Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Lời hồi đáp

Hwaji

2025-03-22 10:45:36

Góc nhìn của Trần Minh Hân: 

"Không."

Ngày ấy, tôi chọn con đường đó. Sự lựa chọn mà chính tôi cũng biết là mình mông lung, nhưng lại chẳng hề do dự mà thẳng thừng từ chối.

Anh dường như đã bị tôi làm cho tỉnh rượu. Đôi bàn tay mới nãy còn đang bám chặt lấy eo tôi tự dưng buông thõng. Dấu hiệu lớn của sự thất vọng.

Anh không hiểu, tôi càng không hiểu chính tôi. Đôi lúc tôi còn không biết mình là ai giữa cuộc đời này. Những mẩu ký ức giằng xé, đảo lộn hết cả. Anh là người mà tôi thương bây giờ, hay là người mà tôi hận trước kia? Cơn đau đầu lại ập đến. Tôi cần thứ thuốc cầm cự suốt cả tuần qua ngay lúc này. Có lẽ tôi đang là tôi của năm 28 tuổi, yếu đuối và đầy ắp bi thương, không thể tiếp nhận nổi một cuộc sống quá đỗi khác biệt như thế. Có lẽ tôi vẫn sẽ sống tốt, vì đã từng quen với cuộc sống không có sự hiện diện của một người tên Hoàng Hải Đăng.

"Này. Nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời. Tao thích mày, không phải chuyện đùa. Mày để tâm vào tao một chút được không vậy?" Đăng dường như không kiềm chế được cảm xúc, tông giọng bắt đầu cao hơn.

Nếu chỉ có một chút để tâm, thì suốt ngần ấy năm tôi đã không phải chịu cảnh nằm mơ thấy anh cũng khóc, nhìn người qua đường mặc quần đùi áo số cũng đến mức giật mình. Anh, đúng là cái gai đâm thẳng vào tim tôi, rút ra sẽ chết, nên đành để vậy cho vết thương âm ỉ ứa máu.

Cơn đau vẫn tiếp tục, ong ong từ đỉnh đầu, kéo dọc xuống gáy. Cả chân mềm nhũn, tôi nghiêng rạp người bám vào Đăng, không ngẩng nổi khuôn mặt đang đầm đìa mồ hôi. Tôi muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.

"Hoàng Hải Đăng, tao với mày không phải là mối quan hệ nên nói những vấn đề như thế. Đừng nhắc lại nữa."

Tôi lấy hết sức, đứng thẳng dậy, quay đầu bỏ đi. Ảo giác? Trước mặt tôi là bóng người, hai người một nam một nữ lớn tiếng qua lại. Tôi cần lại gần để nghe rõ họ nói gì...

"Không phải đã hứa là sẽ đến xem người ta đá bóng sao? Tao đợi cả buổi chiều đấy."

"Ơ, ai hứa lúc nào? Mày hẹn nhầm người à?"

"Đùa nhau à? Hôm nọ ở lớp tao có bảo mày mà."

"Không nhớ. Chắc tao tưởng mày rủ chơi chơi nên không để ý nữa."

Tôi... nhớ ra. Tháng trước chúng tôi từng cãi nhau một trận thế này. Và sau đó, anh lại là người bắt chuyện làm lành trước. Tại sao? Cái ký ức cứ như vừa rời đi một khoảng thời gian, rồi quay trở lại.

Tôi đã gặp ảo giác lần đầu tiên như thế.

Tôi muốn quay lại nhìn anh. Lý trí cứ vang vọng trong đầu: Quay lại nhìn anh ấy đi. Đừng rời đi như thế. Mày không có lý do gì để làm vậy. Thế nhưng, bản thể của tôi vẫn bước đi, mà chẳng đoái hoài tâm trạng của anh ngay lúc này.

***

Như vừa tỉnh dậy sau cơn bão, đầu tóc bù xù nằm vật vã cuộn mình trong chăn, khó khăn lắm mới vươn mình ra khỏi giường. Hình như dạo gần đây uống quá nhiều thuốc đau đầu, trí nhớ của tôi giảm đi trông thấy. Phần câu chuyện hôm qua cũng chỉ nhớ mang máng được hơn nửa, chẳng rõ mình đã nói những gì.

Đăng không đi học. Cả hôm sau cũng thế. Hôm sau nữa cũng vậy.

Đúng rồi. Anh bây giờ hẳn là ghét tôi lắm. Mới vài ngày trước, hai đứa vẫn vui vẻ cười nói vào ngày sinh nhật. Mà đến nay tôi lại trái tính trái nết, cư xử ngược đời.

"Hoàng Hải Đăng có xin nghỉ học với mày không?" Tôi gọi lớp trưởng Quân ngồi bàn trên, nói nhỏ.

"Không. Chẳng bảo gì cả." Nó thản nhiên trả lời.

Vào tiết một, giáo viên Ngữ văn cũng hỏi câu y chang. "Hải Đăng vẫn nghỉ học à? Không có lý do là cuối kỳ không được thi đâu đấy."

"Dạ. Để em liên hệ lại với bạn sau. Em cũng không biết là có vấn đề gì." Quân đứng dậy trả lời.

Ngay lúc cả thế giới như mất hoàn toàn liên lạc với Đăng, thầy chủ nhiệm bước vào.

"Chào cô Trang. Hải Đăng vừa được nhà trường thông qua phiếu xin nghỉ học gián đoạn để tham gia đào tạo câu lạc bộ bóng đá. Những buổi không trong lịch đào tạo thì em ấy sẽ đến trường, đảm bảo đủ 50 phần trăm số buổi học nên vẫn được cho phép. Vậy nên nhờ cô thoải mái tạo điều kiện giúp em ấy nhé."

Hoá ra là vậy. Thật may quá! Tôi còn nghĩ Đăng sẽ vì chuyện tình cảm mà bỏ bê mọi thứ. Biết được anh vẫn chạy theo cuộc sống vốn có của mình, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi tiếc chứ. Tôi không biết nếu một cuộc đời tôi và anh đến với nhau sẽ diễn biến thế nào. Nhưng tôi của lúc đó, đã từ chối. Liệu tôi của lúc này, nếu được anh hỏi lại lần nữa, tôi có đồng ý không?

Kết thúc buổi học của ngày hôm nay, tôi hứa sẽ dành ra một tiếng để tập với Lưu Minh. Vừa vác cặp lên sân thượng, anh ta đã ngồi chễm trệ trên một chiếc ghế trong số đống bàn ghế được kê đầy ở đó, đeo tai nghe tập trung xem video hướng dẫn trên điện thoại.

"Anh tới lâu chưa?" Tôi vứt cặp sang một bên.

Lưu Minh giật mình, bỏ tai nghe: "Vừa đến." Anh ta chăm chăm nhìn tôi, đăm chiêu: "Em bị ốm à? Sắc mặt không được tốt."

Tôi lấy tay dụi mắt, cố gắng làm cho hai bọng mắt bớt sưng nhưng không thể, đành lảng tránh sang chuyện khác: "Bắt đầu đi. Còn đợi nữa là trời tối mất."

"Lớp em dự định diễn cái gì?"

Tôi lắc đầu: "Em không biết. Thầy giáo còn chẳng để ý vấn đề này. Năm nay lớp em chắc xếp bét rồi."

Không diễn cho lớp mình mà đi diễn phụ lớp khác, bọn bạn mà thấy chắc sẽ chửi to đầu tôi mất. Cũng may, Đăng nghỉ học gần hết số buổi rồi, sẽ không có chuyện anh xuất hiện ở buổi diễn văn nghệ nữa.

"Học sinh cá biệt mà cũng quan tâm đến chuyện văn nghệ nữa hả?" Tôi vừa khởi động, vặn cổ tay cổ chân, rồi đến eo và hông, vừa tò mò.

"Em có thấy cá biệt nào làm lớp trưởng bao giờ chưa?"

Vậy mà anh ta lại là học sinh gương mẫu. Thật bất ngờ.

Trước khi vào bài tập, tôi cần xem lại video mẫu. Năm đó, cô giáo Hồng Hoa dạy rất bài bản, Lưu Minh lại muốn phổ thêm một vài động tác mới. Cơ bản thì vẫn giống gần hết của cô, nên nhiều khi tôi còn tự đinh ninh, lẽ nào anh cũng là học từ cô mà ra.

Buổi học cuối tuần vài ngày sau cái đêm hôm đó, Đăng đã đến lớp. Tâm trạng hết sức bình thản, thậm chí là còn chăm chỉ học tập. Anh ngoài việc nghe giảng, ra chơi chép bù bài tập, cuối giờ xách cặp ra về sớm nhất, thì không còn gì thay đổi so với lúc trước... Đây là... thay đổi quá nhiều mới đúng.

Hoàng Hải Đăng... 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Số ký tự: 0