Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình
Chương 26
Hwaji
2025-03-22 10:45:36
Sang tháng 11, không khí trong trường như được vực dậy bởi phong trào thi đua học tập tốt chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam. Những lần lên bảng làm bài đúng sẽ được cộng điểm. Mỗi lớp còn phải làm báo tường để hưởng ứng ngày lễ. Trước ngày lễ kỷ niệm còn có hội thi văn nghệ. Ngoài buổi biểu diễn ra thì tôi chẳng còn hơi để quan tâm đêm những cái khác. Kỳ thi chọn đội tuyển chính thức sẽ diễn ra trước đó vài ngày. Lưu Minh giữ đúng lời hứa làm gia sư cho tôi. Thỉnh thoảng trước buổi tập nhảy anh ta sẽ dành ra chút thời gian bổ túc, dạy cho tôi những lưu ý mà anh ta đúc kết được, những kiến thức thầy dạy không hiểu tôi sẽ hỏi lại.
Và bằng một cách thần kỳ nào đó, chúng tôi đã bị chụp lén. Tấm ảnh hai người đang độ tuổi thiếu niên phơi phới, chụm đầu giải toán ở thư viện, tràn đầy hơi thở thanh xuân. Cuối cùng thành đề tài hot trên diễn đàn với tiêu đề: "Tôi biết tại sao bó hoa của diễn đàn số 3001 lại vào sọt rác rồi. Nhìn vào tấm ảnh này, bạn đã hiểu lý do chưa?", kèm theo một mặt cười nhếch mép.
Chắc là Lưu Minh cũng khá nổi tiếng ở trường. Nhưng mà đem ảnh riêng tư lên công khai thế này, làm tôi bị chửi kha khá rồi đấy. Tôi nóng máu, quyết định nhắn tin cho chủ diễn đàn.
"Cậu ơi, cậu có thể gỡ bài này xuống không? Sao lại đăng ảnh người ta mà không có sự đồng ý?"
Sau vài tiếng đã đọc tin nhắn, chủ diễn đàn mới trả lời, bằng một câu thiếu trách nhiệm:
"Đây là bài do các bạn khác gửi, tụi mình chỉ việc đăng, chứ không có quy định là cần kiểm duyệt nội dung. Bạn có thể thương lượng với người gửi bài."
Tôi tức điên lên vì làm gì có chuyện phi lý như thế. Đây rõ ràng là động vào quyền riêng tư của người khác. Thương lượng với người gửi bài? Bộ các người có cho tôi danh tính của người đó sao?
Khắp diễn đàn được dịp sôi nổi, họ lôi lại bài viết hồi vài tháng trước với nội dung: "Chàng trai thẳng tay vứt hoa của bạn nữ vào sọt rác. Đây chẳng phải là đàn anh Lưu Minh đó sao?"
Ờm... vứt hoa vào thùng rác à? Cũng hơi quá đáng... Thảo nào anh ta bị tế trên khắp diễn đàn hồi đó.
Tôi mất tích giữa tâm điểm của câu chuyện, không trả lời bình luận của bất kỳ ai đề cập thẳng đến tôi. Rõ ràng bài đăng về hai người, nhưng Lưu Minh không hề bị réo tên. Đằng khác, nhà gái luôn luôn bị soi mói, chỉ trích, dè bỉu, so sánh.
Đáng sợ. Số lượt tương tác tăng chóng mặt chỉ sau một đêm. Tôi gục mặt xuống bàn, cả người bồn chồn, chân rung liên tục mãi không yên. Đăng lại không đi học nữa.
Cả lớp hôm nay đều dành cho tôi những ánh nhìn quái đản. Chưa gặp người bị đồn thổi bao giờ sao? Linh giậm chân thùm thụp xuống nền nhà, bước đi nặng nề lết xuống bàn tôi. Con bé như vừa gặp một cú sốc lớn.
"Mày nói mày với thằng Đăng không có gì đúng không?"
Tôi giật nảy, sao nó lại hỏi thế.
"Ờ..."
Linh sáng mắt: "Ôi vậy thì anh chàng kia cũng ổn áp lắm đó nha."
Đáng lẽ tôi không nên tiếp chuyện nhỏ này. Tôi nằm bò ra bàn, bỏ ngoài tai những lời vô nghĩa. Linh ra sức lay người tôi, giục tôi ngồi dậy kể chuyện. Tôi không thèm đếm xỉa, vẫn gục mặt xuống bàn. Nhỏ không chịu khuất phục, cố tình mở điện thoại ra để hóng tiếp. Rồi tự dưng lại kêu lên thất thanh: "Á! Cái bài đăng đó đâu rồi?"
Tôi bật dậy như siêu thanh, giật lấy màn hình quay về phía mình, khoé môi tự nhiên cong lên. Vậy là bài đăng đó đã biến mất, chỉ mới đây thôi. Một phút sau, màn hình trắng xoá, chỉ hiện lên dòng chữ: "Trang chủ không còn tồn tại."
Linh lại kêu lên: "Á! Mày làm gì mà nó bay trang luôn rồi."
"Điên à? Tao có làm gì đâu."
Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt. Thật tuyệt vời. Thế lực nào mà bá đạo quá vậy? Chỉ một đêm đã giúp tôi đá bay cái trang vô đạo đức có mấy chục ngàn người theo dõi.
***
Chiều hôm ấy, Đăng mới đến lớp. Bộ dạng uể oải không còn sức lực, chỉ ngồi im thin thít, mặt mày cau có. Đã lâu rồi không còn được thấy anh thoải mái đùa giỡn với bạn bè như trước. Tôi lo lắng cho biểu hiện của anh, nên càng để ý nhiều hơn.
Đang rối loạn trong bầu suy nghĩ vô cực, chiếc thước gỗ cạch một tiếng trước bàn tôi. Thầy Minh với bộ tóc xoăn xù mì đang liếc qua tập vở, gật gù: "Tốt lắm, không bị dư luận đẩy lùi tâm trạng. Nào, Minh Hân lên bảng giải bài này đi."
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, hậm hực lên bảng. Có cần phải nhắc lại thế không?
Vụn phấn rơi dần theo từng nét viết xuống sàn. Tôi thở dài nhìn chiếc bảng đen đã kín đầy chữ và số. Thầy Minh cầm giẻ, lau qua một phần nhỏ, viết thêm một đề bài. Sau đó quay ngoắt xuống phía dưới đang rôm rả, tuỳ tiện nói một cái tên:
"Hoàng Hải Đăng, nhìn đi đâu thế?"
Tôi đang viết thì dừng lại theo tính tò mò. Đăng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh lên vẻ tâm sự trùng trùng. Lâm huých vào tay anh, hắng giọng. Bấy giờ anh mới ngẩn dậy, ngơ ngác nhìn lên. Tôi giật mình, giả vờ tiếp tục làm bài. Thầy chỉ vào đề trên bảng, kiên quyết gọi anh lên làm cho bằng được.
Trớ trêu. Sao lại có tình huống này cơ chứ? Tôi ngại ngùng đứng ra phía rìa bảng. Từng bước chân cũng đủ để anh nhận thấy giữa chúng tôi đang dần có khoảng cách rồi. Anh chậm rãi bước đến, xoá hết nửa phần bảng bên kia, rồi tiện tay, xoá thêm một góc bài làm của tôi.
Tôi há hốc mồm: "A..."
Đăng chẳng mảy may để ý, đứng từ xa ném giẻ lên bàn rồi mới nhìn đề. Tôi khó chịu, phụng phịu lẩm bẩm trách anh vài câu: "Sao lại trẻ con thế?", và chấp nhận viết lại từng chữ một.
Dường như anh nghe được, bỗng đứng lại gần tôi. Mùi hương khi trước đã biến mất mấy ngày nay rồi. Thật là... người ta vừa từ chối liền ném quà đi hay sao?
"Đốt cháy anken nên số mol H2O bằng số mol CO2, từ hai khối lượng trên đề thì lập phương trình tìm được m. Hai anken đồng đẳng liên tiếp nên gọi công thức chung là CnH2n. Bảo toàn C, tìm được n bằng 2 hoặc 3. Nên hai anken là C2H4 và C3H6."
Tôi vừa bấm xong đáp án trên máy tính cầm tay, liền thì thầm với anh nhân lúc thầy ra ngoài. Tôi đứng lại gần, nhắc lại: "Đã nghe thấy chưa?"
Đăng không trả lời, bước sang bên kia để tránh xa tôi. Sao mà hơn thua quá! Người ta vừa giúp mình mà?
Tôi ung dung về lại chỗ ngồi. Đăng dù không muốn nhưng trước ánh nhìn xét nét của thầy Minh, cuối cùng anh cũng chịu đặt đầu phấn, viết lại những gì tôi nói. Thầy Minh gật gù tán thưởng: "Cậu này sao dạo này học hành tiến bộ thế? Bỏ hơn nửa số tiết rồi cơ mà. Rất đáng khen."
Đăng ngơ ngác ngẩng lên, đáp lại một tiếng: "Dạ." rồi lại nằm gục xuống bàn.
Thầy Minh ho nhẹ một tiếng vì sặc mùi thuốc lá, rồi lại tiếp tục: "Tiến bộ là tốt, nhưng cũng cần nghe giảng."
Đăng nghe xong thì ngồi phắt dậy, đành mở sách vở ra ghi bài. Lâm vỗ vai, cười, nhại lại thầy: "Phải nghe giảng biết chưa?"
Đăng cau mày, hất tay thằng bạn ra. Tôi biết Lâm cũng chỉ muốn bầu không khí nhẹ nhàng hơn. Cậu ta đánh hơi được gì đó giữa chúng tôi, hai ngày trước mới gặng hỏi, mà tôi không nói.
Tối hôm ấy, đống bài tập chồng lên cao hơn cả đầu. Đã bận bù đầu thì chớ, tiếng tin nhắn cứ vang lên không ngừng. Tôi bực bội thẳng tay tắt nguồn mà chẳng thèm coi người nhắn là ai.
Và bằng một cách thần kỳ nào đó, chúng tôi đã bị chụp lén. Tấm ảnh hai người đang độ tuổi thiếu niên phơi phới, chụm đầu giải toán ở thư viện, tràn đầy hơi thở thanh xuân. Cuối cùng thành đề tài hot trên diễn đàn với tiêu đề: "Tôi biết tại sao bó hoa của diễn đàn số 3001 lại vào sọt rác rồi. Nhìn vào tấm ảnh này, bạn đã hiểu lý do chưa?", kèm theo một mặt cười nhếch mép.
Chắc là Lưu Minh cũng khá nổi tiếng ở trường. Nhưng mà đem ảnh riêng tư lên công khai thế này, làm tôi bị chửi kha khá rồi đấy. Tôi nóng máu, quyết định nhắn tin cho chủ diễn đàn.
"Cậu ơi, cậu có thể gỡ bài này xuống không? Sao lại đăng ảnh người ta mà không có sự đồng ý?"
Sau vài tiếng đã đọc tin nhắn, chủ diễn đàn mới trả lời, bằng một câu thiếu trách nhiệm:
"Đây là bài do các bạn khác gửi, tụi mình chỉ việc đăng, chứ không có quy định là cần kiểm duyệt nội dung. Bạn có thể thương lượng với người gửi bài."
Tôi tức điên lên vì làm gì có chuyện phi lý như thế. Đây rõ ràng là động vào quyền riêng tư của người khác. Thương lượng với người gửi bài? Bộ các người có cho tôi danh tính của người đó sao?
Khắp diễn đàn được dịp sôi nổi, họ lôi lại bài viết hồi vài tháng trước với nội dung: "Chàng trai thẳng tay vứt hoa của bạn nữ vào sọt rác. Đây chẳng phải là đàn anh Lưu Minh đó sao?"
Ờm... vứt hoa vào thùng rác à? Cũng hơi quá đáng... Thảo nào anh ta bị tế trên khắp diễn đàn hồi đó.
Tôi mất tích giữa tâm điểm của câu chuyện, không trả lời bình luận của bất kỳ ai đề cập thẳng đến tôi. Rõ ràng bài đăng về hai người, nhưng Lưu Minh không hề bị réo tên. Đằng khác, nhà gái luôn luôn bị soi mói, chỉ trích, dè bỉu, so sánh.
Đáng sợ. Số lượt tương tác tăng chóng mặt chỉ sau một đêm. Tôi gục mặt xuống bàn, cả người bồn chồn, chân rung liên tục mãi không yên. Đăng lại không đi học nữa.
Cả lớp hôm nay đều dành cho tôi những ánh nhìn quái đản. Chưa gặp người bị đồn thổi bao giờ sao? Linh giậm chân thùm thụp xuống nền nhà, bước đi nặng nề lết xuống bàn tôi. Con bé như vừa gặp một cú sốc lớn.
"Mày nói mày với thằng Đăng không có gì đúng không?"
Tôi giật nảy, sao nó lại hỏi thế.
"Ờ..."
Linh sáng mắt: "Ôi vậy thì anh chàng kia cũng ổn áp lắm đó nha."
Đáng lẽ tôi không nên tiếp chuyện nhỏ này. Tôi nằm bò ra bàn, bỏ ngoài tai những lời vô nghĩa. Linh ra sức lay người tôi, giục tôi ngồi dậy kể chuyện. Tôi không thèm đếm xỉa, vẫn gục mặt xuống bàn. Nhỏ không chịu khuất phục, cố tình mở điện thoại ra để hóng tiếp. Rồi tự dưng lại kêu lên thất thanh: "Á! Cái bài đăng đó đâu rồi?"
Tôi bật dậy như siêu thanh, giật lấy màn hình quay về phía mình, khoé môi tự nhiên cong lên. Vậy là bài đăng đó đã biến mất, chỉ mới đây thôi. Một phút sau, màn hình trắng xoá, chỉ hiện lên dòng chữ: "Trang chủ không còn tồn tại."
Linh lại kêu lên: "Á! Mày làm gì mà nó bay trang luôn rồi."
"Điên à? Tao có làm gì đâu."
Tôi lặng lẽ nuốt nước bọt. Thật tuyệt vời. Thế lực nào mà bá đạo quá vậy? Chỉ một đêm đã giúp tôi đá bay cái trang vô đạo đức có mấy chục ngàn người theo dõi.
***
Chiều hôm ấy, Đăng mới đến lớp. Bộ dạng uể oải không còn sức lực, chỉ ngồi im thin thít, mặt mày cau có. Đã lâu rồi không còn được thấy anh thoải mái đùa giỡn với bạn bè như trước. Tôi lo lắng cho biểu hiện của anh, nên càng để ý nhiều hơn.
Đang rối loạn trong bầu suy nghĩ vô cực, chiếc thước gỗ cạch một tiếng trước bàn tôi. Thầy Minh với bộ tóc xoăn xù mì đang liếc qua tập vở, gật gù: "Tốt lắm, không bị dư luận đẩy lùi tâm trạng. Nào, Minh Hân lên bảng giải bài này đi."
Tôi nắm chặt lòng bàn tay, hậm hực lên bảng. Có cần phải nhắc lại thế không?
Vụn phấn rơi dần theo từng nét viết xuống sàn. Tôi thở dài nhìn chiếc bảng đen đã kín đầy chữ và số. Thầy Minh cầm giẻ, lau qua một phần nhỏ, viết thêm một đề bài. Sau đó quay ngoắt xuống phía dưới đang rôm rả, tuỳ tiện nói một cái tên:
"Hoàng Hải Đăng, nhìn đi đâu thế?"
Tôi đang viết thì dừng lại theo tính tò mò. Đăng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh lên vẻ tâm sự trùng trùng. Lâm huých vào tay anh, hắng giọng. Bấy giờ anh mới ngẩn dậy, ngơ ngác nhìn lên. Tôi giật mình, giả vờ tiếp tục làm bài. Thầy chỉ vào đề trên bảng, kiên quyết gọi anh lên làm cho bằng được.
Trớ trêu. Sao lại có tình huống này cơ chứ? Tôi ngại ngùng đứng ra phía rìa bảng. Từng bước chân cũng đủ để anh nhận thấy giữa chúng tôi đang dần có khoảng cách rồi. Anh chậm rãi bước đến, xoá hết nửa phần bảng bên kia, rồi tiện tay, xoá thêm một góc bài làm của tôi.
Tôi há hốc mồm: "A..."
Đăng chẳng mảy may để ý, đứng từ xa ném giẻ lên bàn rồi mới nhìn đề. Tôi khó chịu, phụng phịu lẩm bẩm trách anh vài câu: "Sao lại trẻ con thế?", và chấp nhận viết lại từng chữ một.
Dường như anh nghe được, bỗng đứng lại gần tôi. Mùi hương khi trước đã biến mất mấy ngày nay rồi. Thật là... người ta vừa từ chối liền ném quà đi hay sao?
"Đốt cháy anken nên số mol H2O bằng số mol CO2, từ hai khối lượng trên đề thì lập phương trình tìm được m. Hai anken đồng đẳng liên tiếp nên gọi công thức chung là CnH2n. Bảo toàn C, tìm được n bằng 2 hoặc 3. Nên hai anken là C2H4 và C3H6."
Tôi vừa bấm xong đáp án trên máy tính cầm tay, liền thì thầm với anh nhân lúc thầy ra ngoài. Tôi đứng lại gần, nhắc lại: "Đã nghe thấy chưa?"
Đăng không trả lời, bước sang bên kia để tránh xa tôi. Sao mà hơn thua quá! Người ta vừa giúp mình mà?
Tôi ung dung về lại chỗ ngồi. Đăng dù không muốn nhưng trước ánh nhìn xét nét của thầy Minh, cuối cùng anh cũng chịu đặt đầu phấn, viết lại những gì tôi nói. Thầy Minh gật gù tán thưởng: "Cậu này sao dạo này học hành tiến bộ thế? Bỏ hơn nửa số tiết rồi cơ mà. Rất đáng khen."
Đăng ngơ ngác ngẩng lên, đáp lại một tiếng: "Dạ." rồi lại nằm gục xuống bàn.
Thầy Minh ho nhẹ một tiếng vì sặc mùi thuốc lá, rồi lại tiếp tục: "Tiến bộ là tốt, nhưng cũng cần nghe giảng."
Đăng nghe xong thì ngồi phắt dậy, đành mở sách vở ra ghi bài. Lâm vỗ vai, cười, nhại lại thầy: "Phải nghe giảng biết chưa?"
Đăng cau mày, hất tay thằng bạn ra. Tôi biết Lâm cũng chỉ muốn bầu không khí nhẹ nhàng hơn. Cậu ta đánh hơi được gì đó giữa chúng tôi, hai ngày trước mới gặng hỏi, mà tôi không nói.
Tối hôm ấy, đống bài tập chồng lên cao hơn cả đầu. Đã bận bù đầu thì chớ, tiếng tin nhắn cứ vang lên không ngừng. Tôi bực bội thẳng tay tắt nguồn mà chẳng thèm coi người nhắn là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro