Phu Quân Mang Về Một Muội Muội Trà Xanh
Chương 3
Hương Thái Đôn Đại Nga
2025-02-28 09:25:16
Lấy danh nghĩa "ngược thê sung sướng một thời, điên cuồng truy thê hỏa táng tràng" mà điên cuồng ngược đãi nữ chính.
Bị các nữ phụ và hạ nhân bắt nạt đã đành.
Còn phải hại c.h.ế.t người nhà nữ chính nữa.
Theo cốt truyện trong sách, sáng sớm mai vào đình, Hoàng thượng sẽ phái người đến Hổ Đầu sơn diệt sơn tặc.
Cha huynh của nữ chính quanh năm chinh chiến sa trường, tuy hiện giờ đang ở kinh thành, nhưng chuyện diệt sơn tặc này, chắc chắn họ sẽ là người đầu tiên đứng mũi chịu sào.
Theo lý mà nói, một người là Tiêu Kỵ Đại Tướng quân, người còn lại cũng là tướng lĩnh trẻ lập được chiến công hiển hách trên chiến trường, diệt trừ một đám sơn tặc còn chưa đủ sao.
Nhưng tác giả nhất định phải viết cho cha huynh nữ chính chết.
Thật là vô lý.
Nhìn quanh phòng, đâu đâu cũng bày biện những món đồ quý hiếm mà cha huynh nữ chính gửi đến.
Có thể thấy được sự sủng ái của họ đối với nữ chính.
Nếu diệt sơn tặc sẽ chết, vậy không đi không phải là xong sao?
Nghĩ vậy, ta lập tức sai Phỉ Thúy đi chuẩn bị xe ngựa.
Còn về Trà Trà.
Ta cắn răng, đã dẫn theo thì cứ dẫn theo luôn vậy.
Xe ngựa cũng không thiếu chỗ cho một người.
Nghe ta nói về nhà còn muốn dẫn theo nàng ấy, mắt Trà Trà lập tức sáng lên.
Khóe miệng càng không kìm được mà cong lên.
"Tỷ tỷ lại chịu dẫn ta về nhà, không ngờ địa vị của ta trong lòng tỷ tỷ lại quan trọng như vậy.
"Quả nhiên tỷ tỷ là người đối xử tốt nhất với ta trên đời này.
"Tỷ tỷ, ta vui quá..."
4
Nhìn nụ cười trên mặt Ôn Niệm Niệm, không hiểu sao, trong lòng ta đột nhiên có chút hoang mang.
Hầu phủ cách Tướng quân phủ không xa, chỉ mất vài nén nhang đã đến nơi.
Vừa vào cửa, đã thấy phụ thân đứng ở cổng vẫy tay với ta.
Ca ca thì có vẻ gượng gạo, đứng bên cạnh với vẻ mặt lạnh tanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-quan-mang-ve-mot-muoi-muoi-tra-xanh/phan-3.html.]
Người trong quân đều gọi cha huynh ta là hai vị sát thần trên chiến trường.
Chỉ cần đứng giữa đám đông cũng tự nhiên toát ra vẻ uy nghiêm đáng sợ.
Nhưng lúc này, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người chỉ còn nhu tình.
Ta không kìm được nở nụ cười, chạy đến ôm lấy cánh tay cha, giọng điệu vui vẻ:
"Phụ thân, con nhớ ngài quá."
Nói xong, ca ca liền búng trán ta một cái, giọng điệu càng gượng gạo hơn: "Đồ vô lương tâm, còn biết về nhà à, tự tính xem, đã bao lâu rồi không về."
"Nếu ta không viết thư cho muội, chắc muội quên luôn là mình còn có nhà rồi?"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Hơn nữa gặp mặt cũng không gọi ca ca, uổng công ta còn mang quà từ Tây Bắc về cho muội."
Nghe vậy, ta nghịch ngợm nhăn mặt với ca ca.
"Không gọi, không gọi."
Nữ chính trước khi xuất giá ở nhà cũng là một tiểu quỷ nghịch ngợm, nhân vật này ta phải giữ vững.
Quả nhiên, ca ca thấy vậy cũng chỉ cưng chiều lắc đầu.
Lúc này, cha đột nhiên nhìn về phía Ôn Niệm Niệm đằng sau ta, trong mắt mang theo vẻ dò hỏi.
Không đợi ta mở miệng, nha hoàn Phỉ Thúy đã vội vàng lên tiếng: "Bẩm lão gia, vị này là di nương mới vào phủ sáng nay, Ôn di nương."
Nghe câu này, sắc mặt cha ta lập tức tối sầm.
Ca ca cũng lộ vẻ mặt khó coi.
Ta vừa định giải thích thì đã bị ánh mắt của cha chặn họng.
"Tùng Hoan, theo ta vào thư phòng."
Nhìn bóng lưng của cha, ta không nhịn được thở dài, đoán chừng phen này không tránh khỏi một trận mắng.
Dù sao năm đó khi nữ chính muốn gả cho Lạc Thần, người nhà đều cực kỳ phản đối.
Chỉ vì Lạc Thần chẳng có chút tình ý nào với nữ chính.
Họ không muốn nữ chính phải chịu khổ sau khi gả qua đó, nữ chính cũng hiểu điều này, vậy nên mỗi lần gửi thư về nhà đều chỉ báo tin vui không báo buồn.
Trong thư còn kể đủ thứ chuyện về việc Lạc Thần đối xử với nàng ấy tốt như thế nào.
Nhưng nếu hắn ta thật lòng yêu nữ chính, làm sao hắn ta có thể đón thêm một di nương vào cửa được?
Cha ta tất nhiên cũng hiểu đạo lý này.
Bị các nữ phụ và hạ nhân bắt nạt đã đành.
Còn phải hại c.h.ế.t người nhà nữ chính nữa.
Theo cốt truyện trong sách, sáng sớm mai vào đình, Hoàng thượng sẽ phái người đến Hổ Đầu sơn diệt sơn tặc.
Cha huynh của nữ chính quanh năm chinh chiến sa trường, tuy hiện giờ đang ở kinh thành, nhưng chuyện diệt sơn tặc này, chắc chắn họ sẽ là người đầu tiên đứng mũi chịu sào.
Theo lý mà nói, một người là Tiêu Kỵ Đại Tướng quân, người còn lại cũng là tướng lĩnh trẻ lập được chiến công hiển hách trên chiến trường, diệt trừ một đám sơn tặc còn chưa đủ sao.
Nhưng tác giả nhất định phải viết cho cha huynh nữ chính chết.
Thật là vô lý.
Nhìn quanh phòng, đâu đâu cũng bày biện những món đồ quý hiếm mà cha huynh nữ chính gửi đến.
Có thể thấy được sự sủng ái của họ đối với nữ chính.
Nếu diệt sơn tặc sẽ chết, vậy không đi không phải là xong sao?
Nghĩ vậy, ta lập tức sai Phỉ Thúy đi chuẩn bị xe ngựa.
Còn về Trà Trà.
Ta cắn răng, đã dẫn theo thì cứ dẫn theo luôn vậy.
Xe ngựa cũng không thiếu chỗ cho một người.
Nghe ta nói về nhà còn muốn dẫn theo nàng ấy, mắt Trà Trà lập tức sáng lên.
Khóe miệng càng không kìm được mà cong lên.
"Tỷ tỷ lại chịu dẫn ta về nhà, không ngờ địa vị của ta trong lòng tỷ tỷ lại quan trọng như vậy.
"Quả nhiên tỷ tỷ là người đối xử tốt nhất với ta trên đời này.
"Tỷ tỷ, ta vui quá..."
4
Nhìn nụ cười trên mặt Ôn Niệm Niệm, không hiểu sao, trong lòng ta đột nhiên có chút hoang mang.
Hầu phủ cách Tướng quân phủ không xa, chỉ mất vài nén nhang đã đến nơi.
Vừa vào cửa, đã thấy phụ thân đứng ở cổng vẫy tay với ta.
Ca ca thì có vẻ gượng gạo, đứng bên cạnh với vẻ mặt lạnh tanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phu-quan-mang-ve-mot-muoi-muoi-tra-xanh/phan-3.html.]
Người trong quân đều gọi cha huynh ta là hai vị sát thần trên chiến trường.
Chỉ cần đứng giữa đám đông cũng tự nhiên toát ra vẻ uy nghiêm đáng sợ.
Nhưng lúc này, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hai người chỉ còn nhu tình.
Ta không kìm được nở nụ cười, chạy đến ôm lấy cánh tay cha, giọng điệu vui vẻ:
"Phụ thân, con nhớ ngài quá."
Nói xong, ca ca liền búng trán ta một cái, giọng điệu càng gượng gạo hơn: "Đồ vô lương tâm, còn biết về nhà à, tự tính xem, đã bao lâu rồi không về."
"Nếu ta không viết thư cho muội, chắc muội quên luôn là mình còn có nhà rồi?"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
"Hơn nữa gặp mặt cũng không gọi ca ca, uổng công ta còn mang quà từ Tây Bắc về cho muội."
Nghe vậy, ta nghịch ngợm nhăn mặt với ca ca.
"Không gọi, không gọi."
Nữ chính trước khi xuất giá ở nhà cũng là một tiểu quỷ nghịch ngợm, nhân vật này ta phải giữ vững.
Quả nhiên, ca ca thấy vậy cũng chỉ cưng chiều lắc đầu.
Lúc này, cha đột nhiên nhìn về phía Ôn Niệm Niệm đằng sau ta, trong mắt mang theo vẻ dò hỏi.
Không đợi ta mở miệng, nha hoàn Phỉ Thúy đã vội vàng lên tiếng: "Bẩm lão gia, vị này là di nương mới vào phủ sáng nay, Ôn di nương."
Nghe câu này, sắc mặt cha ta lập tức tối sầm.
Ca ca cũng lộ vẻ mặt khó coi.
Ta vừa định giải thích thì đã bị ánh mắt của cha chặn họng.
"Tùng Hoan, theo ta vào thư phòng."
Nhìn bóng lưng của cha, ta không nhịn được thở dài, đoán chừng phen này không tránh khỏi một trận mắng.
Dù sao năm đó khi nữ chính muốn gả cho Lạc Thần, người nhà đều cực kỳ phản đối.
Chỉ vì Lạc Thần chẳng có chút tình ý nào với nữ chính.
Họ không muốn nữ chính phải chịu khổ sau khi gả qua đó, nữ chính cũng hiểu điều này, vậy nên mỗi lần gửi thư về nhà đều chỉ báo tin vui không báo buồn.
Trong thư còn kể đủ thứ chuyện về việc Lạc Thần đối xử với nàng ấy tốt như thế nào.
Nhưng nếu hắn ta thật lòng yêu nữ chính, làm sao hắn ta có thể đón thêm một di nương vào cửa được?
Cha ta tất nhiên cũng hiểu đạo lý này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro