Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Pháo hôi trong...
Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
2025-03-22 14:33:26
Mẹ và bà ngoại đều động lòng rồi, Tiêu Văn Nhân càng chăm chỉ chạy tới nhà họ Lý.
Đương nhiên, cô ta sẽ không đi một mình, mà thường xuyên rủ các bạn nhỏ khác đi cùng mình.
Có người tới chơi với cháu trai, đó là chuyện tốt, Lưu Đại Ngân chưa bao giờ để ý.
Nhưng điều bà ấy không biết là, có một cô bé chạy đến nhà bà ấy vì ý đồ riêng.
Có đôi khi Khai Nguyên và Khai Lâm cũng tới nhà Tiêu Văn Nhân chơi, Lý Khai Nguyên cảm thấy, hình như bà ngoại của Tiêu Văn Nhân hơi nhiệt tình với mình quá mức bình thường.
Nhưng cậu không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do bà ấy thích trẻ con.
Thời tiết quá nóng, bà Lưu mặc áo cộc tay màu lam, phe phẩy cây quạt nói chuyện riêng với con gái mình.
“Hồng Mai, rốt cuộc con nghĩ thế nào, thấy con trai nhà họ Lý kia ổn chứ, có đồng ý tiến thêm bước nữa với cậu ta không?”
Trong phòng rất oi bức, dù đã mở cửa sổ, vẫn không thấy một cơn gió nào tràn vào phòng.
Lưu Hồng Mai nhận việc bên ngoài mang về nhà làm. Tiếng máy may vang lên không ngớt, mồ hôi trên mặt cô ta nhỏ xuống tí tác, chỉ khi dừng máy để chuyển đường may, cô ta mới có thời gian để lau bớt mồ hôi.
“Mẹ, được cái gì? Còn chưa biết thái độ của nhà họ Lý thế nào đâu.”
Nghe con gái nói như vậy, bà Lưu biết ngay trong lòng con gái mình nghĩ thế nào.
“Hồng Mai, con không còn nhỏ nữa, còn mang theo một đứa nhỏ, không giống thanh niên trẻ tuổi chưa kết hôn, đừng nghĩ đến tình yêu hư ảo gì đó nữa. Nhà họ Lý có tiền, có thể cho con và Nhân Nhân cuộc sống tốt lành, riêng điểm này thôi đã hơn những người đàn ông khác rồi. Hồng Mai à, con phải nghĩ cho thật kỹ, nếu đồng ý ở bên con trai nhà họ Lý thì mẹ sẽ đi tìm người mai mối.”
Lưu Hồng Mai dừng máy may, lau mồ hôi trên mặt một phen, nói: “Mẹ, mẹ để con suy nghĩ thêm đã.”
Bà ngoại Lưu không khuyên con gái mình nữa, chỉ nói: “Hồng Mai, con cứ suy nghĩ cho kỹ càng đi, bỏ lỡ thôn này không còn cửa hàng khác đâu.”
Vân Chi
…
Thực phẩm đóng gói chn không nhà Lưu Đại Ngân bán vô cùng đắt hàng, bà ấy lại tới công ty mậu dịch, đặt thêm một chiếc máy đóng gói chân không nữa.
Hiện tại, sân trước nhà bà ấy chuyên để làm gà nướng, người nhà sinh hoạt ở sân sau. Bà ấy lại thuê thêm sáu công nhân nữa, hai người đi theo Lý Tam Thuận làm gà nướng. Bốn người chuyên đóng gói chân không.
Buôn bán quá đắt hàng, công nhân phải chia ra làm việc hai ca, ca sáng là từ tám giờ đến bốn giờ chiều, ca tối từ bốn giờ chiều đến mười hai giờ đêm.
Lưu Đại Ngân thu dọn một căn phòng ở sân trước, công nhân làm việc ca đêm có thể nghỉ ngơi ở nơi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Con trai Lý Lưu Trụ không làm gà nướng nữa, mà chuyên tâm với cửa hàng gà nướng nhà mình, công việc liên quan đến tiền nong, để người trong nhà quản lý vẫn tốt hơn.
Hai trại nuôi gà đều bắt đầu đưa vào sản xuất rồi, đã có có thể tự cấp tự túc gà trống làm gà nướng và trứng gà làm trứng kho, chân gà thì vẫn phải mua từ bên ngoài. Lưu Đại Ngân kinh doanh thuận buồm xuôi gió, càng làm càng lớn, đã có danh tiếng nhất định ở tỉnh thành.
Thật ra, nổi tiếng không phải vì bà ấy làm ăn lớn nhất, mà vì giới tính và tuổi tác của bà ấy đã định trước sẽ được nhiều người chú ý.
Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi mới bắt đầu làm ăn buôn bán, còn làm không tệ lắm, đừng nói ở tỉnh thành, mà trên cả nước cũng thuộc diện hiếm thấy.
Bởi vậy, lần này tỉnh thành còn mời Lưu Đại Ngân đến Kinh Thị học tập.
Quốc gia vô cùng coi trọng hộ kinh doanh cá thể, nhưng hiện tại đa phần chủ các doanh nghiệp cá thể kia đều không có bằng cấp cao, thậm chí còn có người thất học, nên nhà nước đã tổ chức năm lớp học, mời giáo sư đại học Kinh Thị đến, căn cứ vào tình huống của đám chủ doanh nghiệp tư nhân này, giảng giải cho bọn họ một chút kiến thức về kinh tế.
Tỉnh thành nhận được mười lăm chỉ tiêu, chủ tịch tịch cố ý dặn dò để lại một chỉ tiêu cho Lưu Đại Ngân, để bà ấy đi học.
Khi người của tỉnh tới thông báo cho Lưu Đại Ngân biết, bà ấy có thể lên Kinh Thị học, có giáo sư dày dặn kinh nghiệm giảng bài. Lưu Đại Ngân cực kỳ vui mừng không biết nên nói gì cho phải. Ngày thường bà ấy là người biết ăn nói, nhưng lúc này lại không nói được một câu nào, chỉ biết cảm ơn rối rít.
“Cảm ơn đồng chí, cảm ơn đảng và quốc gia, cảm ơn, cảm ơn….”
Lưu Đại Ngân sắp lên Kinh Thị học, phải sắp xếp tất cả công việc trong nhà trước. May mà hiện tại không có việc gì cần bà ấy nhọc lòng, chỉ cần làm theo quy trình sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Lý Tam Thuận thu dọn hành lý giúp Lưu Đại Ngân: “Bà không cần nhọc lòng công việc trong nhà, còn có tôi và Lưu Trụ mà, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi. Sau khi tới Kinh Thị rồi, nhớ gọi điện thoại về báo bình an. Chắc chắn Kinh Thị cũng có điện thoại, bà ghi số cho tôi, có việc gì tôi cũng tiện gọi điện thoại nói với bà.”
Lưu Đại Ngân gấp gọn quần áo, nói: “Ông yên tâm đi, tôi biết rồi.”
Lý Tam Thuận bỏ quần áo vào rương hành lý, hỏi: “Đã mang đủ đồ chưa? Mang nhiều tiền chút, nghèo gia phú lộ, mang đủ tiền tôi mới yên tâm.”
“Tôi mang theo không ít tiền đâu.” Lưu Đại Ngân nhìn Lý Tam Thuận, khép rương hành lý lại, kéo khóa lên.
Chiếc rương hành lý này là Lý Tam Thuận mua cho Lưu Đại Ngân khi biết bà ấy sắp được lên Kinh Thị học tập, tốn hơn mười đồng đó.
Lúc mua nó Lưu Đại Ngân còn hơi xót tiền, nhưng Lý Tam Thuận lại nói với bà ấy, tốt xấu gì bây giờ bà ấy cũng là bà chủ rồi, đâu thể đựng hành lý vào túi da rắn lên Kinh Thị học tập, đúng không?
Thời đại này, túi đa rắn đa phần là túi đựng phân hóa học, Lưu Đại Ngân bị lời này của Lý Tam Thuận chọc cười không ngừng.
“Mua cũng mua rồi, không trả lại được đâu. Hơn nữa cũng không đắt mà, mười mấy đồng thôi, không cần đau lòng.”
“Mười mấy đồng thì không cần đau lòng sao?” Lưu Đại Ngân lẩm bẩm: “Bằng lương một tháng của công nhân bình thường rồi. Nếu tiêu vào việc đáng tiêu thì tôi không nói làm gì, nhưng tiêu vào việc không đáng tiêu thì một xu một hào tôi cũng luyến tiếc.”
“Nên tiêu, không nên tiêu cái gì. Bà xem, bây giờ bà là giám đốc rồi, nếu xách theo một cái túi rách rưới thì người khác sẽ nhìn bà thế nào? Được rồi, mua cũng đã mua, đừng xót tiền nữa. Tôi đi lấy cho bà ít trứng kho để bà ăn trên đường.”
Kết quả sau khi Lý Tam Thuận thu dọn xong chính là, Lưu Đại Ngân xách theo một cái rương, còn mang theo một cái túi da rắn ngồi lên tàu hỏa đi đến Kinh Thị.
Đương nhiên, cô ta sẽ không đi một mình, mà thường xuyên rủ các bạn nhỏ khác đi cùng mình.
Có người tới chơi với cháu trai, đó là chuyện tốt, Lưu Đại Ngân chưa bao giờ để ý.
Nhưng điều bà ấy không biết là, có một cô bé chạy đến nhà bà ấy vì ý đồ riêng.
Có đôi khi Khai Nguyên và Khai Lâm cũng tới nhà Tiêu Văn Nhân chơi, Lý Khai Nguyên cảm thấy, hình như bà ngoại của Tiêu Văn Nhân hơi nhiệt tình với mình quá mức bình thường.
Nhưng cậu không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng do bà ấy thích trẻ con.
Thời tiết quá nóng, bà Lưu mặc áo cộc tay màu lam, phe phẩy cây quạt nói chuyện riêng với con gái mình.
“Hồng Mai, rốt cuộc con nghĩ thế nào, thấy con trai nhà họ Lý kia ổn chứ, có đồng ý tiến thêm bước nữa với cậu ta không?”
Trong phòng rất oi bức, dù đã mở cửa sổ, vẫn không thấy một cơn gió nào tràn vào phòng.
Lưu Hồng Mai nhận việc bên ngoài mang về nhà làm. Tiếng máy may vang lên không ngớt, mồ hôi trên mặt cô ta nhỏ xuống tí tác, chỉ khi dừng máy để chuyển đường may, cô ta mới có thời gian để lau bớt mồ hôi.
“Mẹ, được cái gì? Còn chưa biết thái độ của nhà họ Lý thế nào đâu.”
Nghe con gái nói như vậy, bà Lưu biết ngay trong lòng con gái mình nghĩ thế nào.
“Hồng Mai, con không còn nhỏ nữa, còn mang theo một đứa nhỏ, không giống thanh niên trẻ tuổi chưa kết hôn, đừng nghĩ đến tình yêu hư ảo gì đó nữa. Nhà họ Lý có tiền, có thể cho con và Nhân Nhân cuộc sống tốt lành, riêng điểm này thôi đã hơn những người đàn ông khác rồi. Hồng Mai à, con phải nghĩ cho thật kỹ, nếu đồng ý ở bên con trai nhà họ Lý thì mẹ sẽ đi tìm người mai mối.”
Lưu Hồng Mai dừng máy may, lau mồ hôi trên mặt một phen, nói: “Mẹ, mẹ để con suy nghĩ thêm đã.”
Bà ngoại Lưu không khuyên con gái mình nữa, chỉ nói: “Hồng Mai, con cứ suy nghĩ cho kỹ càng đi, bỏ lỡ thôn này không còn cửa hàng khác đâu.”
Vân Chi
…
Thực phẩm đóng gói chn không nhà Lưu Đại Ngân bán vô cùng đắt hàng, bà ấy lại tới công ty mậu dịch, đặt thêm một chiếc máy đóng gói chân không nữa.
Hiện tại, sân trước nhà bà ấy chuyên để làm gà nướng, người nhà sinh hoạt ở sân sau. Bà ấy lại thuê thêm sáu công nhân nữa, hai người đi theo Lý Tam Thuận làm gà nướng. Bốn người chuyên đóng gói chân không.
Buôn bán quá đắt hàng, công nhân phải chia ra làm việc hai ca, ca sáng là từ tám giờ đến bốn giờ chiều, ca tối từ bốn giờ chiều đến mười hai giờ đêm.
Lưu Đại Ngân thu dọn một căn phòng ở sân trước, công nhân làm việc ca đêm có thể nghỉ ngơi ở nơi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Con trai Lý Lưu Trụ không làm gà nướng nữa, mà chuyên tâm với cửa hàng gà nướng nhà mình, công việc liên quan đến tiền nong, để người trong nhà quản lý vẫn tốt hơn.
Hai trại nuôi gà đều bắt đầu đưa vào sản xuất rồi, đã có có thể tự cấp tự túc gà trống làm gà nướng và trứng gà làm trứng kho, chân gà thì vẫn phải mua từ bên ngoài. Lưu Đại Ngân kinh doanh thuận buồm xuôi gió, càng làm càng lớn, đã có danh tiếng nhất định ở tỉnh thành.
Thật ra, nổi tiếng không phải vì bà ấy làm ăn lớn nhất, mà vì giới tính và tuổi tác của bà ấy đã định trước sẽ được nhiều người chú ý.
Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi mới bắt đầu làm ăn buôn bán, còn làm không tệ lắm, đừng nói ở tỉnh thành, mà trên cả nước cũng thuộc diện hiếm thấy.
Bởi vậy, lần này tỉnh thành còn mời Lưu Đại Ngân đến Kinh Thị học tập.
Quốc gia vô cùng coi trọng hộ kinh doanh cá thể, nhưng hiện tại đa phần chủ các doanh nghiệp cá thể kia đều không có bằng cấp cao, thậm chí còn có người thất học, nên nhà nước đã tổ chức năm lớp học, mời giáo sư đại học Kinh Thị đến, căn cứ vào tình huống của đám chủ doanh nghiệp tư nhân này, giảng giải cho bọn họ một chút kiến thức về kinh tế.
Tỉnh thành nhận được mười lăm chỉ tiêu, chủ tịch tịch cố ý dặn dò để lại một chỉ tiêu cho Lưu Đại Ngân, để bà ấy đi học.
Khi người của tỉnh tới thông báo cho Lưu Đại Ngân biết, bà ấy có thể lên Kinh Thị học, có giáo sư dày dặn kinh nghiệm giảng bài. Lưu Đại Ngân cực kỳ vui mừng không biết nên nói gì cho phải. Ngày thường bà ấy là người biết ăn nói, nhưng lúc này lại không nói được một câu nào, chỉ biết cảm ơn rối rít.
“Cảm ơn đồng chí, cảm ơn đảng và quốc gia, cảm ơn, cảm ơn….”
Lưu Đại Ngân sắp lên Kinh Thị học, phải sắp xếp tất cả công việc trong nhà trước. May mà hiện tại không có việc gì cần bà ấy nhọc lòng, chỉ cần làm theo quy trình sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Lý Tam Thuận thu dọn hành lý giúp Lưu Đại Ngân: “Bà không cần nhọc lòng công việc trong nhà, còn có tôi và Lưu Trụ mà, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi. Sau khi tới Kinh Thị rồi, nhớ gọi điện thoại về báo bình an. Chắc chắn Kinh Thị cũng có điện thoại, bà ghi số cho tôi, có việc gì tôi cũng tiện gọi điện thoại nói với bà.”
Lưu Đại Ngân gấp gọn quần áo, nói: “Ông yên tâm đi, tôi biết rồi.”
Lý Tam Thuận bỏ quần áo vào rương hành lý, hỏi: “Đã mang đủ đồ chưa? Mang nhiều tiền chút, nghèo gia phú lộ, mang đủ tiền tôi mới yên tâm.”
“Tôi mang theo không ít tiền đâu.” Lưu Đại Ngân nhìn Lý Tam Thuận, khép rương hành lý lại, kéo khóa lên.
Chiếc rương hành lý này là Lý Tam Thuận mua cho Lưu Đại Ngân khi biết bà ấy sắp được lên Kinh Thị học tập, tốn hơn mười đồng đó.
Lúc mua nó Lưu Đại Ngân còn hơi xót tiền, nhưng Lý Tam Thuận lại nói với bà ấy, tốt xấu gì bây giờ bà ấy cũng là bà chủ rồi, đâu thể đựng hành lý vào túi da rắn lên Kinh Thị học tập, đúng không?
Thời đại này, túi đa rắn đa phần là túi đựng phân hóa học, Lưu Đại Ngân bị lời này của Lý Tam Thuận chọc cười không ngừng.
“Mua cũng mua rồi, không trả lại được đâu. Hơn nữa cũng không đắt mà, mười mấy đồng thôi, không cần đau lòng.”
“Mười mấy đồng thì không cần đau lòng sao?” Lưu Đại Ngân lẩm bẩm: “Bằng lương một tháng của công nhân bình thường rồi. Nếu tiêu vào việc đáng tiêu thì tôi không nói làm gì, nhưng tiêu vào việc không đáng tiêu thì một xu một hào tôi cũng luyến tiếc.”
“Nên tiêu, không nên tiêu cái gì. Bà xem, bây giờ bà là giám đốc rồi, nếu xách theo một cái túi rách rưới thì người khác sẽ nhìn bà thế nào? Được rồi, mua cũng đã mua, đừng xót tiền nữa. Tôi đi lấy cho bà ít trứng kho để bà ăn trên đường.”
Kết quả sau khi Lý Tam Thuận thu dọn xong chính là, Lưu Đại Ngân xách theo một cái rương, còn mang theo một cái túi da rắn ngồi lên tàu hỏa đi đến Kinh Thị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro