Phải Cẩn Thận Trong Truyện Tổng Tài
Chương 12
Nha Sơn Thập Tứ
2025-03-30 12:16:19
Phiên ngoại · Tống Từ
Bạn có biết câu cuối cùng Thẩm Văn Dục nói với tôi là gì không?
"Tôi đã chứng kiến rất nhiều mặt tối của con người, nhưng đối với em, tôi vẫn luôn không nghĩ nhiều. Ý tôi là, những thủ đoạn đó, đừng dùng trên người tôi."
Hắn thực ra vẫn luôn biết.
Tôi cố ý mặc chiếc váy trắng đó để xuất hiện trước mặt hắn, cũng cố ý cười ngây thơ như vậy trước hắn.
Tôi lớn lên trong cô nhi viện, mỗi cuối tuần mới được phát một miếng bánh nhỏ, quần áo toàn là đồ người khác quyên tặng.
Tôi không có tiền mua quần áo, không có tiền mua bánh ngọt, thậm chí ngay cả khi mắc bệnh bạch cầu cũng không có tiền chạy chữa.
Kỳ Vinh là con riêng của Thẩm gia, tôi vẫn luôn biết điều đó. Trong cô nhi viện, tôi và hắn là thân thiết nhất. Hắn thường cắt những bài báo về Thẩm Văn Dục, dán đầy phòng, cũng sẽ xem từng buổi phỏng vấn của hắn trên TV.
Tôi biết hắn không cam lòng—cùng là con trai Thẩm gia, tại sao Kỳ Vinh lại có thể cảm tâm chứ?
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Vậy nên, tôi xúi giục hắn tiếp cận Vương Miểu, còn tôi thì tiếp cận Thẩm Văn Dục. Ban đầu, chỉ là để hắn bỏ tiền chữa bệnh cho tôi, nhưng rồi tôi nhận ra bệnh của mình không thể cứu được nữa.
Và tôi cũng nhận ra—tôi yêu hắn.
Tôi không muốn chết. Tôi muốn ở bên Thẩm Văn Dục.
Mỗi khi nghĩ đến việc sau khi tôi chết, hắn sẽ cùng một người phụ nữ khác sống hạnh phúc trọn đời, cơn ghen tuông như ngọn lửa thiêu đốt tâm can tôi.
Tôi thuê người bắt cóc Vương Miểu để khiến hắn nghi ngờ cô ta, tôi cố ý chọc giận con dê nhỏ của cô ta để bị nó húc ngã.
Tôi chỉ là quá yêu hắn, không muốn hắn có bất cứ mối liên hệ nào với Vương Miểu.
Tôi chưa bao giờ uống sữa bò, vậy mà hôm đó ở bệnh viện, hắn lại mua một ly sữa bò nóng đưa cho Vương Miểu để nàng sưởi ấm tay.
Tôi không thích ăn cua, nhưng trong biệt thự chưa bao giờ thiếu hải sản. Có lần, hắn vô thức đưa cho tôi một càng cua đã bóc vỏ, rồi như chợt nhớ ra điều gì, hắn rút tay lại.
Hắn cười dịu dàng: "Quên mất là em không thích ăn cua. Vương Miểu thì khác, cô ấy có thể ăn hết hai đĩa."
Khoảnh khắc ấy, lòng tôi lạnh đến tận đáy vực.
Tình cảm bao giờ cũng là "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã hay."
Vương Miểu không yêu hắn, vậy nên hắn chẳng hề kiêng kỵ chút nào khi nói ra những lời khó nghe nhất với cô ấy.
Nhưng tôi từng hỏi hắn sau khi bị bắt cóc: "Thật sự không định lấy 4 triệu cứu Vương Miểu sao?"
Hắn chỉ cười như một đứa trẻ:
"Tôi chỉ muốn dọa cô ấy một chút, để cô ấy chừa cái thói chạy loạn thôi."
Có quá nhiều chi tiết không khiến Vương Miểu động lòng, quá nhiều khoảnh khắc không làm Thẩm Văn Dục nhận ra được tình cảm của chính mình.
Nhưng lại làm tôi thì biết rõ—tôi đang dần mất đi hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Con dê nhỏ của Vương Miểu luôn được Thẩm Văn Dục cho ăn cỏ. Hắn vừa ghét bỏ nó ị bậy khắp nơi, vừa bịt mũi mà dọn dẹp sạch sẽ.
Bà nội hắn chưa từng yêu cầu Vương Miểu quay về đại trạch Thẩm gia, vì này vốn chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, nếu cháu trai bà không thích thì cũng chẳng sao.
Nhưng chính Thẩm Văn Dục là người gọi cô ấy trở về.
Hắn muốn cô ngồi ăn cơm cùng mình, muốn đích thân múc cháo, gắp đồ ăn cho cô.
Bao năm ở bên nhau, hắn chưa từng chạm vào tôi, nhưng lại luôn bế Vương Miểu lên phòng, sau mỗi lần chơi bài xong, cô ấy ngủ quên trên sofa.
Mãi đến khi tôi nhìn trúng một chiếc vòng cổ đá quý, hắn khen nó đẹp, nói đó là sản phẩm chỉ có một.
Sau đó, hắn mua nó về—và tặng cho Vương Miểu.
Cơn ghen hừng hực như muốn thiêu rụi tôi.
Thẩm Văn Dục đã sớm nhận ra những thủ đoạn vụng về của ta.
Hắn không cần tôi nữa.
Nhưng dựa vào đâu mà Vương Miểu có thể yên ổn mà gả cho Chu Trì?
Tôi không cam lòng! Nếu tôi không có kết cục tốt, cô ta cũng không thể sống hạnh phúc!
Tôi dùng số tiền Thẩm Văn Dục để lại để thuê một đám côn đồ, định bắt cóc Vương Miểu, làm nhục cô ta.
Nhưng hắn phát hiện ra trước một bước.
Hắn thậm chí còn không kịp báo cảnh sát, mà xông thẳng vào.
Người đàn ông vốn luôn ôn hòa, lịch sự ấy, lúc này lại như một con ch.ó hoang, gào lên mà lao vào đánh nhau với lũ côn đồ, mặc cho gậy gộc giáng xuống người.
Thẩm Văn Dục c.h.ế.t trong con hẻm tăm tối ấy.
Hắn bị đ.â.m bảy nhát dao.
Trước khi chết, hắn chỉ gọi một cuộc điện thoại, yêu cầu Thẩm gia phong tỏa tin tức.
Khi tôi chạy vào con hẻm loang lổ vết máu, hắn nhìn tôi, vẫn nở nụ cười.
Hắn nói:
"Tống Từ, cô nói xem… nếu Vương Miểu biết tôi đã chết, cô ấy có khóc không?"
Tôi không biết.
Nhưng tôi đã khóc đến xé gan xé ruột, khóc đến miệng đầy máu.
Vương Miểu đến c.h.ế.t cũng sẽ không bao giờ biết—Thẩm Văn Dục từng yêu nàng.
Bạn có biết câu cuối cùng Thẩm Văn Dục nói với tôi là gì không?
"Tôi đã chứng kiến rất nhiều mặt tối của con người, nhưng đối với em, tôi vẫn luôn không nghĩ nhiều. Ý tôi là, những thủ đoạn đó, đừng dùng trên người tôi."
Hắn thực ra vẫn luôn biết.
Tôi cố ý mặc chiếc váy trắng đó để xuất hiện trước mặt hắn, cũng cố ý cười ngây thơ như vậy trước hắn.
Tôi lớn lên trong cô nhi viện, mỗi cuối tuần mới được phát một miếng bánh nhỏ, quần áo toàn là đồ người khác quyên tặng.
Tôi không có tiền mua quần áo, không có tiền mua bánh ngọt, thậm chí ngay cả khi mắc bệnh bạch cầu cũng không có tiền chạy chữa.
Kỳ Vinh là con riêng của Thẩm gia, tôi vẫn luôn biết điều đó. Trong cô nhi viện, tôi và hắn là thân thiết nhất. Hắn thường cắt những bài báo về Thẩm Văn Dục, dán đầy phòng, cũng sẽ xem từng buổi phỏng vấn của hắn trên TV.
Tôi biết hắn không cam lòng—cùng là con trai Thẩm gia, tại sao Kỳ Vinh lại có thể cảm tâm chứ?
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Vậy nên, tôi xúi giục hắn tiếp cận Vương Miểu, còn tôi thì tiếp cận Thẩm Văn Dục. Ban đầu, chỉ là để hắn bỏ tiền chữa bệnh cho tôi, nhưng rồi tôi nhận ra bệnh của mình không thể cứu được nữa.
Và tôi cũng nhận ra—tôi yêu hắn.
Tôi không muốn chết. Tôi muốn ở bên Thẩm Văn Dục.
Mỗi khi nghĩ đến việc sau khi tôi chết, hắn sẽ cùng một người phụ nữ khác sống hạnh phúc trọn đời, cơn ghen tuông như ngọn lửa thiêu đốt tâm can tôi.
Tôi thuê người bắt cóc Vương Miểu để khiến hắn nghi ngờ cô ta, tôi cố ý chọc giận con dê nhỏ của cô ta để bị nó húc ngã.
Tôi chỉ là quá yêu hắn, không muốn hắn có bất cứ mối liên hệ nào với Vương Miểu.
Tôi chưa bao giờ uống sữa bò, vậy mà hôm đó ở bệnh viện, hắn lại mua một ly sữa bò nóng đưa cho Vương Miểu để nàng sưởi ấm tay.
Tôi không thích ăn cua, nhưng trong biệt thự chưa bao giờ thiếu hải sản. Có lần, hắn vô thức đưa cho tôi một càng cua đã bóc vỏ, rồi như chợt nhớ ra điều gì, hắn rút tay lại.
Hắn cười dịu dàng: "Quên mất là em không thích ăn cua. Vương Miểu thì khác, cô ấy có thể ăn hết hai đĩa."
Khoảnh khắc ấy, lòng tôi lạnh đến tận đáy vực.
Tình cảm bao giờ cũng là "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã hay."
Vương Miểu không yêu hắn, vậy nên hắn chẳng hề kiêng kỵ chút nào khi nói ra những lời khó nghe nhất với cô ấy.
Nhưng tôi từng hỏi hắn sau khi bị bắt cóc: "Thật sự không định lấy 4 triệu cứu Vương Miểu sao?"
Hắn chỉ cười như một đứa trẻ:
"Tôi chỉ muốn dọa cô ấy một chút, để cô ấy chừa cái thói chạy loạn thôi."
Có quá nhiều chi tiết không khiến Vương Miểu động lòng, quá nhiều khoảnh khắc không làm Thẩm Văn Dục nhận ra được tình cảm của chính mình.
Nhưng lại làm tôi thì biết rõ—tôi đang dần mất đi hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Con dê nhỏ của Vương Miểu luôn được Thẩm Văn Dục cho ăn cỏ. Hắn vừa ghét bỏ nó ị bậy khắp nơi, vừa bịt mũi mà dọn dẹp sạch sẽ.
Bà nội hắn chưa từng yêu cầu Vương Miểu quay về đại trạch Thẩm gia, vì này vốn chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, nếu cháu trai bà không thích thì cũng chẳng sao.
Nhưng chính Thẩm Văn Dục là người gọi cô ấy trở về.
Hắn muốn cô ngồi ăn cơm cùng mình, muốn đích thân múc cháo, gắp đồ ăn cho cô.
Bao năm ở bên nhau, hắn chưa từng chạm vào tôi, nhưng lại luôn bế Vương Miểu lên phòng, sau mỗi lần chơi bài xong, cô ấy ngủ quên trên sofa.
Mãi đến khi tôi nhìn trúng một chiếc vòng cổ đá quý, hắn khen nó đẹp, nói đó là sản phẩm chỉ có một.
Sau đó, hắn mua nó về—và tặng cho Vương Miểu.
Cơn ghen hừng hực như muốn thiêu rụi tôi.
Thẩm Văn Dục đã sớm nhận ra những thủ đoạn vụng về của ta.
Hắn không cần tôi nữa.
Nhưng dựa vào đâu mà Vương Miểu có thể yên ổn mà gả cho Chu Trì?
Tôi không cam lòng! Nếu tôi không có kết cục tốt, cô ta cũng không thể sống hạnh phúc!
Tôi dùng số tiền Thẩm Văn Dục để lại để thuê một đám côn đồ, định bắt cóc Vương Miểu, làm nhục cô ta.
Nhưng hắn phát hiện ra trước một bước.
Hắn thậm chí còn không kịp báo cảnh sát, mà xông thẳng vào.
Người đàn ông vốn luôn ôn hòa, lịch sự ấy, lúc này lại như một con ch.ó hoang, gào lên mà lao vào đánh nhau với lũ côn đồ, mặc cho gậy gộc giáng xuống người.
Thẩm Văn Dục c.h.ế.t trong con hẻm tăm tối ấy.
Hắn bị đ.â.m bảy nhát dao.
Trước khi chết, hắn chỉ gọi một cuộc điện thoại, yêu cầu Thẩm gia phong tỏa tin tức.
Khi tôi chạy vào con hẻm loang lổ vết máu, hắn nhìn tôi, vẫn nở nụ cười.
Hắn nói:
"Tống Từ, cô nói xem… nếu Vương Miểu biết tôi đã chết, cô ấy có khóc không?"
Tôi không biết.
Nhưng tôi đã khóc đến xé gan xé ruột, khóc đến miệng đầy máu.
Vương Miểu đến c.h.ế.t cũng sẽ không bao giờ biết—Thẩm Văn Dục từng yêu nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro