Nghề Đóng Vai Phản Diện

Gặp mặt

Đông Cảm Siêu Nhân

2025-02-28 09:22:09

"Con không hiểu đúng không?"

"Vậy để ba nói cho con hiểu."

"Con có quá nhiều thứ trong tay mà chẳng cần bỏ ra chút công sức nào, vì thế con quá ngây thơ, hoàn toàn không biết lòng người hiểm ác thế nào."

"Con thật sự hiểu rõ cậu ta chứ? Con biết gì về gia cảnh, quá khứ, nhân phẩm của cậu ta không? Con có từng nghĩ những hành động bồng bột của một đứa trẻ mới lớn như con sẽ gây ra hậu quả gì không?"

Màn hình bị nhấn mạnh một cái, khiến hình ảnh Mạc Doãn đang cúi đầu ôm bụng trên đó cũng rung lên theo.

Ánh mắt Lý Tu rời khỏi bóng dáng hư ảo trên màn hình, chuyển sang khuôn mặt thật ngay trước mắt cậu – gương mặt của cha y "Con hiểu cậu ấy. Con hiểu tất cả mọi thứ về cậu ấy."

Lý Thanh bật cười, vừa cười vừa lắc đầu, "Ba luôn nghĩ con trưởng thành, chín chắn hơn bạn bè cùng tuổi rất nhiều, hóa ra ba đã nhìn nhầm. Trong chuyện này, con chẳng khác gì những thằng nhóc mười tám khác cả. Lý Tu, ba chỉ có thể nói với con một điều: con đã gây ra rắc rối rất lớn cho ba và cho chính bản thân con. Nếu hai đứa thật sự đang..." Lý Thanh lại cười, nhưng lần này, nụ cười mang theo sự từng trải đầy lạnh lùng, "...đang yêu nhau, thì thật là tuyệt vời quá nhỉ."

Nụ cười vụt tắt, ánh mắt Lý Thanh trở nên lạnh lẽo đến tàn nhẫn, "Bây giờ, về phòng con ngay. Trước khi chuyện này được giải quyết, con không được đi đâu hết."

Lý Tu chăm chú nhìn màn hình, khẽ hỏi: "Mẹ vẫn ổn chứ ạ?"

"Lo cho bản thân con trước đi! Chuyện khác không đến lượt con bận tâm!" Lý Thanh quát khẽ.

Từ thái độ của ba, y đoán mẹ chỉ bị hoảng sợ, chắc không có vấn đề gì nghiêm trọng về sức khỏe.

Lạ thật, cứ như có một công tắc nào đó vừa được bật lên vậy.

Bấy lâu nay y luôn cảm thấy bản thân như tấm kính mỏng, cách biệt với mọi cảm xúc. Nhưng giờ phút này, lớp kính ấy vỡ tan, để cảm xúc ồ ạt tràn vào. Lý Tu cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang dần bị lấp đầy bởi những cảm xúc phức tạp: giận dữ, buồn bã, đau khổ... dành cho ba mẹ, cho chính bản thân mình, và cho Mạc Doãn.

Những cảm xúc đến muộn, nhưng lại cuồn cuộn như sóng lớn.

Y thấy mình như sắp bị nhấn chìm.

Lý Tu vẫn ngồi yên, lặng lẽ nhìn màn hình, cho đến khi Lý Thanh tắt tivi. Trên màn hình tối đen chỉ còn phản chiếu gương mặt của mình.

Lý Thanh nhắc lại, "Về phòng."

Lý Tu chậm rãi quay sang nhìn ba mình, "Ba sẽ không tìm cậu ấy, đúng không?"

"Chuyện đó cũng không đến lượt con lo." Lý Thanh lạnh lùng đáp. "Nó không phải con trai ba, ba chẳng có nghĩa vụ phải lo cho tương lai của nó."

"Cảm ơn ba."

Lý Thanh hít một hơi sâu, cố kìm cơn giận, rồi chỉ tay về phía cầu thang, "Về phòng ngay, ba không muốn nhìn thấy con lúc này."

Bốn ngày sau đó, Lý Tu bị nhốt trong nhà. Lý Thanh thì đã ra ngoài, để "giải quyết vấn đề".

Mọi liên lạc trong nhà đều bị cắt đứt, điện thoại của Lý Tu cũng bị thu đi. Ban ngày, khi chỉ có một mình ở nhà, y nghe nhạc, xem "tivi", nhưng thật ra chỉ là lặp đi lặp lại hai đoạn video đó, từng khung hình đều khắc sâu vào tâm trí y.

Chiều hôm ấy, Lý Tu mơ một giấc mơ kỳ lạ. Y mơ thấy mình đang rửa tay trong nhà vệ sinh khách sạn. Đột nhiên, cửa buồng phía sau mở ra, Mạc Doãn bước ra. Y quay đầu nhìn Mạc Doãn, còn Mạc Doãn đi đến bên cạnh, đứng cạnh y để rửa tay. Tiếng nước chảy vang rõ trong tai. Lý Tu với đôi tay ướt sũng, nắm lấy cổ tay Mạc Doãn. Ánh mắt Mạc Doãn không chút cảm xúc, chỉ lặng lẽ nhìn y. Nước cứ chảy mãi, đến mức ướt cả sàn dưới chân. Lý Tu mới nhận ra cả hai đều đang chân trần. Bàn chân Mạc Doãn mỏng manh, trông có vẻ lạnh lẽo. Lý Tu nhấc cổ tay cậu ấy lên, muốn để Mạc Doãn đứng lên bàn chân mình. Và rồi y tỉnh dậy.

Phòng khách vắng lặng, cả căn nhà yên tĩnh đến lạ. Lý Tu ngủ quên trên sofa. Y nghiêng đầu, thấy trên màn hình vẫn là hình ảnh mình đang nắm lấy cánh tay Mạc Doãn, hôn nhẹ lên má cậu ấy. Mạc Doãn trông có vẻ không tình nguyện, nhưng lúc bước đi lại đứng gần y hơn một chút.

Mãi đến ngày thứ năm, khi kết quả thi giữa kỳ được công bố, Mạc Doãn mới thực sự nhận ra Lý Tu đã vắng mặt ở trường suốt năm ngày.

Bảng điểm xếp cậu ở vị trí thứ nhất. Cái tên xếp thứ hai thì cậu không biết, và quan trọng hơn, trên đó không hề có tên Lý Tu.

Mạc Doãn lại lấy điện thoại ra xem. Dạo gần đây, cậu xem điện thoại thường xuyên hơn hẳn. Trước đây, cậu luôn sợ điện thoại đột ngột rung lên, sợ viện tâm thần lại nhắn đến một tin tức xấu nào đó, sợ cuộc sống bình lặng của mình bị phá vỡ. Nhưng bây giờ, cậu lại mong chờ có động tĩnh từ chiếc điện thoại này.

Lý Tu... cậu ấy đang làm gì vậy?

Sao cậu ấy không liên lạc gì, cứ như biến mất khỏi thế giới này vậy? Nhưng nếu thật sự là mất tích, trường học đâu thể bình thản như vậy được. Rốt cuộc cậu ấy đi đâu, đang làm gì? Đi du học à? Được tuyển thẳng? Bị ốm? Chuyển nhà?...

Những lúc này, việc không có bạn bè trong trường trở thành một bất lợi rõ ràng. Không ai dám lại gần Mạc Doãn. Cậu thử lắng nghe xem có ai nhắc đến Lý Tu không, nhưng chỉ cần cậu đến gần, bọn họ liền hoặc là rời đi, hoặc im lặng ngay lập tức.

Mạc Doãn nhớ Lý Tu.

Nhớ đến phát bực.

Y dựa vào đâu mà cứ lởn vởn mãi trong đầu mình như thế? Chỉ là... mình chỉ hơi thích y một chút thôi mà. Dựa vào chút thích ít ỏi đó, y cho rằng có thể tùy ý quấy nhiễu tâm trí mình à?

Mạc Doãn siết chặt điện thoại trong tay, đôi môi mím lại. Cậu không muốn gọi điện cho Lý Tu, cũng không muốn nhắn tin cho y. Cậu muốn xóa số, chặn luôn, giống như cái lần đầu tiên Lý Tu nhắn tin đến vậy.

Nếu ngay từ đầu, mình cứ kiên định với nguyên tắc của bản thân, không để bản thân kết nối với bất kỳ ai, thì bây giờ đâu phải khó chịu thế này chỉ vì y biến mất.

Ngón tay của Mạc Doãn lơ lửng trên dãy số lưu tên "Lý Tu" thật lâu mà không nhấn xuống.

Trong danh bạ của cậu, người duy nhất được lưu bằng tên và họ, chứ không phải một dãy số xa lạ, chính là Lý Tu.

Ngày hôm ấy, khi hai người chia tay ở sân bay, Lý Tu đã nhắn tin cho cậu. Mạc Doãn do dự rất lâu, không biết có nên trả lời không, nhưng cuối cùng vẫn nhắn lại. Và thế là, Lý Tu lấn tới, bảo muốn gọi điện cho cậu.

Lúc ấy, Mạc Doãn đang ngồi trên chiếc xe buýt nhỏ trở về trường. Không hiểu vì sao, cậu lại lưu số của Lý Tu, còn thêm cả tên vào danh bạ.

Từ đó, mỗi lần Lý Tu gọi đến, màn hình hiện lên không còn là một dãy số rối rắm, mà là cái tên "Lý Tu".

Khoảnh khắc đó, Mạc Doãn đã có chút vui vẻ.

Nhưng bây giờ, khi cái tên "Lý Tu" không còn xuất hiện nữa, niềm vui nhỏ bé đó cũng biến mất. Thay vào đó là một cảm giác kỳ lạ.

Mình... sắp khóc sao?

Mạc Doãn thầm nghĩ. Cậu cúi đầu, vùi trán vào cánh tay, đôi mắt mở to, tự nhủ: Mình chẳng bao giờ khóc vì bất kỳ ai đâu.

Cuối cùng, cậu không xóa số, cũng không chặn. Cậu nghĩ, đợi khi nào Lý Tu quay lại trường, cậu sẽ làm điều đó ngay trước mặt y.

Tối hôm đó, khi Mạc Doãn đang ngồi ăn một mình trong căng-tin, có người đặt khay đồ ăn xuống đối diện cậu. Mạc Doãn ngẩng đầu lên, vừa thấy là Chung Gia Minh, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác – thất vọng.

Cậu cúi đầu tiếp tục ăn, trong khi Chung Gia Minh trông có vẻ muốn nói gì đó nhưng cứ ngập ngừng, lúng túng.

Thấy Mạc Doãn sắp ăn xong và chuẩn bị rời đi, Chung Gia Minh đành vội vàng gọi, "Mạc Doãn, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Mạc Doãn chẳng thèm ngẩng đầu, cứ thế bước thẳng ra ngoài.

"Là về Lý Tu!" Chung Gia Minh vội vàng nói theo.

Bước chân của Mạc Doãn khựng lại.

Trong ký túc xá, Chung Gia Minh quẹt thẻ bước vào rồi nói, "Giờ thì cậu được một mình một phòng rồi."

Mạc Doãn đặt ba lô xuống, không buồn để ý đến câu nói thừa thãi của Chung Gia Minh. Cậu quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cậu ta, "Lý Tu đâu?"

Chung Gia Minh cười khẽ, nhưng nụ cười hơi chua xót. Mạc Doãn chẳng muốn đôi co, trong lòng chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: Lý Tu.

"Thực ra... tôi cũng không biết rõ," Chung Gia Minh nói, "Hôm nay... người muốn gặp cậu, vốn không phải là tôi."

Mạc Doãn lại thấy rất thất vọng, nếu Chung Gia Minh cũng không biết Lý Tu đi đâu, thì cậu chẳng còn gì để nói với Chung Gia Minh nữa. Cậu bước qua mở cửa phòng ký túc xá, ra hiệu cho Chung Gia Minh có thể rời đi rồi.

Chung Gia Minh thở dài một hơi, bước tới đóng cửa lại, tay đặt lên cánh cửa, nói: "Có một cuộc điện thoại, cần cậu nghe máy."

Điện thoại được kết nối, Chung Gia Minh nói: "Bây giờ tôi đưa điện thoại cho cậu ấy," rồi đưa điện thoại của mình cho Mạc Doãn.

Mạc Doãn do dự một chút, rồi nhận lấy điện thoại.

Đầu dây bên kia là một giọng nam rất đỗi ôn hòa và điềm tĩnh, Mạc Doãn lặng lẽ lắng nghe, gần như toàn bộ cuộc trò chuyện đều là đối phương đang nói. Đợi bên kia nói xong, cậu nhẹ nhàng đáp một câu "Vâng."

Cuộc gọi kết thúc, Mạc Doãn trả lại điện thoại cho Chung Gia Minh.

Chung Gia Minh không hỏi họ đã nói gì trong điện thoại, chỉ liếc nhìn Mạc Doãn một cái rồi nói: "Lý Tu có thể đang gặp rắc rối."

Mạc Doãn quay sang nhìn Chung Gia Minh.

Chung Gia Minh nói: "Tôi và Lý Tu coi như lớn lên cùng nhau. Hình như cậu ấy đã gây ra chuyện gì đó, cụ thể tôi cũng không rõ, nhưng cha tôi nói cậu có thể giúp được cậu ấy, nên..."

Sắc mặt Mạc Doãn vẫn lãnh đạm, không nói gì.

"Cậu cẩn thận điện thoại của mình một chút," Chung Gia Minh nhắc nhở, "có khả năng đã bị nghe lén rồi, tốt nhất đừng cố liên lạc với Lý Tu, có thể sẽ khiến cậu ấy càng thêm bất lợi."

Mạc Doãn vẫn im lặng. Chung Gia Minh cũng không biết phải nói gì thêm, kéo cửa phòng ra, trước khi đi, cậu ta hỏi một câu cuối cùng: "Cậu thích Lý Tu à?"

Câu hỏi này, Mạc Doãn vẫn không trả lời.

Ngày thứ sáu kể từ khi Lý Tu biến mất, trường học bắt đầu kỳ nghỉ. Mạc Doãn dậy thật sớm, ra cổng trường chờ xe buýt. Xe tới, chỉ có một mình cậu, Mạc Doãn lên xe, thả hai đồng xu, đi dọc theo lối đi vào trong, đến hàng ghế cuối thì dừng lại một chút, rồi lại đi lên phía trước, chọn chỗ ngồi đơn, ôm lấy ba lô, lặng lẽ nhìn ra khung cảnh ngoài cửa sổ.

Chuyến xe dường như trở nên đặc biệt dài và tẻ nhạt, Mạc Doãn thử bật băng nghe tiếng Anh, nhưng trong tai cứ vang vọng một giai điệu khác, cùng nhịp thở khe khẽ.

Cậu bắt đầu ghét Lý Tu.

Ghét những bài hát mà Lý Tu cho cậu nghe.

Ghét sự xuất hiện đột ngột của Lý Tu trong cuộc sống của cậu.

Mạc Doãn cúi đầu, trán tựa vào ba lô giả vờ ngủ, đêm qua cậu rất mệt nhưng lại không ngủ được, trong đầu mãi chẳng thể yên tĩnh.

Câu hỏi của Chung Gia Minh cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cậu.

Chỉ là câu hỏi ấy lại càng khắc sâu thêm một chút.

Cậu thích Lý Tu, nhưng là thích đến mức nào?

Nếu Lý Tu không quay về nữa, liệu cậu có thể cứ thế tiếp tục cuộc sống, quay về như trước kia không?

Mạc Doãn nghĩ rất lâu mà chẳng nghĩ ra được.

Xe buýt dừng lại, Mạc Doãn đeo ba lô xuống xe từ cửa trước. Khi bước xuống bậc thang cuối cùng, cậu quay đầu lại khẽ nói một tiếng "Cảm ơn," bác tài xế nhìn cậu một cái, chẳng nói gì.

Để đến được Thạch Viện, còn phải chuyển sang một chuyến xe buýt khác.

Đi gần bốn mươi lăm phút, Mạc Doãn xuống xe.

Thạch Viện, cậu đã từng đến hai lần. Lần đầu là khi cậu đến bệnh viện cầu xin viện trưởng tiếp nhận Mạc Học Dân, hứa sẽ nhanh chóng gom đủ tiền. Lần thứ hai, chính là hôm nay.

Hoàn tất ký tên tại quầy tiếp tân, Mạc Doãn được y tá dẫn vào bên trong. Điều kiện của Thạch Viện chỉ ở mức bình thường, nhưng rất yên tĩnh. Y tá dẫn cậu đến trước cửa phòng bệnh của Mạc Học Dân, trước cửa có hai người đàn ông mặc đồ đen, trông giống như vệ sĩ. Họ đưa tay ra hiệu muốn kiểm tra ba lô của Mạc Doãn, cậu do dự một lát rồi đưa cho một người trong số họ. Người còn lại dùng máy quét toàn thân cậu, thậm chí cả đế giày cũng không bỏ qua. Sau khi kiểm tra xong xuôi, họ mới gật đầu với Mạc Doãn.

Mạc Doãn đẩy cửa phòng bệnh bước vào.

Bên trong phòng bệnh, ở góc trong cùng là một chiếc giường, trước cửa sổ có hai chiếc ghế ngăn cách bởi một bàn trà nhỏ, trông có phần lạc lõng với căn phòng chật hẹp này. Cửa sổ nằm cao tận trên trần, có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề, quay lưng về phía Mạc Doãn, ngẩng đầu nhìn lên bức tường cao.

Nghe thấy tiếng mở cửa, người đó quay lại, là một người đàn ông trung niên có diện mạo đoan chính, nho nhã, khí chất rất giống với cha của Lý Tu mà Mạc Doãn từng gặp.

"Xin chào," đối phương nở nụ cười thân thiện, rất khách sáo đưa tay về phía Mạc Doãn, "Chú là Chung Tắc Dung."

Mạc Doãn không bắt tay, tay vẫn buông thõng bên người.

Chung Tắc Dung thu tay lại, không hề để bụng thái độ của Mạc Doãn, mỉm cười nói: "Đừng sợ, đã đến đây rồi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát nhé." Ông đi tới ngồi xuống một trong hai chiếc ghế, "Lại đây, ngồi đi, con trai."

Hôm qua, trong cuộc điện thoại, Chung Tắc Dung đã giới thiệu thân phận của mình và nói với Mạc Doãn rằng bây giờ chắc chắn có người đang theo dõi cậu, nên ông ấy phải dùng cách vòng vèo này để liên lạc và gặp mặt cậu. Bệnh viện tâm thần với an ninh khép kín là nơi gặp mặt lý tưởng, ông ấy sẽ đến trước, còn Mạc Doãn chỉ cần xuất hiện là được.

Về lý do gặp mặt, Chung Tắc Dung nói rằng liên quan đến Lý Tu, hơn nữa... "Chú biết con là một đứa trẻ thông minh và kiên cường, nếu con muốn thay đổi vận mệnh của mình, nhất định phải đến."

"Chuyện này, thật đáng tiếc, nhưng đồng thời con cũng rất may mắn," Chung Tắc Dung rót nửa ly nước, đẩy về phía Mạc Doãn, "Cảnh sát đã theo dõi băng nhóm đó một thời gian rồi, vừa khéo bắt được, thời điểm vô cùng trùng hợp. Nếu không, khi bọn chúng thu hồi video và tung lên mạng trong đợt đó, thì đã muộn mất rồi."

"Các con vẫn còn nhỏ, loại video này sẽ gây ra tổn thương và ảnh hưởng rất lớn, thật sự may mắn."

Chung Tắc Dung thổi nhẹ hơi nóng bốc lên từ miệng ly, "Nhưng thế gian này không có bức tường nào ngăn được gió. Dù chưa bị lan truyền rộng rãi, nhưng vẫn bị một số kẻ có ý đồ xấu biết được. Hiện giờ Lý Tu đang bị nhốt trong nhà, người lớn đang bận rộn bên ngoài, hy vọng có thể giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện này đến mức thấp nhất. Con cũng đừng lo cho Lý Tu, cũng đừng sợ, chúng ta sẽ xử lý ổn thỏa."

Bàn tay đặt trên đầu gối của Mạc Doãn từ từ siết chặt, cậu vẫn im lặng không nói gì. Chung Tắc Dung mỉm cười: "Con là một đứa trẻ rất biết kiềm chế, chú rất thích."

"Hôm nay gọi con đến đây, không chỉ để trấn an con, mà còn vì một lý do khác... Chú nhận lời nhờ vả của một người..." Chung Tắc Dung nhấp một ngụm trà nóng, thong thả nói, "Quan hệ giữa con và Lý Tu..." Ông ấy ngẩng lên nhìn Mạc Doãn, "Là như thế nào? Có thể nói cụ thể được không?"

Mạc Doãn giữ thái độ lạnh nhạt như khi đối mặt với Chung Gia Minh, không đáp lại, cũng không bày tỏ gì.

Chung Tắc Dung lấy điện thoại từ túi áo vest trong ra, bật một đoạn ghi âm.

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Mạc Doãn.

"Chúng tôi quen nhau ở quán bar, cậu ấy làm thêm ở đó. Tôi thấy cậu ấy trông khá thanh tú, lại là học sinh, trông rất trong sáng, chắc dễ ra tay, nên luôn duy trì liên lạc. Sau đó, cậu ấy nói chỉ cần tôi đưa một vạn tệ thì sẵn sàng lên giường với tôi một tuần. Tôi đã đồng ý, rồi chúng tôi đến khách sạn. Nhưng khi vào phòng, cậu ấy lại không đồng ý nữa, còn cầm dao định tự sát. Tôi sợ xảy ra án mạng nên đã để cậu ấy đi. Ồ, đúng rồi, cậu ấy còn đòi tôi năm nghìn tệ. Vậy, vậy thôi."

Ghi âm dừng lại.

Mạc Doãn cúi đầu, bất động.

Chung Tắc Dung nhìn lên bức tường phía trước, chậm rãi nói: "Con trai, thật ra chú rất khâm phục con. Tuổi nhỏ mà đã có dũng khí và mưu lược, biết cách tìm ra phương thức để đối phó với kẻ bắt nạt mình, vừa đạt được thứ mình muốn, lại vừa thoát thân an toàn."

Nắp ly "cạch" một tiếng rơi xuống miệng ly, Chung Tắc Dung chậm rãi nói tiếp: "Bây giờ trước mặt con là một cơ hội có lẽ là duy nhất trong đời. Chú có thể giúp con đổi tên đổi họ, vĩnh viễn thoát khỏi người cha bệnh tật của mình, đưa con ra nước ngoài du học, bất kỳ quốc gia hay trường học nào, con đều có thể lựa chọn. Vài năm sau, sẽ không còn ai biết quá khứ và xuất thân của con, con sẽ được sống một cuộc đời hoàn toàn mới," giọng ông ấy trầm ổn đầy sức thuyết phục, "chỉ cần con dũng cảm nói ra sự thật..."

Khi nghe đến câu "vĩnh viễn thoát khỏi người cha bệnh tật của mình", cuối cùng Mạc Doãn cũng ngẩng đầu nhìn Chung Tắc Dung.

Ánh mắt Chung Tắc Dung sắc bén nhìn chằm chằm vào Mạc Doãn, "Con trai, trong video, trông con có vẻ rất miễn cưỡng, thật ra, con không hề muốn, đúng không?"

14/O2/2O25

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nghề Đóng Vai Phản Diện

Số ký tự: 0