Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Pháo hôi trong...

Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu

2025-03-22 14:33:26

Tiêu Văn Nhân quan sát bà ngoại và mẹ mình ngày ngày, cuối cùng phát hiện ra thái độ của bọn họ đã thay đổi.

Trước kia khi nói đến nhà họ Lý, bọn họ chỉ coi như không liên quan gì đến mình, đều là chuyện nhà người khác, nghe tai nọ ra tai kia. Hiện tại thì khác, khi cô ta nhắc đến nhà họ Lý, bà ngoại và mẹ cô ta đều sẽ hỏi vài câu.

Đây chính là tiến bộ rất lớn.

Thấy mẹ và bà ngoại có ấn tượng tốt với nhà họ Lý, với Lý Lưu Trụ rồi. Tiêu Văn Nhân lại bắt đầu tạo ấn tượng tốt về mẹ mình trước mặt Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm.

Vân Chi

Trường học đang nghỉ hè không phải đi học, thời đại này không có nhiều lớp học thêm, lớp năng khiếu như đời sau, vừa đến kỳ nghỉ là các bạn nhỏ như con ngựa mất cương, không ai quản nổi.

Nhà nào có người già trông trẻ còn tốt, không có người trông thì đứa lớn dắt theo đứa bé, chạy đi chơi khắp nơi, trên đường chỗ nào cũng thấy trẻ con chơi đùa.

Gần như ngày nào Tiêu Văn Nhân cũng chạy tới nhà họ Lý tìm Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm chơi, đương nhiên cô ta sẽ không đi một mình, mà rủ các bạn nhỏ khác đi cùng.

Có đôi khi Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm cũng đi theo các bạn nhỏ khác đến nhà Tiêu Văn Nhân chơi. Mỗi lần bọn họ đến, bà ngoại của Tiêu Văn Nhân lại vô cùng nhiệt tình với hai đứa nhỏ nhà họ Lý, nếu Lưu Hồng Mai ở nhà, cô ta còn làm vài món ăn vặt cho bọn trẻ, sẽ kiên nhẫn chơi cùng Lý Khai Lâm, kiên nhẫn nghe Lý Khai Nguyên kể chuyện trong trường học.

Không lâu sau, hai đứa nhỏ nhà họ Lý đều thích dì Lưu dịu dàng tốt bụng này.

Biết thời cơ đã đến, Tiêu Văn Nhân lập tức bắt tay vào bước cờ thứ ba, giúp mẹ mình tiếp xúc với Lý Lưu Trụ nhiều hơn.

Còn tiếp xúc thế nào, thì…

Tròng mắt Tiêu Văn Nhân xoay chuyển, đã nghĩ ra một ý tưởng.

Từ khi Lưu Hồng Mai ly hôn, cô ta vẫn luôn ở lại nhà cha mẹ đẻ, trong nhà ngoài cha mẹ ra, còn có gia đình anh trai chị dâu của Lưu Hồng Mai.

Dù là cha mẹ ruột ở chung với con cái thì thi thoảng vẫn có va chạm nữa là anh chị em trong nhà. Nhà bác Cả có một đứa con trai, lớn hơn Tiêu Văn Nhân hai tuổi, đang ở độ tuổi thích gây chuyện.

Trẻ con đánh nhau đều không cần lý do, chỉ cần vài câu không hợp là có thể xảy ra tranh cãi, sau đó là động tay động chân.

Tiêu Văn Nhân cố ý chọc giận anh họ mình, hai đứa nhỏ xô đẩy vài cái, sau đó Tiêu Văn Nhân chạy vội ra ngoài.

Cô ta cố ý chọn lúc người lớn đều không có nhà mới cãi nhau với anh họ, khi chạy ra ngoài cũng không ai trông thấy.

Tiêu Văn Nhân chạy thẳng đến chỗ thùng rác nơi cô ta gặp Lý Lưu Trụ lần đầu tiên, tìm một góc khuất ngồi xuống, chờ Lý Lưu Trụ tới đổ rác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Ông trời không phụ lòng người, sau khi trời tối hẳn, Lý Lưu Trụ đã ra tới nơi. Hôm nay hơi nhiều rác, Lý Lưu Trụ đẩy xe qua đó, còn chưa tới gần thùng rác, Lý Lưu Trụ đã nghe thấy có tiếng trẻ con khóc.

Tiếng khóc không lớn, còn đứt quãng, ở nơi cách thùng rác không xa. Cảm thấy tò mò nên sau khi đổ rác xong, Lý Lưu Trụ đã đẩy xe qua đó.

Hiện giờ là buổi tối, nơi này còn là góc tường, vô cùng tối tăm, Lý Lưu Trụ chỉ có thể một bóng dáng nho nhỏ mơ hồ, hình như là một đứa trẻ không lớn lắm.

Đứa trẻ ngồi xổm trong góc tường, mặt chôn dưới cánh tay, đang khóc hu hu.

“Bạn nhỏ, cháu bị sao thế?” Lý Lưu Trụ không dám tới quá gần, đứng cách đó không xa hỏi.

Nghe thấy giọng của Lý Lưu Trụ, khuôn mặt chôn dưới cánh tay của Tiêu Văn Nhân lặng lẽ nở nụ cười. Nhìn xem, chẳng phải Lý Lưu Trụ đã bị mình câu qua đây rồi sao?

Không uổng công cô ta ngồi xổm bên thùng rác hôi thối này nửa ngày.

Tiêu Văn Nhân thay sang biểu cảm đáng thương, ngẩng đầu lên. Trông thấy một bóng người cao lớn trước mặt mình, cô ta giả vờ sợ hãi, hỏi: “Chú là ai?”

Đứa bé kia vừa ngẩng đầu, Lý Lưu Trụ đã nhận ra ngay, đây chẳng phải là Tiêu Văn Nhân thường xuyên tới chơi với con mình sao? Lần trước anh ta cũng gặp cô bé ở chỗ này, còn cõng cô bé về nhà.

Lý Lưu Trụ ngồi xổm xuống, hỏi: “Văn Nhân, chú là chú Lý, sao cháu lại ngồi một mình ở chỗ này?”

Tiêu Văn Nhân lộ ra khuôn mặt đầy nước mắt, lập tức bổ nhào vào lòng Lý Lưu Trụ, khóc tu tu: “Chú Lý, cháu cãi nhau với người nhà, cháu không dám về.”

Hóa ra là cãi nhau với người trong nhà. Đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, không biết đã ngồi ở chỗ này bao lâu rồi…

Lý Lưu Trụ càng nghĩ càng đau lòng, còn liên tưởng đến con trai mình. Nếu Khai Nguyên với Khai Lâm cũng chạy ra ngoài, trời tối như vậy rồi vẫn chưa về nhà, chẳng phải mình sẽ lo c.h.ế.t sao?

Lý Lưu Trụ đứng dậy, đưa Tiêu Văn Nhân tới chỗ sáng hơn, hỏi: “Văn Nhân, đã muộn thế này rồi chắc chắn người nhà cháu đang rất lo lắng cho cháu. Hay là… Hay là chú đưa cháu về nhà nhé?”

Tiêu Văn Nhân thầm vui vẻ, thứ cô ta đang chờ chính là những lời này.

“Vậy chú Lý đưa cháu v nhà đi.”

Lần này không giống lần trước, chân Tiêu Văn Nhân không bị thương, có thể tự đi về, không cần Lý Lưu Trụ cõng.

Lý Lưu Trụ đẩy xe ba bánh, Tiêu Văn Nhân nhảy nhót đi bên cạnh, dưới ánh đèn đường đúng là hơi giống cha đang đưa con gái về nhà.

Lần này, Nhà họ Lưu cũng đèn đuốc sáng trưng, giống hệt lần trước Lý Lưu Trụ đưa Tiêu Văn Nhân về nhà. Điều khác biệt là, lần này có một bé trai đang khóc, và có tiếng người lớn mắng mỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Số ký tự: 0