Niệm Hoan

Chương 2

Hoa Vị Miên

2025-03-02 04:45:25

Tôi luôn có cảm giác rằng mình dường như đã từng quen biết Tạ Ngôn Tri.

Nhưng khi cố gắng nhớ lại, tôi lại chẳng nghĩ ra được điều gì.

Tôi không nhớ mình từng có mối quan hệ sâu sắc nào với anh trong lúc theo đuổi nam chính.

Trong ký ức của tôi, anh chỉ là một người xa lạ mà tôi từng gặp mặt đôi lần.

Thế nhưng, hôm ấy khi tỉnh lại, vừa nhìn thấy anh là tôi lập tức có cảm giác quen thuộc tràn ngập, tựa như cuộn sóng lớn ập đến.

Và một cảm giác bồi hồi như gặp lại người thân sau thời gian dài xa cách.

Cảm giác ấy thật kỳ quặc.

Khi tôi đang nằm bò trên giường, chán chường lướt điện thoại thì một cốc sữa được đưa đến trước mặt tôi.

Uống sữa trước khi ngủ là thói quen tôi đã duy trì từ nhỏ.

Nhưng sao anh lại biết điều đó?

Càng lúc càng kỳ lạ.

“Vừa hâm nóng xong.”

“Ồ.”
Kiếm Lai
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn
Tiên Nghịch
Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp
Vưu Vật - Nhi Hỉ
Ngôn Tình, Sủng

Tôi quỳ gối ngồi dậy, tay cầm lấy cốc sữa, nhấp từng ngụm nhỏ.

Được nửa cốc, tôi chợt nhớ ra nhân lúc anh còn chưa quá ghét tôi phải nhanh chóng đặt ra vài quy tắc: “Tạ Ngôn Tri, tôi có chuyện muốn nói.”

“Chuyện gì?”

Chỗ mép giường lõm xuống một chút.

Anh vén tấm chăn mỏng, ngồi xuống.

Tôi nghiêm túc nhìn anh, nói: “Là thế này, khi ở bên ngoài, dù anh có ghét tôi đến đâu cũng đừng thể hiện ra. Làm ơn, nhất định đừng để tôi mất mặt.”

“Tôi biết anh không muốn kết hôn, đợi qua khoảng thời gian này, chúng ta sẽ âm thầm ly hôn.”

Ánh mắt anh vẫn bình thản nhìn tôi, không nói lời nào.

Tính cách tùy hứng, kiêu ngạo và sĩ diện của một tiểu thư nhà giàu đã ăn sâu vào m.á.u tôi rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nói xong, tôi lại bổ sung: “À, còn nữa, tôi không thích Lâm Tiêu Nguyệt. Anh đừng gặp cô ta, nếu không tôi sẽ khó chịu c.h.ế.t mất.”

Năng lượng của tôi và nữ chính thực sự không thể dung hòa.

Dù là thế nào thì tôi cũng không thể chịu nổi việc người cùng tên trong sổ hộ khẩu với tôi lại đối xử tốt với cô ta ngay trước mắt tôi được.

Tạ Ngôn Tri nhìn tôi, ánh mắt chậm rãi hạ xuống, khẽ “Ừ” một tiếng.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng không kìm được mà phấn chấn hẳn lên.

Có vẻ Tạ Ngôn Tri vẫn là người biết điều, vẫn dễ thương lượng.

Tôi không uống hết cốc sữa.

Khi tôi nghiêng nửa người qua định đặt phần sữa còn lại lên bàn thì anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.

Đôi tay anh với những khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay mang theo hơi ấm.

Tôi ngẩng đầu, hơi sững người.

Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt tôi một thoáng, yết hầu khẽ chuyển động.

Thu Vũ Miên Miên
Đèn Khuya Le Lói
Ngôn Tình, Ngược, Sủng, Đô Thị
Ngắm Hạc Bên Song
Nữ Cường, Cổ Đại
Muôn Vàn Cưng Chiều
Ngôn Tình, Điền Văn

Sau đó anh cúi đầu, tiến sát lại, đôi môi nhạt màu chạm vào vết cốc nơi tôi vừa uống.

Anh cứ giữ lấy tay tôi, từ từ uống hết phần sữa còn lại.

Hành động ấy thật tự nhiên mà cũng thật thân mật.

Nơi cổ tay bị anh nắm như nóng lên từng đợt.

Cảm giác quen thuộc ấy lại ùa về.

Bất chợt, tôi hỏi: “Tạ Ngôn Tri, trước đây chúng ta đã từng quen nhau phải không?”

“Em nghĩ sao?”

Anh đặt cốc sữa trở lại bàn, hỏi ngược lại tôi.

Ánh sáng từ chiếc đèn bàn phủ lên người anh, trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ tí tách.

Khoảng cách gần gũi giữa những hơi thở giao thoa, ánh mắt anh dần trở nên nóng bỏng hơn.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Niệm Hoan

Số ký tự: 0