Nhan Sắc Khuynh Thành, Độc Nhất Vô Nhị

Chương 12

Trần Trần

2025-03-10 08:00:20

Dưới ánh đèn rực rỡ, đôi mắt đen của Thẩm Kính Thừa lóe lên tia sắc bén. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm:

 

"Tôi đã nghĩ ra cách báo đáp cô rồi."

 

Tôi đặt ly xuống, hờ hững hỏi:

 

"Cách gì?"

 

Thẩm Kính Thừa nhếch môi.

 

Dáng vẻ anh ta có vài phần giống Thẩm Chi Dật, nhưng lại mang thêm chút tà khí nguy hiểm hơn.

 

Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi nói bốn chữ:

 

"Lấy thân báo đáp."

 

Tôi đoán đúng rồi.

 

Tôi đứng dậy, đi đến bên cạnh anh ta, vỗ nhẹ lên vai anh ta:

 

"Thôi bỏ đi. Tôi nuôi một con sói con, đưa nó về rừng, nhưng tôi không dám lại gần nó nữa."

 

"Tôi sợ nó sẽ quay lại cắn tôi một phát."

 

Tôi nhướng mày, giọng nói càng lạnh nhạt hơn:

 

"Huống hồ, tôi không có cảm tình với… con riêng."

 

Thẩm Kính Thừa là con riêng, mà Tống Y Nhân cũng vậy.

 

Nghe tôi nói thế, anh ta không giận mà còn cười:

 

"Tôi thật đau lòng quá."

 

Tôi hờ hững đáp:

 

"Vậy anh cứ ăn nhiều vào. Tôi không tiếp chuyện nữa."

 

18

 

Nửa tháng sau, Tập đoàn Thẩm thị chính thức thông báo Thẩm Kính Thừa nhậm chức tổng giám đốc.

 

Nhưng để giữ thể diện, họ vẫn để Thẩm Chi Dật làm tổng giám đốc khu vực hải ngoại.

 

Người sáng suốt vừa nhìn đã biết, anh ta thực chất đã bị đày đi xa.

 

Tương lai của nhà họ Thẩm, thuộc về Thẩm Kính Thừa.

 

Trước khi ra nước ngoài, Thẩm Chi Dật gọi điện cho tôi.

 

"Gặp nhau lần cuối đi."

 

Tôi đến.

 

Anh ta trông tiều tụy hẳn, không còn vẻ kiêu ngạo của "thái tử gia" ngày xưa.

 

Giờ đây, anh ta chỉ là một quân cờ bị gia tộc vứt bỏ.

 

Anh ta cười chua chát:

 

"Nhan Nhan, em rất hận anh, đúng không?"

 

Tôi không phủ nhận cũng không thừa nhận.

 

Anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói chắc nịch:

 

"Em hận anh, nghĩa là em vẫn còn yêu anh."

 

"Anh sẽ cố gắng. Một ngày nào đó, anh sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về anh ở nhà họ Thẩm."

 

"Đến lúc đó, anh sẽ dâng cả giang sơn của anh lên cho em. Em có thể cho anh một cơ hội nữa không?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nhìn anh ta lạnh lùng:

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Thẩm Chi Dật, tôi luôn ngưỡng mộ những người mạnh mẽ."

 

"Tôi sẽ không bao giờ yêu một người yếu kém hơn tôi."

 

Ý tứ rất rõ ràng—anh không xứng!

 

Sau khi rời khỏi Thẩm Chi Dật, tôi đi đến cửa hàng hoa, mua một bó mẫu đơn mà tôi yêu thích nhất.

 

Về đến công ty, tôi nhận được tin nhắn về Tống Y Nhân.

 

Cô ta lại làm "tiểu tam".

 

Nhưng lần này, cô ta đụng phải người không nên đụng.

 

Tôi lập tức gửi thông tin cho "chính thất".

 

Lần tiếp theo nhìn thấy Tống Y Nhân, cô ta đang quỳ rạp trên vỉa hè, quần áo bị xé rách, cả người bầm dập.

 

Nhìn thấy tôi, cô ta vội vàng lảo đảo đứng dậy, hoảng loạn mặc lại quần áo rách nát, rồi bỏ chạy.

 

Tôi gửi tin tức này cho truyền thông.

 

Không chỉ vậy, tôi còn tung ra chuyện cha tôi bao nuôi tiểu tam, tiểu tứ.

 

Chẳng mấy chốc, giá cổ phiếu của Tập đoàn Tống thị lao dốc không phanh.

 

Tôi thừa cơ thu mua một lượng lớn cổ phần nhỏ lẻ.

 

Cha tôi bị các cổ đông gây áp lực.

 

Mấy ngày nay, ông ta chạy đôn chạy đáo, không biết phải làm sao.

 

Tôi "hiến kế":

 

"Ba, bây giờ ba chỉ còn một con đường duy nhất. Đó là chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho con, để con nhậm chức Chủ tịch Tập đoàn Tống thị. Như vậy, ba mới có thể trấn an cổ đông và công chúng, giữ vững hình tượng."

 

Cha tôi đột ngột tỉnh ngộ, sắc mặt u ám:

 

"Là con làm, đúng không?"

 

Tôi mỉm cười:

 

"Ba, ba già rồi. Nên sớm nghỉ ngơi hưởng phúc thôi."

 

"Dù sao, chúng ta cũng là cha con. Con sẽ không đuổi ba ra đường như cách ba đã làm với mẹ con họ đâu."

 

"Con sẽ hiếu thuận với ba."

 

Cha tôi tức giận đứng bật dậy, giơ tay định đánh tôi.

 

Tôi thản nhiên lùi lại một bước, cười nhẹ:

 

"Công ty này là do mẹ và ba cùng nhau gây dựng."

 

"Nhưng ba lại vì một kẻ thứ ba mà gián tiếp hại c.h.ế.t mẹ."

 

"Bây giờ, hình tượng của ba đã trở thành một 'tra nam' mà ai cũng ghét bỏ."

 

"Vì lợi ích của công ty, ba nên rút lui đi."

 

Tôi nhìn ông ta, giọng nói thong dong nhưng từng chữ đều như lưỡi d.a.o sắc bén:

 

"Hiện tại, con còn có thể xoay chuyển tình thế."

 

"Nhưng nếu để Tập đoàn Tống thị rơi vào tay người khác, thì lúc đó ba có hối hận cũng đã muộn."

 

Sắc mặt cha tôi tái nhợt, thân thể lảo đảo, ngồi sụp xuống ghế.

 

Cuối cùng, ông ta cũng chọn cách rút lui.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhan Sắc Khuynh Thành, Độc Nhất Vô Nhị

Số ký tự: 0