Phu Quân Mang Về Một Muội Muội Trà Xanh
Chương 4
Hương Thái Đôn Đại Nga
2025-02-28 09:25:16
Quả nhiên, vừa vào thư phòng, cha ta đã trút cơn thịnh nộ xuống đầu ta:
"Tùng Hoan, đây chính là phu quân tốt mà con nói sao? Mới thành thân chưa đầy ba tháng đã nạp di nương vào cửa, con muốn trở thành trò cười cho cả kinh thành như vậy sao? Hay là vì hắn ta mà con không cần tôn nghiêm nữa? Ta từ nhỏ đã nuông chiều con lớn lên là để con đi chịu ấm ức ở nhà người khác, làm nha hoàn sao?"
"Hòa ly! Mau hòa ly cho ta! Nếu con không muốn nói, người làm cha này sẽ mang cái mặt già này nói thay con!"
Hòa ly.
Nói thì dễ, cuộc hôn nhân này năm đó là do nữ chính thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn mới thành.
Nếu cha ta đường đột đi nói, chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng không vui.
Vốn dĩ Tùng gia đã lập nhiều chiến công hiển hách, bị hoàng gia e ngại sâu sắc, việc này chỉ có thể ra tay từ phía Lạc Thần mới là thượng sách.
Nghĩ vậy, ta đột nhiên cười yếu ớt.
"Cha, con đã hiểu ra rồi, nếu Lạc Thần đã không thích con, con cũng không cần phải treo cổ mình trên cái cây của hắn ta, nhưng hòa ly thì không được, không thể vì con mà gây thêm rắc rối cho Tùng gia."
"Thế này đi, con nghe nói gần đây sơn tặc hoành hành, Hoàng thượng chắc chắn sẽ hạ chỉ phái ngài đi diệt sơn tặc, cha và ca ca đều xin nghỉ, để Lạc Thần đi."
"Chẳng phải người kinh thành đều đồn Lạc Hầu gia văn võ song toàn sao, để hắn ta đi, lỡ như c.h.ế.t thì sao."
Cha ta: ". . ."
Ca ca: "Nói hay lắm."
5
Vừa ra khỏi thư phòng, ca ca lại không nhịn được nhắc nhở ta: "Đúng rồi, muội về thì về, sao lại dẫn Ôn di nương theo làm gì? Muội không sợ nàng ta hãm hại muội sao? Đừng trách huynh nhiều lời, thủ đoạn trong hậu trạch không thua gì chiến trường đâu, từ nhỏ muội đã đầu óc đơn giản, không có tâm cơ gì cả, bình thường phải cẩn thận một chút."
Ta khoát tay không để tâm: "Ca ca, huynh xem nhiều thoại bản quá rồi phải không? Đâu phải hậu trạch nào cũng hãm hại lẫn nhau."
Ca ca thấy ta có vẻ chẳng để tâm gì, định nói tiếp thì đột nhiên dừng lại.
Ta nhìn theo hướng ánh mắt của hắn ta, phát hiện Ôn Niệm Niệm đang đá cây trong sân một cách hung bạo, miệng còn tức giận nói:
"Tên Lạc Thần c.h.ế.t tiệt, hại người nhà của tỷ tỷ không ưa ta. Nếu tỷ tỷ vì vậy mà không ngủ chung phòng với ta nữa thì sao? Thật phiền, vất vả lắm mới khiến tỷ tỷ thích ta một chút. Đồ nam nhân chó má, đi c.h.ế.t đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta: ". . ."
Ca ca: ". . ."
Không khí im lặng trong giây lát.
Một lúc sau, hắn ta mới khó hiểu nhìn về phía ta: "Khoan đã, vừa nãy Phỉ Thúy chỉ nói nàng ta là di nương mới được nạp vào, cũng không nói là ai nạp. Chẳng lẽ, Ôn di nương là do muội nạp vào? Hèn chi, lúc chưa xuất giá muội cứ thích cải nam trang đi thanh lâu."
Ta: "? ? ?"
Chưa kịp giải thích thì Ôn Niệm Niệm đã chạy lại, ánh mắt đầy vẻ e thẹn.
"Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng ra rồi. Hu hu hu, ta một mình sợ lắm. Ta nhớ tỷ quá, tỷ tỷ."
Đối diện với vẻ mặt "quả nhiên là thế" của ca ca, ta đành buông xuôi, mở miệng nói bừa:
"À đúng đúng đúng, là ta nạp vào đấy, ta trái ôm phải ấp một lúc nạp tám người."
Thế là, ca ca tin thật.
Trước khi đi còn bảo ta kiềm chế một chút.
Ta: ". . ."
Ca ca thật sự, ta khóc c.h.ế.t mất.
6
Việc diệt sơn tặc cuối cùng vẫn rơi vào tay Lạc Thần.
Theo cha ta kể, hôm đó trên triều đình, mặt Hoàng đế tức đến xanh lét.
Cha ta một người đang độ tráng niên, một sát thần trên chiến trường, vừa thở dài vừa khóc lóc với Hoàng đế:
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Bệ hạ, lão thần tuổi đã cao, thường xuyên chinh chiến lại bị bệnh tật hành hạ, gần đây mưa gió liên miên, các chứng bệnh cũ đều tái phát, lần diệt sơn tặc này, e rằng có lòng mà không có sức. . ."
Ca ca vốn không giỏi diễn trò, trực tiếp dâng tấu chương nói chân mình gãy không thể vào triều.
"Tùng Hoan, đây chính là phu quân tốt mà con nói sao? Mới thành thân chưa đầy ba tháng đã nạp di nương vào cửa, con muốn trở thành trò cười cho cả kinh thành như vậy sao? Hay là vì hắn ta mà con không cần tôn nghiêm nữa? Ta từ nhỏ đã nuông chiều con lớn lên là để con đi chịu ấm ức ở nhà người khác, làm nha hoàn sao?"
"Hòa ly! Mau hòa ly cho ta! Nếu con không muốn nói, người làm cha này sẽ mang cái mặt già này nói thay con!"
Hòa ly.
Nói thì dễ, cuộc hôn nhân này năm đó là do nữ chính thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn mới thành.
Nếu cha ta đường đột đi nói, chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng không vui.
Vốn dĩ Tùng gia đã lập nhiều chiến công hiển hách, bị hoàng gia e ngại sâu sắc, việc này chỉ có thể ra tay từ phía Lạc Thần mới là thượng sách.
Nghĩ vậy, ta đột nhiên cười yếu ớt.
"Cha, con đã hiểu ra rồi, nếu Lạc Thần đã không thích con, con cũng không cần phải treo cổ mình trên cái cây của hắn ta, nhưng hòa ly thì không được, không thể vì con mà gây thêm rắc rối cho Tùng gia."
"Thế này đi, con nghe nói gần đây sơn tặc hoành hành, Hoàng thượng chắc chắn sẽ hạ chỉ phái ngài đi diệt sơn tặc, cha và ca ca đều xin nghỉ, để Lạc Thần đi."
"Chẳng phải người kinh thành đều đồn Lạc Hầu gia văn võ song toàn sao, để hắn ta đi, lỡ như c.h.ế.t thì sao."
Cha ta: ". . ."
Ca ca: "Nói hay lắm."
5
Vừa ra khỏi thư phòng, ca ca lại không nhịn được nhắc nhở ta: "Đúng rồi, muội về thì về, sao lại dẫn Ôn di nương theo làm gì? Muội không sợ nàng ta hãm hại muội sao? Đừng trách huynh nhiều lời, thủ đoạn trong hậu trạch không thua gì chiến trường đâu, từ nhỏ muội đã đầu óc đơn giản, không có tâm cơ gì cả, bình thường phải cẩn thận một chút."
Ta khoát tay không để tâm: "Ca ca, huynh xem nhiều thoại bản quá rồi phải không? Đâu phải hậu trạch nào cũng hãm hại lẫn nhau."
Ca ca thấy ta có vẻ chẳng để tâm gì, định nói tiếp thì đột nhiên dừng lại.
Ta nhìn theo hướng ánh mắt của hắn ta, phát hiện Ôn Niệm Niệm đang đá cây trong sân một cách hung bạo, miệng còn tức giận nói:
"Tên Lạc Thần c.h.ế.t tiệt, hại người nhà của tỷ tỷ không ưa ta. Nếu tỷ tỷ vì vậy mà không ngủ chung phòng với ta nữa thì sao? Thật phiền, vất vả lắm mới khiến tỷ tỷ thích ta một chút. Đồ nam nhân chó má, đi c.h.ế.t đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta: ". . ."
Ca ca: ". . ."
Không khí im lặng trong giây lát.
Một lúc sau, hắn ta mới khó hiểu nhìn về phía ta: "Khoan đã, vừa nãy Phỉ Thúy chỉ nói nàng ta là di nương mới được nạp vào, cũng không nói là ai nạp. Chẳng lẽ, Ôn di nương là do muội nạp vào? Hèn chi, lúc chưa xuất giá muội cứ thích cải nam trang đi thanh lâu."
Ta: "? ? ?"
Chưa kịp giải thích thì Ôn Niệm Niệm đã chạy lại, ánh mắt đầy vẻ e thẹn.
"Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng ra rồi. Hu hu hu, ta một mình sợ lắm. Ta nhớ tỷ quá, tỷ tỷ."
Đối diện với vẻ mặt "quả nhiên là thế" của ca ca, ta đành buông xuôi, mở miệng nói bừa:
"À đúng đúng đúng, là ta nạp vào đấy, ta trái ôm phải ấp một lúc nạp tám người."
Thế là, ca ca tin thật.
Trước khi đi còn bảo ta kiềm chế một chút.
Ta: ". . ."
Ca ca thật sự, ta khóc c.h.ế.t mất.
6
Việc diệt sơn tặc cuối cùng vẫn rơi vào tay Lạc Thần.
Theo cha ta kể, hôm đó trên triều đình, mặt Hoàng đế tức đến xanh lét.
Cha ta một người đang độ tráng niên, một sát thần trên chiến trường, vừa thở dài vừa khóc lóc với Hoàng đế:
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Bệ hạ, lão thần tuổi đã cao, thường xuyên chinh chiến lại bị bệnh tật hành hạ, gần đây mưa gió liên miên, các chứng bệnh cũ đều tái phát, lần diệt sơn tặc này, e rằng có lòng mà không có sức. . ."
Ca ca vốn không giỏi diễn trò, trực tiếp dâng tấu chương nói chân mình gãy không thể vào triều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro