Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn

Không có nếu

Hắc Dương Ư Hà

2025-03-23 21:02:20

Thật vô lý khi dùng lời giải thích như vậy để qua mặt ta, lại còn đổ lỗi cho Lâm Uyển!



Nhưng đồng thời, trong đầu ta bất chợt lóe lên câu nói của Lâm Uyển đêm đó: "Ta từng làm hai chuyện có lỗi với muội." Tim ta chợt đập mạnh, nhưng rồi ta lắc đầu, chuyện đó thì liên quan gì?



Ta vừa lo lắng vừa giận dữ, tiếp tục: "Khi Hoàng thượng ban hôn, không phải chàng đã quỳ một đêm trong tuyết để cầu xin được cưới nàng ấy sao!"



Sắc mặt hắn chuyển thành bất lực, trong ánh mắt còn lộ rõ vài phần hối tiếc: "Năm đó Hoàng thượng đích thân chỉ hôn ta với Lâm Uyển, chứ không phải ta chủ động cầu xin. Ta quỳ ngoài cửa suốt một đêm là để xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh, nhưng người không đồng ý."



Ta ngây người.



Cơn giận trong lòng bỗng chốc tan biến.



Thấy ta bình tĩnh lại, hắn tiếp tục: "Người ta luôn thích không phải Lâm Uyển, mà là một cô nương khác."



"Là... là cô nương nào?" Ta ngập ngừng hỏi.



Tim ta như treo lơ lửng, lúc này mọi thứ như giấc mộng hư ảo.



Hắn nhìn ta bằng ánh mắt rực cháy: "Nàng nghĩ đó là ai?"



Ta vẫn không dám tin: "Không... không phải là ta chứ?"



Trong lòng ta mong mỏi câu trả lời, nhưng vẫn muốn nghe xác nhận từ miệng hắn.



Ta nghĩ hắn sẽ né tránh câu hỏi này.



Nhưng không ngờ, hắn lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc.



Hồng Trần Vô Định

"Ừ, là nàng đó."



Mặt ta lập tức đỏ bừng như lửa đốt.



Sự phấn khích và vui mừng trong lòng như pháo hoa nổ tung trên bầu trời, khiến đầu óc ta trở nên trống rỗng.



Trong khoảnh khắc, ta không biết phải làm gì.



Hắn đứng đó, ngay trước mặt ta, khiến ta cảm thấy thật xấu hổ, như thể hắn đã nhìn thấu mọi suy nghĩ của ta.



Ta vội nói: "Ta... ta có chút việc phải đi trước..."



Ta chẳng còn biết mình đang nói gì, chỉ muốn chạy trốn khỏi tình huống này.



Hắn liền nắm lấy tay ta, đầu ngón tay nóng bỏng như lửa.



"Lúc này rồi, nàng còn định đi đâu." Hắn vòng tay ôm lấy ta, kéo ta vào lòng, "Đêm nay là nàng tự dâng đến cửa đấy nhé."



Ta ngây người, ngửi thấy hương thơm từ người hắn, cảm giác như không thể thở nổi.



Ta biết rõ hắn định làm gì, nhưng chân lại không thể bước đi, chỉ có thể miệng lắp bắp: "Không được, không được..."



"Tại sao không được?" Hắn vuốt ve cổ tay ta, khiến ta vừa ngứa vừa nóng.



Tại sao không được?



Vì ta vẫn còn xấu hổ, ta chưa chuẩn bị sẵn sàng!



"Vì... vì Thúy Nhi... Thúy Nhi còn đang chờ ngoài cửa!" Ta bối rối tìm lý do, cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn.



Không ngờ hắn lại siết chặt hơn, ngẩng đầu gọi ra ngoài: "Thúy Nhi!"



Thúy Nhi lập tức bước vào.



Hắn ôm ta, mặt dày vô sỉ nói: "Cô nương nhà ngươi tối nay sẽ thị tẩm, ngươi có thể về trước."



Ta cố gắng giãy giụa, vẫy tay với Thúy Nhi.



Thúy Nhi hiểu ý ngay, liền nói: "Nhưng mà giáo dưỡng ma ma chưa dạy cô nương cách hầu hạ Hoàng thượng."



Hắn chững lại.



Vòng tay quanh người ta từ từ buông lỏng.



Ta thở phào, thầm nghĩ Thúy Nhi thật tài giỏi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng không ngờ, hắn lại tiến tới, mạnh mẽ bế ta lên, vừa đi vào tẩm điện vừa thở dài:



"Vậy ta đành chịu khó, tự mình dạy nàng thôi."



Ánh trăng dịu dàng như nước, lén chiếu qua song cửa vào căn phòng.



Phía sau màn trướng, nến bạc sáng mãi, chăn gấm ấm áp.



Đêm xuân ngắn ngủi, ai mong trời sáng?



Phiên ngoại 1: Không có nếu



1



Ta tên là Lục Vân Giản, là hoàng tử thứ tư trong cung nhưng lại không được sủng ái nhất.



Mẫu phi của ta qua đời khi sinh ra ta, Hoàng thượng liền đổ tội lỗi lên đầu ta, và đó chính là lý do ta không được sủng ái.



Cũng chính vì thế, ta sống trong cung không hề dễ dàng, từ các phi tần đến những kẻ hầu hạ, tất cả đều coi thường ta, không hẳn là cố ý, nhưng họ đã quen với việc đó.



Bởi vì họ biết rằng trong cung này không ai sẽ đứng ra bảo vệ ta.



Bao gồm cả hoàng hậu, người đứng đầu hậu cung.



Ta từng nghe lén được các cung nữ nói chuyện, rằng hoàng hậu dường như không hòa thuận với mẫu phi của ta, vì vậy bà ta càng không muốn quan tâm đến ta.



Đặc biệt là khi ta càng lớn lên càng giống mẫu phi.



Đêm Thượng Nguyên đó, ta lần đầu tiên gặp một cô nương như vậy.



Các cô nương khác đều cẩn thận, giữ lễ nghĩa, nhưng cô nương này lại muốn lấy bánh điểm tâm trong cung để cho thỏ của mình ăn.



Sống trong một cung điện đầy rẫy mưu mô, sự ngây thơ của nàng thật khó tin.



Nghe nói nàng là con gái của Thái phó, ta tự hỏi Thái phó đã dạy dỗ nàng thế nào.



Sau yến tiệc, như mọi khi, ta tự mình rời đi, đến dưới gốc cây mai mà nghe nói là nơi mẫu phi ta yêu thích nhất.



Lúc này trên cây treo đầy đèn hoa tinh xảo, chiếu sáng tuyết trắng và mai đỏ rực rỡ, đẹp như trong mộng.



Ta không ngờ rằng mình lại gặp nàng ở đó một lần nữa.



Ta càng không ngờ rằng mình lại có thể đánh nhau với nàng.



Khi nghe thấy tiểu cung nữ nói xấu mẫu phi, ta đã nhảy ra, cũng với ý định hù dọa nàng một chút.



Nhưng không ngờ, nàng không hề sợ hãi mà còn khiến chiếc đèn lưu ly của nàng bị vỡ.



Nàng lao vào ta ngay lập tức.



Điều đó lại làm ta giật mình.



Sau đó, ta bị nàng đè xuống đất, trong lòng mang theo sự áy náy vì đã làm vỡ đèn của nàng, nên ta không phản kháng nhiều.



Chính vì ta không phản kháng, nên mới bị nàng đánh bại.



Chứ không phải vì ta không đánh lại nàng.



2



Người lớn rất nhanh đã đến, hoàng hậu yêu cầu ta phải xin lỗi nàng.



Nếu chỉ có hai người chúng ta, ta xin lỗi nàng cũng không sao, dù gì cũng vì ta mà chiếc đèn của nàng bị vỡ.



Nhưng trước mặt bao nhiêu người, đặc biệt là trước mặt hoàng hậu.



Ta không muốn xin lỗi.



Vì thế ta bỏ chạy.



Ta chạy đến ngồi dưới gốc cây mai mà mẫu phi yêu thích nhất và tự nhủ rằng không sao cả.



Ta đã quen với điều này rồi.



Nhưng không ngờ rằng nàng lại đuổi theo, chủ động xin lỗi ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn

Số ký tự: 0