Phải Cẩn Thận Trong Truyện Tổng Tài

Chương 8

Nha Sơn Thập Tứ

2025-03-30 12:16:19

 

Chú dê nhỏ là tôi nuôi sau khi nhận ra mình thích Thẩm Văn Dục. Tôi đặt tên nó theo tên hắn. Nhưng bây giờ, tôi định làm món tái dê, vì tôi không còn thích Thẩm Văn Dục nữa.

 

Hoặc có lẽ, tôi chưa bao giờ thực sự thích hắn.

 

Thấy người mới rồi quên người cũ vẫn luôn là phẩm hạnh đáng quý của tôi, Vương Miểu.

 

Huống hồ, xét về mọi mặt, Chu Trì đều hơn xa Thẩm Văn Dục!

 

Khi tôi đang mài d.a.o định xử lý chú dê nhỏ, điện thoại rung lên. Là tin nhắn của Chu Trì:

 

"Đang làm gì đó?"

 

Tôi chụp ảnh chú dê gửi cho hắn, nói rằng tôi chuẩn bị ăn dê, tối nay sẽ có một bữa thịt dê nướng.

 

"Em nỡ ăn nó hả?"

 

"Vì đã ba năm rồi mà nó chẳng đẻ được quả trứng nào."

 

Chu Trì gửi một sticker "ha ha ha" rồi gọi video cho tôi, kiến nghị giữ lại con dê.

 

Trong video, hắn cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp đến mức tôi như đang ngâm mình trong bong bóng màu hồng, chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện dê hay không dê nữa.

 

Tôi cố ý nói giọng nũng nịu gọi hắn: "Ca ca, giúp bảo bối dê nhà mình đặt tên được không?."

 

Chu Trì cười vui vẻ, những sợi tóc mềm mại rũ xuống trán, ánh mắt sáng long lanh như sao trời.

 

Tôi chìm đắm trong sắc đẹp của hắn, không kìm lòng được mà nói trước:

 

"Hay gọi là 'Trì Trì' nhé? Giống anh, đáng yêu ghê."

 

Chu Trì giả vờ giận, bĩu môi, làn da thật trắng dưới ánh sáng điện thoại, hắn gõ nhẹ vào màn hình bằng ngón tay thon dài:

 

"Ngốc, búng trán em một cái."

 

Trời ạ, ca ca g.i.ế.c em rồi!

 

🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟

Cuối cùng, chú dê được đặt tên là "Tri Tri", đồng âm với "Trì Trì".

 

Tình cảm giữa tôi và Chu Trì cũng nhanh chóng nồng nhiệt hơn.

 

Đến ngày Quốc Khánh, Chu Trì bất ngờ nhắn tin bảo tôi xuống nhà. Tôi mở cửa sổ ra thì thấy hắn đứng dưới lầu, ôm một bó hoa hồng.

 

Thế là tôi chạy như bay xuống, nhào vào vòng tay hắn. Hắn ôm lấy tôi, xoay một vòng giữa không trung.

 

Tôi ôm bó hoa, cố làm bộ làm tịch:

 

"Nhưng mà bác sĩ Chu, tôi có chồng rồi đó nha~"

 

Chu Trì chớp chớp mắt, hàng mi dài đổ bóng xuống đôi mắt sáng. Hắn nói bằng giọng mềm mại:

 

"Em chỉ tặng hoa cho chị thôi mà, chẳng có ý gì khác đâu. Ca ca sẽ không giận chứ?"

 

Tôi bóp bóp mặt hắn, mềm mại có giãn:

 

"Chu Trì, hôm nay tỷ tỷ rất vui, mời anh uống rượu!"

 

Chu Trì xoa đầu tôi, cưng chiều nói:

 

"Uống gì mà uống, lên nhà đi, anh nấu cháo kê cho em."

 

Đúng lúc này, điện thoại tôi rung lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Là tin nhắn từ Thẩm Văn Dục:

 

"Tối nay về Thẩm gia một chuyến."

 

Tôi liếc nhìn rồi tắt điện thoại.

 

Chưa đầy một phút sau, một tin nhắn khác tới:

 

"Tối tôi đến đón cô."

 

Tôi lập tức chặn số hắn.

 

Trong bếp, Chu Trì đang đeo tạp dề bận rộn. Còn tôi ngồi trên bàn ăn, vừa cầm d.a.o nĩa vừa ồn ào đòi ăn.

 

Chẳng bao lâu, hắn mang ra một đĩa cua, tự tay bóc vỏ rồi xúc một thìa thịt cua đưa đến bên môi tôi:

 

"Cua có tính lạnh, dạ dày em không tốt, ăn ít thôi nhé."

 

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi hắn:

 

"Thử xem, cua trong miệng em có ngon không?"

 

Chu Trì khựng lại, ánh mắt nhìn tôi tối dần. Một lúc sau, hắn nhấp môi, giữ chặt gáy tôi, làm sâu thêm nụ hôn ấy.

 

Tôi nhắn tin cho Thẩm Văn Dục:

 

"Nhà tôi có tài xế đến đón. Anh muốn thì đi chung, không thì khỏi đến."

 

Buổi tối, tôi xuống lầu, thấy hắn đang đứng hút thuốc. Nhìn thấy tôi, hắn nhả ra một vòng khói:

 

"Vương Miểu, cô giỏi thật đấy. Dám chặn số tôi?"

 

Tôi chẳng buồn nhìn hắn, lên xe ngồi lên xe. Một lúc sau, hắn mới lên theo.

 

Hắn hẳn đã xem camera giám sát, biết rằng Tống Từ cố tình trêu chọc chú dê của tôi, cũng biết mình đuối lý, nên đưa cho tôi một sợi dây chuyền đá quý.

 

Tôi cầm lên nhìn qua, thấy cũng được, rồi tiện tay ném sang một bên.

 

Thẩm Văn Dục nhìn tôi, mặt tối sầm.

 

"Thẩm Văn Dục, ai cho anh cái ảo giác rằng tôi bị oan ức, rồi chỉ cần một sợi dây chuyền là dỗ được tôi?"

 

Hắn nói một từ thô tục, mở cửa kính xe, ném tàn thuốc ra ngoài.

 

Gió lạnh lùa vào khiến tôi rùng mình.

 

"Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa? Tống Từ bị bệnh bạch cầu, chẳng phải do cô kích thích cô ấy sao?"

 

... Tôi, thật sự muốn chửi thề.

 

"Bị bệnh bạch cầu thì nên ngoan ngoãn dưỡng bệnh, đừng chạy lung tung. Tôi phải làm gì mới không kích thích cô ta? Thấy cô ta thì dập đầu hai cái sao, thế thì tôi phải có vài viên xá lợi mất!"

 

Thẩm Văn Dục bực bội quát:

 

"Vương Miểu, cô—"

 

Tôi cắt ngang:

 

"Cô cái gì mà cô? Lại muốn đuổi tôi xuống xe chứ gì? Tôi thật không chịu nổi cái thói này của anh. Đây là xe của tôi, Thẩm Văn Dục, anh xuống xe ngay!"

 

Hắn cười lạnh:

 

"Được thôi, cô giỏi lắm!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phải Cẩn Thận Trong Truyện Tổng Tài

Số ký tự: 0