Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Tình vừa chớm đ...

Hwaji

2025-03-22 10:45:36

"Tôi đơn phương cô ấy đã ba năm, có lẽ sẽ thêm nhiều năm sắp tới. Mà... chỉ cần cô ấy còn sống, có hận tôi cũng chẳng sao."

***

Góc nhìn của Hoàng Hải Đăng:

Tôi sinh ra ở Pháp, nhưng sống ở Việt Nam từ nhỏ. Năm bảy tuổi, bố mẹ cãi nhau một trận ác liệt. Đứa em gái kém tôi hai tuổi, là người bạn duy nhất hồi ấy, bị mẹ đưa sang nước ngoài định cư. Bố thì ngày ngày làm ăn, đi uống rượu với đối tác, từng bước tiếp cận đến giới doanh nhân thành đạt, bằng rất nhiều tâm huyết của mối quan hệ và một chút chất xám bỏ ra. Hồi ấy tôi nghĩ là vậy. Cứ có khách đến nhà, ông lại giấu nhẹm tôi đi, do một lần thất bại tham gia vào nhóm con nhà giàu thành tích nổi bật mà ông nhắm đến. Cũng đúng, ông không quan tâm đến tôi, làm sao biết thành tích của con mình thảm hại đến mức nào.

Nếu tôi học giỏi, hội bạn con nhà người ta nổi rần rần trên mạng xã hội bây giờ, có thể sẽ xuất hiện cái tên Hoàng Hải Đăng này. Vì thế, lúc ấy ông vẫn chưa từ bỏ, quyết thuê gia sư về bổ túc. Bỏ con cái ở nhà với nào là giáo viên, nào là người giúp việc, nào là đầu bếp, ông đi biệt tăm suốt một tháng trời mà chẳng nói với tôi.

Tôi từng thử học tập, ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần làm ông nở mày nở mặt, người cha nào cũng sẽ tự hào mà khen ngợi con. Rồi từ thứ hạng chót lớp, tôi vươn lên top 10 chỉ trong một học kỳ. Giáo viên đặc biệt nêu tên khen ngợi tôi trong buổi họp phụ huynh. Nhưng học sinh đó lại chẳng có người nhà nào đến dự.

Hè năm lớp 7, tôi về quê gốc ở Hải Dương, ở lại nhà bác, làm bạn với người anh họ hơn mình năm tuổi. Cảm giác ở quê bình yên, giản dị hơn thành phố. Tôi thích mỗi lần đạp xe quanh thị trấn, thỉnh thoảng gặp lũ trẻ chạc tuổi nô đùa trong sân nhà văn hoá, cãi nhau chí choé xong lại cười khúc khích. À, đến cả đi xe đạp cũng là anh họ dạy cho. Một lần, ngang qua sân bóng, tôi đã ngăn cản một cậu nhóc phẫn nộ trút giận lên quả bóng mới toanh. Cậu ta nói đá mãi mà chẳng vào, dù khung thành không có ai canh. Tôi không dám cười, mặc dù thấy cậu ta ngu ngốc, chỉ vì vậy mà khóc lóc. Tôi nói rằng tôi còn chưa chơi bóng bao giờ, mong rằng cậu ta sẽ dạy tôi. Và cả hè đó, chúng tôi nhanh chóng làm đôi bạn cùng tiến trong bộ môn phá lưới này.

Hết hè, tôi về lại thủ đô, nơi thành thị phồn hoa nhưng đến một chút niềm vui cũng chẳng có. Tham gia đội bóng của trường, cảm thấy mình cũng có chút tài năng, ít nhất là một việc này, tôi đã đăng ký vào trung tâm đào tạo, vượt qua bài sát hạch. Ngày càng bỏ bê bài vở, bố tôi nổi trận lôi đình, không cho phép tôi học đá bóng nữa. Rõ ràng, ông chẳng biết tôi thích gì, muốn làm gì, cần những gì.

Không ngoài dự đoán, tôi đã thành công xách vali về quê ở ké luôn nhà bác trong những ngày tháng sau này.

Chuyển đến trường mới đầy lạ lẫm trong học kỳ II, mới đầu khá khó khăn trong việc kết bạn. Một ngôi trường cấp hai trọng điểm ở huyện, học sinh đều nỗ lực đến bù đầu rối não. Họ đứng trước hai lựa chọn, một là học đến chết để đỗ vào trường chuyên cấp ba, hai là học đến thần kinh để thi học sinh giỏi.

Ngày thứ ba ở trường mới, tôi đã gặp phải chuyện giời ơi đất hỡi. Trong lúc mải một mình hóng gió ở toà bộ môn, cái nơi mà tôi cho rằng giờ ra chơi chẳng có ma nào đến cả, một cô gái khóc nức nở trong góc khuất. Có vẻ cô ấy cũng nghĩ rằng chẳng có ai ngoài mình. Tôi đã đợi, đợi rất lâu cho đến khi bác bảo vệ gõ trống, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục nấc lên. Giờ muốn về lớp, tôi cần đi qua chỗ cầu thang cô ấy ngồi, mà thế thì ngại ngùng lắm. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại dùng vốn kỹ năng ít ỏi, lén vào phòng nhạc cụ gần đó, đàn một đoạn dương cầm. Và cô ấy ngừng khóc, rồi rời khỏi đó lúc nào không hay.

Hôm sau, cả trường làm lễ ra quân, cổ động đoàn học sinh đội tuyển chuẩn bị bước vào cuộc thi cấp tỉnh. Học sinh đại diện được chỉ định phát biểu bị đau bụng đột xuất, cô bạn hôm qua bỗng dưng bị túm đầu lên nói thay, mặc dù đi học muộn và đã lén lút trốn vào hàng. Hoá ra cô ấy lớp B, tôi lớp A, có vẻ sẽ chạm mặt thường xuyên do hai lớp cạnh nhau. Nhưng không, cô ấy tuyệt nhiên không ra khỏi lớp một lần nào trong giờ ra chơi.

Không rõ từ lúc nào, ánh mắt tôi mỗi lần đi qua lớp B, là lại đảo ngang dọc tìm kiếm mái tóc ngắn cũn, đeo cặp kính tròn xoe trông hệt một cô nàng ngốc nghếch. Chỉ để thoả sức tò mò, hôm nay tâm trạng cô ấy thế nào, có đang khóc nữa hay không.

Tiếng trống tập trung vang lên, giờ tập thể dục toàn trường đã điểm. Lần đầu tiên chúng tôi ra khỏi lớp cùng một lúc. Tôi bước nhanh chân đến sau lưng cô bạn, nghe được đoạn hội thoại ngắn ngủi.

"Đã nói là thật mà. Toà bộ môn có ma đấy. Hôm ấy rõ ràng tiết âm nhạc bị huỷ vì cô giáo ốm, lại đang trong giờ học, tự dưng có tiếng nhạc, làm tao rợn hết cả người, phải chạy mất dép luôn ấy."

"Linh tinh. Sao mày không ra ngó xem con ma nào biết đánh đàn? Chắc chắn đó sẽ là một con ma đẹp trai."

"Nhỡ là ma nữ thì sao hả trời?"

Tôi đứng hình mất vài giây. Hoá ra nhỏ nín khóc và rời đi, không phải do cảm thấy được an ủi, mà là tưởng rằng đã gặp phải ma...

Dễ thương thật đấy. Tôi thoáng nghĩ thế.

Vậy là hành trình theo đuôi cô ấy bắt đầu. Trong lúc đó, tôi đã kết bạn được kha khá, trở nên nổi tiếng ở trường sau một trận bóng đá giao hữu khối 9. Không rõ cô ấy có nghe đến tên tôi bao giờ chưa, chắc cũng sẽ nằm trong câu chuyện phiếm nào đó của bọn con gái chứ nhỉ? Và tôi luôn nghĩ đến một ngày, chúng tôi sẽ thẳng thắn đứng trước mặt nhau để giới thiệu tên của mình. Lúc bấy giờ tôi vẫn không biết tên cô ấy, cho đến tận khi tốt nghiệp.

Chỉ vài tuần sau khi một nhúm tình cảm của tôi chớm nở, cô ấy có người yêu. Rồi tôi chẳng buồn để ý đến người ta nữa.

Buồn thay cho kẻ lần đầu biết tương tư, đã không dũng cảm để vụt mất cơ hội.

Tháng Tám của mùa hè năm ấy, cái tên Trần Minh Hân lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời tôi. Sau kỳ sát hạch giải năng khiếu đá bóng độ tuổi thiếu niên của tỉnh, tôi được đặc cách vào thẳng lớp chọn loại I của trường trung học phổ thông chất lượng cao với số điểm vừa đủ điểm chuẩn. Có kha khá học sinh chung trường cấp hai, hơn một nửa đều là của lớp A và B nên mọi người nhanh chóng lập hội chơi.

Giờ tôi mới thấy việc có mối quan hệ rộng tốt cỡ nào, khi nhỏ bạn Ngọc Lan bàn trên lôi kéo cô ấy ngồi cùng trong buổi gặp mặt, hai người này học chung lớp B. Từ đó, chúng tôi bắt đầu được móc nối, thông qua những câu chuyện từ người bạn chung, nhưng chưa thực sự nói chuyện với nhau lần nào. Thế mà, nửa đầu kỳ II, Ngọc Lan chuyển trường lên thủ đô, tôi và cô ấy lại gần như không quen biết, cho dù ngồi bàn trên bàn dưới.

À, điều vui nhất khi năm học mới bắt đầu mà tôi chưa kể, Trần Minh Hân đã chia tay, sau chỉ vỏn vẹn ba tháng hè. Tôi tình cờ nghe lỏm được cuộc nói chuyện của nhỏ với Giang, có vẻ là một cuộc tình bồng bột chóng vánh.

Chỉ sau ba tháng hè mà cô ấy xinh lên đáng kể. Mái tóc đã đủ dài để buộc thành chùm nhỏ nhỏ phía sau, chỉ cần động đậy, là cột tóc đung đưa nhè nhẹ. Cầu nối duy nhất nói chuyện giữa hai bàn đã chuyển đi, nên hầu hết tôi đều không nói gì được. Điều khiến Trần Minh Hân có thể bắt chuyện trước, là bạn phải học thật giỏi. Nhỏ quay xuống hỏi bài hai thằng bên cạnh tôi, một thằng đội tuyển Sinh, một thằng đội tuyển Lý, mà chẳng nhìn tôi lấy một lần.

Thật may mắn, vì cô ấy không thi chuyên Toán. Hay có thi mà trượt nhỉ? Dù sao thì điểm đầu vào của người ta cũng nằm trong Top 6 của trường, có trượt chuyên thì vẫn là ngôi sao ở đây.

Đang lúc bất lực, thì tình cờ. Tình cờ làm sao! Nhỏ bạn từng thân hồi cấp một của Hân, lại tán tỉnh tôi. Hết cách rồi, tôi đành lấy cớ đó, để nói chuyện với cô ấy.

Giả vờ hỏi thăm về con bé kia, nhưng thực tế lại tìm kiếm thêm thông tin về em.

Và cô ấy vui vẻ chấp nhận những câu hỏi của tôi vào mỗi tối, điều đó làm tôi như sống trong những ngày tháng mộng mơ của tuổi học trò. Thế rồi sai lầm lớn nhất khi kết thúc học kỳ II là tôi đã chấp nhận quen con bé kia, khi nghe tin Hân đang theo đuổi người khác. Tôi muốn biết nếu tôi có người yêu, thì trong lòng Hân sẽ cảm thấy thế nào. Ai ngờ, Hân lại hào hứng, chúc mừng đến muốn khóc.

"Trời ạ. Nếu chúng mày mà không yêu nhau, thì chẳng phải phí công tao kể chuyện bấy lâu nay sao?" Tôi nhớ mãi lời cô ấy vào cái ngày không mấy vui.

Chẳng qua chỉ hỏi vài câu về tính cách, sở thích của nhỏ bạn kia, còn lại tất cả thời gian, tôi đều hỏi lái sang em mà? Chúc mừng khỉ gió gì không biết...

Ba tháng. Đúng ba tháng để mặc cho sai lầm diễn ra, tôi chia tay người kia, với lý do củ chuối mà bất kể thằng trai tồi nào cũng nói được. Rồi lời đồn tôi nhắng nhít, quen nhiều người nổi lên không kịp ém xuống. Hân chắc chắn cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng cô ấy không trách tôi.

Có lẽ tôi là một người bạn cũng không quan trọng lắm.

Tôi chỉ mong cô ấy trách móc tôi, xỉa xói tôi vài câu, chứng tỏ có quan tâm tôi một chút, nhưng không.

Tôi không nói chuyện với Hân trong vài ngày liền, mặc cho khi trước ngày nào cũng nhắn tin với nhau. Tưởng rằng mình là thanh niên cứng, chịu được mọi cám dỗ cuộc đời, tôi lại chấp nhận thua cuộc khi mở lời trước vào ngày thứ năm.

Nhờ mình chai sần lỳ mặt, mà cô ấy đã chịu mở lòng, chủ động nói chuyện hơn, những lời đùa dễ buông hơn, những lần chọc ghẹo thường xuyên hơn. Tôi cảm thấy mình như vừa đạt được thành tựu khủng khiếp nào đó.

Lúc trước không hề biết, Trần Minh Hân chính là một con mọt sách biết chơi game, chơi đủ thể loại game mà bất kỳ thằng con trai nào cũng nghiền. Kỳ lạ thật đấy. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Số ký tự: 0