Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn

Chương 15

Hắc Dương Ư Hà

2025-03-23 21:02:20

Ta cảm thấy xấu hổ.



Rõ ràng là lỗi của ta, nhưng lại khiến người khác phải xin lỗi trước.



Tất nhiên là ta muốn tha thứ cho nàng.



Nhưng cái lòng tự tôn bướng bỉnh của ta lại biến lời nói của ta thành "Cút đi."



Vậy mà nàng không hề giận dữ, còn vui vẻ lấy bánh điểm tâm ra nhét vào miệng ta.



Ta nhớ rằng, chiếc bánh điểm tâm này nàng đã cẩn thận gói lại để dành cho con thỏ của mình.



Nhưng bây giờ lại đưa nó cho ta.



Mà nói thật, thỏ đâu có ăn bánh điểm tâm chứ?



3



Ta nghĩ rằng đây chỉ là một lần gặp gỡ tình cờ, nhưng không ngờ phụ hoàng lại đột nhiên hạ chỉ, bắt chúng ta đến nhà Thái phó và phủ tướng quân học tập.



Trong lòng ta không khỏi có chút mong chờ.



Ta nghĩ rằng gặp lại nàng sẽ không dễ dàng, dù gì nàng cũng là một cô gái, chắc chắn sẽ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, không để lộ mặt ra ngoài.



Nhưng không ngờ ngay ngày đầu tiên ta đã gặp lại nàng trong thư phòng của Thái phó.



Thái phó còn nghiêm trang giới thiệu chúng ta.



Lúc đó ta mới biết nàng tên là Ninh Hân.



Ánh mắt của ta luôn vô thức đặt lên người nàng, ta cũng vô thức tìm cách gây chuyện với nàng.



Ta cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy.



Có lẽ là vì nàng sống tự do hơn tất cả chúng ta.



Nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn, không có nhiều lo âu, dường như khi ở gần nàng, ta cũng cảm thấy tự do hơn.



Nhưng nàng vẫn khiến ta nhiều lần phải há hốc mồm kinh ngạc.



Đánh nhau, nghịch ngợm, leo lên mái nhà... Những việc mà ta nghĩ rằng con gái không nên làm, nàng đều đã làm.



Và điều làm ta ngạc nhiên hơn là Thái phó lại không hề quản nàng.



Thậm chí còn để nàng tự do.



Cuối cùng, ta không nhịn được mà hỏi Thái phó tại sao không dạy nàng cầm kỳ thi họa và nữ công gia chánh như các tiểu thư khác.



Lúc đó, Thái phó đang dùng dây gân hươu để làm ná b.ắ.n cho nàng, nghe ta hỏi, ông liếc nhìn ta một cái.



"Con đã đọc nhiều sách thì cũng biết, từ xưa đến nay, vị thế của nữ giới luôn không bằng nam giới. Nam nhi chịu khổ một chút từ nhỏ không sao, học được bản lĩnh thì sau này dù đất trời rộng lớn đến đâu cũng có thể phiêu bạt, nhưng trời của nữ nhi thì càng lớn lên càng nhỏ lại, cho đến khi cuối cùng bị giam cầm trong một góc nhà."



Ông thở dài: "Ta chỉ là muốn để Hân nhi chơi thật vui vẻ trước khi nàng bước đến giai đoạn đó."



Ta hiểu rồi.



Thái phó đã tạo cho nàng một mảnh đất màu mỡ không có mưa gió, để nàng tự do tỏa sáng theo ý mình.



Ta nghĩ, nếu sau này ta có con gái, ta cũng muốn dạy dỗ nàng như vậy.



Đang suy nghĩ thì Thái phó đột nhiên nói: "Tiểu tử, con có phải thích Hân nhi nhà ta không?"



Mặt ta lập tức đỏ bừng.



"Con không có!" Ta hét lên.



Nhưng lại đụng phải ánh mắt mỉm cười như không của ông, ta có chút chột dạ, cảm thấy chắc chắn mình đã bị ông nhìn thấu.



Kết quả là ông bước đến vỗ nhẹ vai ta, tựa như tự nói với mình mà thở dài: "Nếu muốn cưới Hân nhi nhà ta, hiện giờ như thế này thì không được đâu!"



Nói xong ông liền bỏ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Để lại ta đứng đó, lòng không thể bình tĩnh lại.



Nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ, nếu thế này không được, thì phải thế nào mới được đây?



4



Ta bắt đầu cố gắng.



Sau cuộc trò chuyện với Thái phó, ta bắt đầu cố gắng một cách vô thức.



Không chỉ là việc học hành, mà cả cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Hồng Trần Vô Định



Trong lòng ta tự nhủ, ta không cố gắng vì Ninh Hân, chỉ là ta muốn cố gắng cho chính mình mà thôi.



Ngày hôm đó, phụ hoàng đột nhiên nổi hứng, muốn kiểm tra việc học hành của chúng ta.



Trong trí nhớ, đã rất lâu rồi ta không gặp phụ hoàng, người cũng chưa từng triệu kiến ta. Lần này gặp mặt, ta nghĩ mình sẽ lo lắng, nhưng không ngờ trong lòng lại cảm thấy hờ hững hơn.



Nhưng những nỗ lực của ta cũng không hề uổng phí, ta có thể trả lời được tất cả các câu hỏi của người. Mặc dù vẫn chưa thể so sánh với thái tử, nhưng so với các huynh đệ khác thì ta tốt hơn nhiều.



Trong lòng ta luôn có một nỗi bức bối.



Đúng, các ngươi có thể khinh thường ta, nhưng ta cũng không kém cỏi hơn các ngươi.



Tuy nhiên, sau khi mọi người hỏi xong, phụ hoàng lại riêng biệt giữ ta lại.



Ta không hiểu chuyện gì xảy ra.



"Con càng lớn càng giống mẫu phi của con."



Người im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói khi nhìn vào mặt ta.



Ta cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu.



"Nghe nói gần đây con rất cố gắng?" Người dường như hỏi ta một cách bâng quơ.



"Con chỉ làm những việc mà con nên làm." Ta trả lời.



"Hừ... nên làm." Người cười nhẹ, "Con rất thông minh, tiếp tục giữ vững, đừng phụ lòng kỳ vọng của phụ hoàng."



Nói xong, người vỗ vai ta rồi tự mình bước đi.



Ta cúi đầu chào, đồng thời suy nghĩ xem người thực sự có ý gì.



Kỳ vọng?



Từ khi nào người đã từng có kỳ vọng gì đối với ta?



Từ khi ta sinh ra, người đã không quan tâm đến ta, bây giờ lại nói về kỳ vọng?



Dù sao thì ta cũng không tin.



Ta bắt đầu nghĩ, liệu người đột nhiên nói những lời này có phải vì khuôn mặt ta ngày càng giống mẫu phi không.



Khi ta đang suy nghĩ, người đã đi đến cửa, nhưng đột nhiên dừng lại.



Như thể tùy tiện, người nói: "Nếu con muốn đạt được điều gì đó, thì chỉ dựa vào mức độ nỗ lực này là chưa đủ."



Nói xong, người mở cửa đi ra.



Ta đứng đó, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.



Người đã biết!



Và... người đang nhắc nhở ta?



Chính lúc đó ta mới nhận ra, người quyết định số phận của ta từ đầu đến cuối vẫn là người.



Người có thể quyết định số phận của bất kỳ ai.



Ta chỉ có một thắc mắc, tại sao người lại chọn ta?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Đồn

Số ký tự: 0