Phản Diện Tập Nghịch Trên Đầu Nam Chính!

Chương 22

Mập

2025-03-13 08:49:04

Điều duy nhất bọn họ có thể nghĩ ra được là nhân lúc Cung Ân kia vẫn chưa trị thương xong, trà trộn vào đó xử lý ma tôn, thiết lập lại quy luật của ma vực. Ai ngờ, thoắt cái đã chục năm, mục đích của bọn họ vẫn chưa hoàn thành.

 

Thời gian càng trôi, đám người càng sợ hãi. Lỡ như kế hoạch của bọn họ còn chưa thành công mà ma tôn kia đã xuất quan thì phải làm thế nào.

 

Cũng may, trong một chục năm này, nổi lên một người thiên tư xuất chúng. Người đó là đệ tử của Tự Tại phái, vốn là một môn phái cổ lâu đời đang dần đi vào tàn lụi. Không ngờ lại sở hữu được một người thiên tư xuất chúng đến vậy.

Mập

 

Người này, không chỉ là tương lai của Tự Tại phái, mà còn là tương lai của tu chân giới. Chỉ có người này, mới đủ khả năng tiêu diệt đại ma đầu Cung Ân kia.

 

Lăng Vân Tửu nở nụ cười tươi: “Sư phụ yên tâm, con chắc chắn sẽ không làm người thất vọng.”

 

Lăng Vân Tửu dùng dáng vẻ khó khăn lắm mới tạo ra được, bước vào trong ma vực. Nơi đây chướng khí vờn quanh, những người đi trên đường phố kẻ thì dáng vẻ quái dị, kẻ lại yêu mị xinh đẹp.

 

Y đưa mắt, đem tất cả thu vào ánh nhìn.

 

Hóa ra, đây là nơi mà huynh ấy sinh sống. Chờ lâu như vậy, cuối cùng y cũng có thể chờ đến một ngày, tự mình tiến vào nơi này.

 

Lăng Vân Tửu nhìn nhìn thêm vài cái, sau đó chọn một hướng mà biến mất trong đám chướng khí dày đặc.

 

Cung Ân nhàm chán nằm dài trên ghế trúc, tay cầm nhánh cây không ngừng huơ đi huơ lại giữa không trung.

 

“Ký chủ, ngài không nghiêm túc điều tức đi, chục năm rồi mà còn chưa khỏi nữa.”

 

Nếu như nhìn kỹ, đúng thật là có thể nhận ra sắc mặt Cung Ân có phần tái nhợt. Thế nhưng, mặc kệ hệ thống dưới hình dáng con ong không ngừng vo ve bên cạnh, hắn vẫn cật lực nằm trên giường giả chết.

 

“Điều tức làm gì, chán muốn chết.”

 

Hài, đã hơn chục năm không gặp tiểu bánh bao rồi, chắc bây giờ, y đã biến thành một đại bánh bao nhỉ.

 

Thật ra không phải Cung Ân không muốn điều tức thân thể, chỉ là cơ thể này quá nát, chỉ có một chút đã không chịu được, mỗi lần điều tức, so với hiện tại còn khó chịu hơn. Sau mấy lần thử, hắn đã quyết định từ bỏ.

 

Điều tức làm gì, đằng nào cũng sắp bị nam chính g.i.ế.c c.h.ế.t rồi. Khỏi rồi vẫn sẽ chết, vậy thì thà tiếp tục làm cá muối thêm một chút, chờ nam chính tới g.i.ế.c mình đi.

 

Nếu như vết thương nhẹ hơn một chút, nếu như thời gian hắn hôn mê ngắn hơn vài năm, chắc là có thể tiếp tục ở bên cạnh tiểu bánh bao thêm một chút nhỉ. Đáng tiếc, phải mất tận gần chín năm hắn mới tỉnh dậy, chín năm đã qua rồi, cốt truyện cũng sắp đi tới hồi kết rồi.

 

“Ầy, bánh bao của ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lần đầu tiên Cung Ân trải nghiệm được cảm giác nhớ thương một người, không ngờ lại khó chịu đến vậy. Thế nhưng, trái nghiệm này cũng rất đặc biệt, đáng để tiếc nuối một lần.

 

Cung Ân còn muốn tiếp tục nằm ngốc, ai ngờ từ phía sau xuất hiện dị động. Là tiếng bước chân của một người nào đó. Nơi này, chỉ có Tịch hoặc Hoa Mặc biết, nếu như có người tới, cũng chỉ có hai người bọn họ thường xuyên lui tới đây để xem xét tình hình của hắn.

 

Hắn vẫn cứ nằm ngốc một chỗ, chờ tiếng bước chân ấy dừng lại, mới lên tiếng: “Vết thương của ta vẫn chưa lành, còn cần thời gian điều tức. Ngươi trở về báo lại với đám người kia. Còn nếu như muốn thời gian cụ thể thì chắc là một năm nữa đi.”

 

Một năm nữa, có lẽ bánh bao của hắn cũng đã trưởng thành, có thể đi tới tình tiết g.i.ế.c c.h.ế.t hắn rồi.

 

Hài, nghĩ đến lại đau lòng.

 

Cung Ân bận đau lòng, không hề để ý rằng cái người mới xuất hiện kia vẫn luôn đứng yên ở nơi đó, tầm mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.

 

Là huynh ấy, là huynh ấy bằng xương bằng thịt, giờ đây, y chỉ cần vươn một tay là có thể chạm vào huynh ấy.

 

Cung Ân nhíu nhíu mày, cảm nhận được ánh mắt kì quái nhìn chằm chằm vào mình, thế nhưng ánh mắt đó lại không hề có ác ý, ngược lại, còn vô cùng dịu dàng. So với thứ ánh mắt mà Hoa Mặc nhìn hắn, còn dịu dàng hơn nhiều.

 

Đến lúc này, Cung Ân mới chậm rãi mở mắt, ngước nhìn kẻ mới tiến vào.

 

Y phục đen tuyền bằng da thú, gương mặt cho dù có thêm một vết sẹo dài thì vẫn rất vô cùng quen thuộc. Quen thuộc đến mức chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.

 

Cung Ân: “...”

 

Sao tiểu bánh bao của hắn lại xuất hiện ở đây?

 

Sao trên mặt của tiểu bánh bao lại xuất hiện sẹo?

 

Ể, khoan khoan đã, bánh bao, bánh bao của hắn đâu rồi? Sao má lại hóp hết vào thế kia…

 

Cung Ân càng nhìn càng đau lòng. Đau lòng đến mức suýt xoa thành tiếng.

 

“Ký chủ, ngài không được… A!”

 

Hệ thống dưới hình dạng con ong còn chưa kịp nói hết câu đã bị Lăng Vân Tửu phía bên kia vung kiếm c.h.é.m chết.

 

Y vốn dĩ đã chán ghét con ong này từ lâu rồi. Một con ong biết nói tiếng người, còn nấp trong cổ áo của Ân Ân. Hơn nữa, những lời nó nói với Ân Ân đều vô cùng khó hiểu, khó hiểu đến mức khiến y chán ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phản Diện Tập Nghịch Trên Đầu Nam Chính!

Số ký tự: 0