ực một cái.
Klein lấy mấy đồng penny ra đặt trước mặt anh ta, hỏi mà mặt không đổi sắc:
“Dạo này có chuyển biến gì không?”
Nhân viên quầy bar nhận tiền rồi cẩn thận đưa ly cho Gehrman Sparrow, đoạn cười gượng gạo:
“Đô đốc Emilius Levitt đã bị điều về Backlund. Đô đốc Robert Davis thế chỗ ngài ấy, trở thành Tư lệnh Hải quân tối cao của Vương quốc tại vùng biển này. Cả quần đảo đang trong cục diện căng thẳng, rất nhiều đoàn hải tặc đã phái người tới nghe ngóng thông tin.”
Cuối cùng Đô đốc Emilius vẫn bị em trai làm liên lụy và đánh mất chức vụ hiện tại à… Nhưng miễn là không dính líu trực tiếp tới sự kiện đó thì thân là Bán Thần, hẳn ông ta sẽ không phải chịu tình cảnh quá thảm. Ít nhất vẫn sẽ được nhận đặc quyền như khi còn là một Đô đốc, và gia đình cũng không gặp vấn đề gì. Một khi đã sóng yên biển lặng, chưa biết chừng ông ta còn có thể quay lại vị trí cao tầng của Hải quân ấy chứ… Klein uống bia ừng ực, thuận miệng hỏi:
“Robert Davis thuộc gia tộc nào?”
“Không, ông ta không phải quý tộc, chỉ là một trong số rất hiếm công chức từ từ thăng tiến lên vị trí Đô đốc thôi. Ở Biển Cuồng Bạo, Biển Sonia và Đông Balam, ông ta đã lập được rất nhiều công trạng.” Nhân viên pha chế nhớ lại mấy lời tán dương mà các bài báo viết về Đô đốc Robert Davis gần đây. Ngừng một thoáng, anh ta tiếp, “Nhưng tôi nghe nói ông ta được rất nhiều quý tộc tài trợ.”
Ừm, trong Hải quân Hoàng gia, 80% người nắm giữ vị trí Đô đốc sẽ có nguồn gốc từ vương thất và quý tộc, nếu không phải thì cũng có quan hệ mật thiết với họ. Và những chức vụ tầm Chuẩn Đô đốc hoặc Phó Đô đốc thì chiếm 20% còn lại… Nhờ chỗ tài liệu do Emilius Levitt đưa trước đó, Klein đã nắm rõ tình hình từ lâu.
So về quân chủng thì Lục quân tốt hơn nhiều.
Thấy Gehrman Sparrow không hỏi tiếp mà dường như chỉ mải uống bia, nhân viên quầy bar chuyển nói:
“Hai đến ba tháng gần đây, Quân Phản Kháng hoạt động rất tích cực. Họ liên tục thử phá đường tàu hoặc chặn đường quốc lộ. Vì thế nên Dinh Thống đốc khá đau đầu, phải phân tán bớt một lượng lớn binh sĩ ra để trấn giữ tuyến đường bộ. Nhưng Quân Phản Kháng lại ít khi xung đột chính diện với họ.”
Tôi biết chứ, đều căn cứ vào kế hoạch của tôi chứ đâu… Ở một nơi mà thổ dân và người lai chiếm 80% dân số, Quân Phản Kháng muốn lấy được tin tình báo chính xác không phải chuyện gì khó nhằn. Cộng thêm nguồn tài trợ từ bên ngoài, họ cũng dễ sống sót trong thời gian ngắn hơn. Tình cảnh nguy hiểm trong quá khứ của họ đều bắt nguồn từ con rắn biển Kalvetua kia cả. Cái thứ vô lý đó toàn ra lệnh cho họ tấn công mấy cứ điểm quan trọng của thành phố, đối đầu trực diện với Hải quân và Lục quân Vương quốc Loen… Klein nhủ thầm, nhấp thêm mấy hớp bia nữa với vẻ thoải mái.
Hắn cũng cảnh báo Quân Phản Kháng không nên sôi nổi quá mức. Nếu họ dồn Dinh Thống đốc vào trạng thái quá khó chịu, khả năng cao Vương quốc Loen sẽ điều động Người Phi Phàm Danh sách 5 hoặc thậm chí Bán Thần giỏi theo dấu và truy tìm tới. So với thế lực hùng hậu ấy, chẳng đời nào sức mạnh của Quân Phản Kháng có thể cầm cự được. Vì thế, nhân danh “Hải Thần”, chỉ dẫn mà Klein dành cho họ là liên tục duy trì, đồng thời cải thiện tình trạng hiện tại với biên độ nhỏ trong khi chờ đợi cục diện thế giới thay đổi.
Sự biến động mang tầm cỡ quốc tế này sẽ không quá xa vời. Dựa trên vô số việc mà tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ phản hồi, cùng với phán đoán khẳng định của ngài ‘Người Treo Ngược’, thì một khi đã hoàn thành hệ thống cải cách quan liêu nội bộ và thêm tàu chiến bọc thép loại mới vào lực lượng vũ trang chủ lực, chắc chắn Vương quốc Loen sẽ gây chiến với thuộc địa của lục địa Nam.
Klein lẳng lặng lắng nghe lời nhân viên pha chế nói cho tới khi uống xong bia. Rồi hắn đội mũ, đứng dậy và rời khỏi quầy bar, đi thẳng về quán trọ của mình.
Dọc đường, hắn trông thấy vài đứa trẻ có nước da màu cổ đồng với mái tóc xoăn và những thổ dân mặc áo jacket nâu cùng quần ống rộng. Nếu không bộc lộ vẻ hoảng sợ thì họ sẽ cúi gằm mặt, khom người trong góc, thậm thụt ngó nhìn Klein với ánh mắt phức tạp.
Klein gượng gạo nhếch khóe miệng lên, lặng lẽ quay về phòng trọ.
Hắn không thay đổi hình dạng ngay để tiếp tục đi quanh các quán bar khác tìm hải tặc. Vì hắn chắc chắn đám người đó sẽ trốn cả đêm nay chứ đừng hòng quay lại.
Ngay lúc Klein đang định xuyên vào Chuyến Hành Trình Của Grossell để khám phá nó, cửa phòng hắn vang lên tiếng gõ.
Không cần hỏi, chỉ bằng việc nắm vào tay cầm, vẻ ngoài của khách đến chơi đã hiện ra trong tâm trí hắn một cách tự nhiên:
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đỏ sẫm, quần dài trắng và đội mũ thuyền trưởng. Nơi đuôi mắt, khóe miệng và vầng trán ông ta đều hằn rõ vết nhăn. Đây chính là thuyền trưởng tàu Bạch Mã Não, quân nhân Elland Công Bằng.
Ấn tượng đấy. Tin mình vừa xuất hiện ở Bayam mới truyền ra thôi mà ông ta đã tìm ra ngay nơi mình trọ rồi… Đương nhiên, đây là vì mình không che giấu bản thân mà dùng luôn chứng minh thân phận để đăng ký phòng… Klein vặn tay nắm và mở cửa ra, lịch sự chào:
“Buổi tối tốt lành.”
“Chào buổi tối, thật mừng khi thấy cậu đã quay lại Bayam.” Elland bỏ mũ xuống, bước vào căn phòng mà chẳng khách sáo chút nào.
“Có chuyện gì à?” Klein kéo một cái ghế gỗ tới và ngồi xuống.
Elland ngồi vào ghế đối diện, bật cười:
“Thăm bạn không phải chuyện quan trọng nhất sao?”
Người đâu mà ăn nói dễ nghe thế chứ. Xui là Anderson đã đi mất rồi, không thì hắn có thể học hỏi từ ông đấy! Klein bỗng hơi kích động.
Song hắn giữ nguyên vẻ mặt như mọi khi, nhìn vào mắt Elland:
“Phải, và ông đã đến thăm rồi.”
Dường như Elland đã dự đoán được phản ứng đó. Ông ta chỉ cười:
“Cậu còn nhớ Donna không?”
Đương nhiên, cô bé ấy và em trai đều rất đáng yêu. Không biết giờ hai đứa nhóc đã phục hồi khỏi sự “đe dọa” của mình chưa, đã từ bỏ niềm hiếu kỳ với thế giới thần bí chưa… Klein thản nhiên đáp:
“Tôi không mắc chứng hay quên.”
“Quên một ít chuyện không quan trọng cũng giúp ích cho sức khỏe tinh thần của chúng ta đấy. Haha, câu này không phải của Rossell Đại Đế đâu.” Elland giải thích đơn giản, “Chẳng phải cậu bảo cha Donna, nếu cần giúp đỡ gì thì đăng quảng cáo yêu cầu mua thịt muối đặc biệt Damir lên Báo Sonia Buổi Sáng liên tiếp ba ngày còn gì? Mấy ngày trước ông ấy liên tục đăng bài, nhưng tiếc là cậu không còn ở Bayam hay vùng hải phận lân cận nữa.”
“Sau đó thì sao?” Dựa trên thái độ khoan thai của Elland, trực giác linh tính mách bảo Klein rằng gia đình Donna không gặp phải phiền phức nào quá nghiêm trọng.
Elland cười đáp:
“Lúc ấy tôi nghe thấy các cậu nói chuyện. Nên sau khi phát hiện ra mục quảng cáo, tôi lần theo địa chỉ và đến thăm họ. Cậu biết đấy, Donna là một cô tiểu thư đáng yêu. Cô bé làm tôi nhớ đến con gái mình.
Chuyện cũng không có gì quá phức tạp cả. Urdi, cha của Donna sở hữu một lượng lớn hàng hóa có giá trị cao. Nhưng chỗ hàng ấy đã bị ‘Thuyền Trưởng Điên’ cướp bóc, thành thử tình hình tài chính của ông ấy chuyển xấu. Dù không tệ đến mức phá sản, nhưng cuộc sống chắc chắn sẽ trở nên kém hơn hẳn. Do đó ông ấy mới hy vọng ủy thác cậu mang hàng hóa về.
Tôi biết lúc ấy cậu đang không ở Bayam, nên đành phải dùng các con đường của mình để giúp Urdi lấy lại hàng hóa với giá cả phải chăng.”
“ ‘Thuyền Trưởng Điên’?” Klein thoạt cảm thấy danh hiệu này rất quen tai, như thể hắn đã nghe ở đâu.
Theo lời Elaine tóc đỏ, sau khi bị ‘Trung Tướng Bệnh Tật’ Tracy bắt cóc theo lệnh Giáo phái Ma Nữ, số nô lệ sẽ bị chuyển cho ‘Thuyền Trưởng Điên’ Connors Victor. Hình như kẻ này có quan hệ mật thiết với rất nhiều tay buôn và thương gia nô lệ ở Vương quốc Loen.
Và điều đó lại dính dáng tới vụ án thổ dân thuộc địa mất tích, cũng như chân tướng ẩn tàng đằng sau Sự kiện Sương khói Khổng lồ tại Backlund!
Mình đã luôn muốn điều tra chuyện này rồi. Lần tấn công Tracy trước đó cũng có một nửa nguyên nhân là do đây, nhưng xui xẻo sao lại bất thành. Về sau mình mải đóng vai để tiêu hóa ma dược và tìm kiếm mỹ nhân ngư quá, thành thử mới tạm bỏ quên việc điều tra… Klein suy nghĩ như bay, song chỉ lạnh lùng hỏi:
“ ‘Thuyền Trưởng Điên’ đang ở đâu?”
“Urdi lấy lại được hàng hóa rồi.” Elland xuýt xoa, nhấn mạnh mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi.
Klein nhìn ông ta, lặp lại:
“Connors Victor đang ở đâu?”
Elland miễn cưỡng lắc đầu:
“Tôi không biết, nhưng cấp dưới của gã vẫn đang thu thập tình báo ở Bayam. Cậu biết đấy, Đô đốc Emilius bị điều về Backlund và bị thay thế bởi Đô đốc Davis. Sẽ có rất nhiều thứ thay đổi, nên hải tặc muốn nhân cơ hội nắm giữ tình hình mới nhất.
Do đó, tôi đoán tàu của Connors sẽ neo trong bóng tối ở mấy hòn đảo quanh đây. Nhưng đó chỉ là suy đoán thôi, không có cách nào để chứng thực hết.”
Klein nghe xong thì lẳng lặng đan hai bàn tay vào nhau:
“Cảm ơn.”
Elland thở phào. Dõi mắt nhìn ra cửa sổ, ông ta nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt nghiêm trọng:
“Hôm nay tôi đến đây để nhắc cậu. Dạo này cậu dễ gây chú ý quá, cao tầng bắt đầu để mắt đến cậu rồi. Một cường giả có thể dễ dàng giết chết Kircheis sẽ không được coi nhẹ đâu!
Tốt nhất là cậu nên ngừng dùng thân phận này để đăng ký phòng trọ, nếu không sẽ gặp phải vấn đề phiền phức đấy.”
Klein nghiêm túc gật đầu:
“Được.”
Hắn rất cảm kích lời nhắc của thuyền trưởng Elland, song không hề biểu lộ nó ra.
Sau khi Elland rời đi, Klein lập tức thay đổi ngoại hình, chuyển nhà trọ, đảm bảo mình không bị quân đội theo đuôi.
Xong xuôi đâu đấy, hắn bắt đầu cân nhắc làm cách nào để tìm kiếm ‘Thuyền Trưởng Điên’ Connors Victor.
Đối với người khác, đây là hành động hết sức khó khăn. Nhưng riêng Klein thì có biện pháp lợi dụng.
Đó chính là dùng Quyền Trượng Hải Thần để giao tiếp với các sinh vật biển lân cận!
Chỉ cần Connors Victor vẫn đang trong hải phận Quần đảo Rorsted, gã không có cách nào để trốn khỏi tầm mắt của Klein!
Đương nhiên, tiền đề là hắn có đủ thời gian để triển khai công cuộc tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro