Phụ Nữ Cần Gì Phải Làm Khó Nhau
Chương 6
Dương Thấm Thấm
2025-03-23 21:00:42
6.
Những ngày này, bộ phận tài chính bị kiểm toán hành cho quay cuồng, sống dở c.h.ế.t dở!
Mà người bị dày vò nhất chính là Phùng Tuyết.
Không chỉ bị giám đốc tài chính mắng cho một trận té tát, mà còn bị tổng giám đốc Triệu để mắt tới, xác định cô ta là mấu chốt để điều tra.
Khoảng thời gian này, lúc nào cô ta cũng nơm nớp lo sợ, nào còn dáng vẻ kiêu ngạo như ngày trước!
Hôm tổng giám đốc Triệu phát hiện ra rất nhiều đơn hoàn phí của bộ phận tài chính đã bị trì hoãn hơn hai mươi ngày, tôi lại cầm phiếu yêu cầu hoàn phí của tổng giám đốc Trần đến bộ phận tài chính.
Vừa nhìn thấy tôi, Phùng Tuyết lập tức trợn mắt lườm, hệt như kẻ thù không đội trời chung.
"Cô còn dám đến đây à! Nếu hôm đó cô chịu đi mua hoa quả thì đã không có đống rắc rối này rồi!"
Tôi thực sự cạn lời:
"Lãnh đạo do chính bộ phận tài chính các người tiếp đón, giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi?"
Nhưng cô ta khăng khăng cho rằng tôi cố tình hãm hại cô ta.
"Từ sau khi chia tay mà cô vẫn còn bám riết không buông, tôi đã biết cô là kẻ nham hiểm rồi! Trước đây cô còn định xúi tôi nghi ngờ Trần Đạc, làm bọn tôi nảy sinh hiềm khích để cô thừa cơ chen vào. May mà tôi không nghe cô!
Nhưng không ngờ cô lại ghi hận, bày ra trò này để hại tôi! Có phải cô muốn tôi bị đuổi việc, tôi thất nghiệp rồi thì Trần Đạc cũng sẽ chia tay tôi đúng không? Đó mới là mục đích của cô đúng không?"
Đầu tôi toàn dấu chấm hỏi, lười phải tranh luận với kẻ điên.
Tôi trực tiếp đưa phiếu yêu cầu hoàn chi phí ra trước mặt cô ta:
"Kiểm toán yêu cầu các cô chỉnh đốn, tăng ca xử lý hết các hóa đơn chậm trên 20 ngày. Đơn này cũng quá 20 ngày rồi, nhanh chóng giải quyết đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phùng Tuyết nhếch môi cười lạnh:
"Đơn này quá 20 ngày? Sao tôi chưa từng thấy đơn này trong quy trình!"
Tôi lấy ảnh chụp màn hình quy trình trong điện thoại ra, cô ta lại không chịu nhận.
"Đây là đơn cô nộp lần đầu, tôi đã nói rồi, làm sai thì phải xếp hàng lại. Cô đã nộp lại chưa?"
Được lắm, cứ chờ đó đi.
May mà tôi đã biết trước cô ta sẽ không dễ dàng duyệt khoản tiền này, nên đã nói với tổng giám đốc Trần, nhờ ông ấy đến phòng bảo vệ trích xuất đoạn video giám sát ngày hôm đó.
Tôi mở đoạn ghi hình lên, trên màn hình phát lại rõ ràng cảnh Phùng Tuyết tự mình nói lời của cô ta chính là quy trình của công ty.
Còn ném cả phần việc kiểm tra của mình sang cho chúng tôi, nói đó là lỗi của chúng tôi.
Mặt Phùng Tuyết lúc đỏ lúc đen, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cười tủm tỉm nhìn lại cô ta, dùng chính lời của cô ta để đáp trả:
"Đừng có lắm lời, mau xử lý đi. Cô không muốn đoạn video này nằm trên bàn của tổng giám đốc Triệu chứ?"
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, hậm hực giật lấy tờ đơn thanh toán từ tay tôi.
"Đừng vội đắc ý! Tổng giám đốc Triệu có thể ở đây được bao lâu chứ? Một tháng sau chính là ngày tàn của cô! Cứ chờ đấy!"
Tôi nhìn gương mặt hằn học của cô ta, khẽ gật đầu.
Không cần đến một tháng, chỉ hai ngày nữa thôi, chính là ngày tàn của cô!
Những ngày này, bộ phận tài chính bị kiểm toán hành cho quay cuồng, sống dở c.h.ế.t dở!
Mà người bị dày vò nhất chính là Phùng Tuyết.
Không chỉ bị giám đốc tài chính mắng cho một trận té tát, mà còn bị tổng giám đốc Triệu để mắt tới, xác định cô ta là mấu chốt để điều tra.
Khoảng thời gian này, lúc nào cô ta cũng nơm nớp lo sợ, nào còn dáng vẻ kiêu ngạo như ngày trước!
Hôm tổng giám đốc Triệu phát hiện ra rất nhiều đơn hoàn phí của bộ phận tài chính đã bị trì hoãn hơn hai mươi ngày, tôi lại cầm phiếu yêu cầu hoàn phí của tổng giám đốc Trần đến bộ phận tài chính.
Vừa nhìn thấy tôi, Phùng Tuyết lập tức trợn mắt lườm, hệt như kẻ thù không đội trời chung.
"Cô còn dám đến đây à! Nếu hôm đó cô chịu đi mua hoa quả thì đã không có đống rắc rối này rồi!"
Tôi thực sự cạn lời:
"Lãnh đạo do chính bộ phận tài chính các người tiếp đón, giờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi?"
Nhưng cô ta khăng khăng cho rằng tôi cố tình hãm hại cô ta.
"Từ sau khi chia tay mà cô vẫn còn bám riết không buông, tôi đã biết cô là kẻ nham hiểm rồi! Trước đây cô còn định xúi tôi nghi ngờ Trần Đạc, làm bọn tôi nảy sinh hiềm khích để cô thừa cơ chen vào. May mà tôi không nghe cô!
Nhưng không ngờ cô lại ghi hận, bày ra trò này để hại tôi! Có phải cô muốn tôi bị đuổi việc, tôi thất nghiệp rồi thì Trần Đạc cũng sẽ chia tay tôi đúng không? Đó mới là mục đích của cô đúng không?"
Đầu tôi toàn dấu chấm hỏi, lười phải tranh luận với kẻ điên.
Tôi trực tiếp đưa phiếu yêu cầu hoàn chi phí ra trước mặt cô ta:
"Kiểm toán yêu cầu các cô chỉnh đốn, tăng ca xử lý hết các hóa đơn chậm trên 20 ngày. Đơn này cũng quá 20 ngày rồi, nhanh chóng giải quyết đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phùng Tuyết nhếch môi cười lạnh:
"Đơn này quá 20 ngày? Sao tôi chưa từng thấy đơn này trong quy trình!"
Tôi lấy ảnh chụp màn hình quy trình trong điện thoại ra, cô ta lại không chịu nhận.
"Đây là đơn cô nộp lần đầu, tôi đã nói rồi, làm sai thì phải xếp hàng lại. Cô đã nộp lại chưa?"
Được lắm, cứ chờ đó đi.
May mà tôi đã biết trước cô ta sẽ không dễ dàng duyệt khoản tiền này, nên đã nói với tổng giám đốc Trần, nhờ ông ấy đến phòng bảo vệ trích xuất đoạn video giám sát ngày hôm đó.
Tôi mở đoạn ghi hình lên, trên màn hình phát lại rõ ràng cảnh Phùng Tuyết tự mình nói lời của cô ta chính là quy trình của công ty.
Còn ném cả phần việc kiểm tra của mình sang cho chúng tôi, nói đó là lỗi của chúng tôi.
Mặt Phùng Tuyết lúc đỏ lúc đen, trừng mắt nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cười tủm tỉm nhìn lại cô ta, dùng chính lời của cô ta để đáp trả:
"Đừng có lắm lời, mau xử lý đi. Cô không muốn đoạn video này nằm trên bàn của tổng giám đốc Triệu chứ?"
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, hậm hực giật lấy tờ đơn thanh toán từ tay tôi.
"Đừng vội đắc ý! Tổng giám đốc Triệu có thể ở đây được bao lâu chứ? Một tháng sau chính là ngày tàn của cô! Cứ chờ đấy!"
Tôi nhìn gương mặt hằn học của cô ta, khẽ gật đầu.
Không cần đến một tháng, chỉ hai ngày nữa thôi, chính là ngày tàn của cô!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro