Mùi hương quen...
Thanh Qua Vị Thử Phiến Đích Hồi Đáp
2025-03-21 21:45:36
{17}
"Vì sao lại tấu xin Hoàng thượng ban hôn?" Ta hỏi thẳng hắn.
Hắn sững người một chút, "Ta chưa từng..."
"Đi bảy năm bây giờ mới về..." Ta liếc nhìn hắn.
"Là ai bỏ đi không một lời trước?" Biểu cảm và giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên có chút cố chấp, còn mang theo chút bất mãn, "Rõ ràng là nàng sai trước..."
Ta nhìn hắn.
Mắt hắn đỏ hoe.
Khóc rồi.
Đáng yêu như lúc nhỏ.
"Ta vẫn luôn nghĩ, nếu ngươi không xuống Nam Thành, chúng ta có phải có thể mãi mãi là bạn bè không?" Ta vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt cho hắn, "Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa."
Ta cũng chưa từng an ủi ai.
Có chút lúng túng.
Má hắn áp vào lòng bàn tay ta.
"Ta có thể ôm nàng không?" Hắn hỏi ta như vậy.
Ta gật đầu.
Giây tiếp theo đã bị hắn ôm vào lòng.
Hắn nói một câu, rất nhỏ rất nhỏ.
Nhưng ta vẫn nghe thấy.
"...Ta rất nhớ nàng."
{18}
Hắn giống như lúc nhỏ, mang đến cho người ta cảm giác an toàn.
Mùi hương quen thuộc, hơi ấm quen thuộc.
Túi thơm hắn mang theo bên mình, vậy mà bảy năm rồi vẫn chưa đổi mùi.
Sau đó hắn nói với ta.
Sợ đổi mùi, ta sẽ không nhận ra hắn, cũng không ngửi thấy mùi của hắn nữa.
{19}
Khương Tự nói hắn chưa từng đề cập chuyện xin ban hôn với Hoàng thượng.
Chỉ là hắn và hoàng thượng quan hệ tốt, thường xuyên tâm sự với huynh trưởng một số chuyện nhỏ, có lẽ bị phát hiện ra.
Ta nghe thấy có chút thú vị.
Hoàng thượng, lần này là làm ông tơ bà nguyệt se duyên rồi.
{20}
Tinh Tinh quay lại, liền kéo ta ra sau lưng, trừng mắt nhìn Khương Tự, "Ngươi ngươi ngươi! Ngươi là ai!"
"Tiểu thư! Hắn có phải đang vô lễ với người không!" Tinh Tinh che chở ta, sợ người trước mặt nuốt chửng ta.
Thật muốn mở miệng mắng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngươi đi tiểu tiện lâu như vậy, người ta nếu thật sự muốn làm vô lễ với ta, sớm đã làm xong rồi!
Đồ ngốc!
"Thẩm Dụ, chúng ta còn ngày dài tháng rộng."
Khương Tự gọi tên ta, nhìn ta, đôi mắt đó tràn đầy ý cười, chứa đựng chân tình.
Chỉ cần nhìn một cái cũng sẽ bị mê hoặc.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
{21}
"Tiểu thư, lần này là lỗi của ta, chắc là cái bánh bao sáng nay không tươi, nên ta mới bị đau bụng..." Tinh Tinh có chút hối hận, "Nếu người thật sự có mệnh hệ gì, Tinh Tinh cũng không sống nữa."
Ta giơ tay, muốn vỗ đầu nàng.
Phát hiện nàng cao hơn ta.
Vậy nên ta kiễng chân.
Nàng phát hiện ra động tác của ta, cùng lúc ta kiễng chân liền ngồi xổm xuống.
Ta vỗ vỗ đầu nàng, cười với nàng.
"Tiểu thư thật đáng yêu." Tinh Tinh cũng cười, cười cười lại nước mắt lưng tròng, " Tiểu thư nếu gả rồi, có phải sẽ phải chia tay với Tinh Tinh không?"
Ôi chao.
Một người hai người, sao ai cũng thích khóc vậy!
Ta xua tay với nàng.
"Không gả?" Tinh Tinh lau nước mắt.
Ta lại xua tay.
"Không xa nhau?" Tinh Tinh tiếp tục hỏi.
Ta gật đầu.
"Vậy chẳng phải vẫn là phải gả sao..." Nàng khóc rống lên, "Lỡ như Tứ vương gia là kẻ trăng hoa đa tình, làm lỡ dở tiểu thư thì sao?"
Ta suy nghĩ một chút về khả năng này.
Lại nghĩ đến hình ảnh Khương Tự khóc nhè.
Kiên quyết lắc đầu.
Không thể nào.
{22}
Ta cầm kim chỉ chạy khắp phủ, cũng không tìm thấy mẫu thân.
"Nếu tiểu thư muốn làm túi thơm, Tinh Tinh cũng biết làm mà." Tinh Tinh nói.
Mắt ta sáng lên.
Tinh Tinh nhận lấy kim chỉ trong tay ta, "Chỉ là đã lâu không làm, tay nghề có chút vụng về rồi."
Nàng hỏi ta muốn làm kiểu gì, là muốn tặng cho ai.
"Trước đây Tinh Tinh thường làm bùa hộ mệnh, tặng cho người rất quan trọng." Tinh Tinh vừa nói, tay cũng không ngừng lại, rất thành thạo.
Ta gật đầu.
Vậy thì làm bùa hộ mệnh đi.
"Vì sao lại tấu xin Hoàng thượng ban hôn?" Ta hỏi thẳng hắn.
Hắn sững người một chút, "Ta chưa từng..."
"Đi bảy năm bây giờ mới về..." Ta liếc nhìn hắn.
"Là ai bỏ đi không một lời trước?" Biểu cảm và giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên có chút cố chấp, còn mang theo chút bất mãn, "Rõ ràng là nàng sai trước..."
Ta nhìn hắn.
Mắt hắn đỏ hoe.
Khóc rồi.
Đáng yêu như lúc nhỏ.
"Ta vẫn luôn nghĩ, nếu ngươi không xuống Nam Thành, chúng ta có phải có thể mãi mãi là bạn bè không?" Ta vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt cho hắn, "Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa."
Ta cũng chưa từng an ủi ai.
Có chút lúng túng.
Má hắn áp vào lòng bàn tay ta.
"Ta có thể ôm nàng không?" Hắn hỏi ta như vậy.
Ta gật đầu.
Giây tiếp theo đã bị hắn ôm vào lòng.
Hắn nói một câu, rất nhỏ rất nhỏ.
Nhưng ta vẫn nghe thấy.
"...Ta rất nhớ nàng."
{18}
Hắn giống như lúc nhỏ, mang đến cho người ta cảm giác an toàn.
Mùi hương quen thuộc, hơi ấm quen thuộc.
Túi thơm hắn mang theo bên mình, vậy mà bảy năm rồi vẫn chưa đổi mùi.
Sau đó hắn nói với ta.
Sợ đổi mùi, ta sẽ không nhận ra hắn, cũng không ngửi thấy mùi của hắn nữa.
{19}
Khương Tự nói hắn chưa từng đề cập chuyện xin ban hôn với Hoàng thượng.
Chỉ là hắn và hoàng thượng quan hệ tốt, thường xuyên tâm sự với huynh trưởng một số chuyện nhỏ, có lẽ bị phát hiện ra.
Ta nghe thấy có chút thú vị.
Hoàng thượng, lần này là làm ông tơ bà nguyệt se duyên rồi.
{20}
Tinh Tinh quay lại, liền kéo ta ra sau lưng, trừng mắt nhìn Khương Tự, "Ngươi ngươi ngươi! Ngươi là ai!"
"Tiểu thư! Hắn có phải đang vô lễ với người không!" Tinh Tinh che chở ta, sợ người trước mặt nuốt chửng ta.
Thật muốn mở miệng mắng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngươi đi tiểu tiện lâu như vậy, người ta nếu thật sự muốn làm vô lễ với ta, sớm đã làm xong rồi!
Đồ ngốc!
"Thẩm Dụ, chúng ta còn ngày dài tháng rộng."
Khương Tự gọi tên ta, nhìn ta, đôi mắt đó tràn đầy ý cười, chứa đựng chân tình.
Chỉ cần nhìn một cái cũng sẽ bị mê hoặc.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
{21}
"Tiểu thư, lần này là lỗi của ta, chắc là cái bánh bao sáng nay không tươi, nên ta mới bị đau bụng..." Tinh Tinh có chút hối hận, "Nếu người thật sự có mệnh hệ gì, Tinh Tinh cũng không sống nữa."
Ta giơ tay, muốn vỗ đầu nàng.
Phát hiện nàng cao hơn ta.
Vậy nên ta kiễng chân.
Nàng phát hiện ra động tác của ta, cùng lúc ta kiễng chân liền ngồi xổm xuống.
Ta vỗ vỗ đầu nàng, cười với nàng.
"Tiểu thư thật đáng yêu." Tinh Tinh cũng cười, cười cười lại nước mắt lưng tròng, " Tiểu thư nếu gả rồi, có phải sẽ phải chia tay với Tinh Tinh không?"
Ôi chao.
Một người hai người, sao ai cũng thích khóc vậy!
Ta xua tay với nàng.
"Không gả?" Tinh Tinh lau nước mắt.
Ta lại xua tay.
"Không xa nhau?" Tinh Tinh tiếp tục hỏi.
Ta gật đầu.
"Vậy chẳng phải vẫn là phải gả sao..." Nàng khóc rống lên, "Lỡ như Tứ vương gia là kẻ trăng hoa đa tình, làm lỡ dở tiểu thư thì sao?"
Ta suy nghĩ một chút về khả năng này.
Lại nghĩ đến hình ảnh Khương Tự khóc nhè.
Kiên quyết lắc đầu.
Không thể nào.
{22}
Ta cầm kim chỉ chạy khắp phủ, cũng không tìm thấy mẫu thân.
"Nếu tiểu thư muốn làm túi thơm, Tinh Tinh cũng biết làm mà." Tinh Tinh nói.
Mắt ta sáng lên.
Tinh Tinh nhận lấy kim chỉ trong tay ta, "Chỉ là đã lâu không làm, tay nghề có chút vụng về rồi."
Nàng hỏi ta muốn làm kiểu gì, là muốn tặng cho ai.
"Trước đây Tinh Tinh thường làm bùa hộ mệnh, tặng cho người rất quan trọng." Tinh Tinh vừa nói, tay cũng không ngừng lại, rất thành thạo.
Ta gật đầu.
Vậy thì làm bùa hộ mệnh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro