Ngày Gió Ngừng Thổi

Chương 3

Cưu Sâm

2025-03-31 08:00:18

Hoặc… tôi sẽ bật khóc mà nói ra tất cả.

 

Rằng tôi rất sợ. Sợ đau, sợ chữa không khỏi. Sợ sau khi hóa trị đầu trọc lóc, không thể buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy cũng chẳng còn đẹp nữa.

 

Rằng tôi thật sự không nỡ bỏ đứa bé này. Trong phòng trẻ ở căn nhà mới, anh từng bảo sẽ để nguyên một mảng tường vẽ tranh, rằng sau này chúng tôi sẽ sinh một bé gái, anh sẽ chơi lego cùng con, mua cho con thật nhiều váy xinh.

 

Rồi anh nhất định sẽ lại dỗ dành bằng mấy câu ngọt ngào cũ mèm, bảo trong mắt anh tôi mãi mãi là người đẹp nhất. Nói rằng sau này chúng tôi sẽ có thật nhiều con, đứa bé này không biết điều gì cả, thôi không giữ cũng được.

 

Chỉ là, tôi còn chưa kịp nghĩ xong thì điện thoại của anh đã gọi tới.

 

Trong điện thoại, anh bảo chuyện đăng ký kết hôn có thể hoãn lại một chút không.

 

Tôi gần như đồng ý không do dự.

 

Anh yêu tôi đến vậy, vì tôi mà sẵn sàng từ bỏ tất cả. Làm sao tôi có thể vì bản thân mà kéo anh theo cả đời?

 

Lúc đó, tôi thậm chí đã hy vọng giá như anh không còn yêu tôi nữa.

 

Như vậy, anh sẽ không phải đau lòng.

 

Có lẽ vào khoảnh khắc ấy, một thần linh nào đó đi ngang qua đã cúi xuống nghe thấy nguyện vọng của tôi.

 

Bởi vì… từ sau đó, Giang Trì thật sự không còn yêu tôi như trước nữa.

 

Tôi rất muốn tiếp tục tồn tại nhưng tôi không biết liệu việc tiếp tục tồn tại… có khi nào còn đau đớn hơn cả hóa trị không.

 

4

 

Tôi ngồi trong phòng làm việc suốt cả đêm, gió thổi lồng lộng, vậy mà vẫn chẳng nghĩ ra được nên làm gì tiếp theo.

 

Giang Trì dậy lúc 7 giờ sáng, anh xoa xoa huyệt thái dương, đẩy cửa phòng làm việc bước vào.

 

Áo sơ mi xanh nhạt phối với quần tây, tôn lên vóc dáng vai rộng eo thon. Tôi không phải kiểu người mê ngoại hình nhưng thỉnh thoảng vẫn bị khuôn mặt ấy của anh làm cho ngẩn ngơ.

 

Thấy tôi ngồi đó, anh hơi sững lại, hỏi:

 

“Em sao vậy?”

 

Tôi lắc đầu:

 

“Không sao. Em định xin nghỉ một thời gian.”

 

Giang Trì bật cười, vươn tay định xoa đầu tôi:

 

“Từ chức cũng được, anh đâu đến mức không nuôi nổi em.”

 

Tôi nhẹ nhàng né tránh.

 

Bàn tay anh khựng lại giữa không trung, có chút lúng túng rồi rút về:

 

“Vì sao lại xin nghỉ?”

 

“Gần đây mệt mỏi quá.”

 

Nếu chỉ vì công việc mà mệt, thì tôi  người đã đi làm chín năm  có lẽ cũng nên thấy mệt từ lâu rồi.

 

Từ khi vào đại học, tôi đã vừa học vừa làm. Mới ra trường, tôi còn là người nuôi Giang Trì.

 

Khi đó anh cắt đứt quan hệ với gia đình, cùng vài người anh em lập nghiệp. Chúng tôi thuê một căn nhà nhỏ, sống những ngày tháng thu không đủ chi.

 

Chỉ để tiết kiệm 500 nghìn tiền thuê, tôi phải ngồi tàu điện ngầm thêm một tiếng mỗi ngày, dậy từ 5 giờ sáng để đi làm lúc 8 giờ, tăng ca đến 9 giờ tối, về nhà tắm rửa xong cũng đã 11 giờ, đặt lưng xuống là ngủ ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Khi đó, chẳng có thời gian cũng chẳng có tiền. Có những lúc bận đến mức hai đứa cả ngày không nói với nhau được một câu.

 

Nhưng anh vẫn luôn về nhà.

 

Có lần anh quên mang chìa khóa, tôi tỉnh dậy giữa đêm mới phát hiện anh không nằm bên cạnh. Nhìn điện thoại mới thấy tin nhắn anh gửi, tôi mở cửa thì thấy anh đang ngồi ngủ ngay trước cửa nhà.

 

Anh sợ gõ cửa sẽ làm tôi tỉnh giấc nên chọn ngồi ngoài hành lang chợp mắt.

 

Khoảng thời gian túng thiếu nhất là mùa đông đầu năm đó. Công ty nợ lương hai tháng, cuối năm thật sự chẳng còn đồng nào.

 

Hôm đó, Giang Trì ra ga tàu điện ngầm đón tôi.

 

Đi ngang qua cầu vượt, phía dưới vừa khai trương một tiệm lẩu mới.

 

Món chủ lực là lẩu bò, khách đông nghịt. Mùi thơm bốc lên theo hơi nóng, lan khắp cả khu phố.

 

Giang Trì nói, sau này khi có tiền, bữa ăn đầu tiên của chúng tôi nhất định phải là lẩu ở đây. Phải gọi lẩu uyên ương nửa bò cay nửa cà chua, rồi thêm mười đĩa thịt cừu cuốn.

 

“Tại sao lại là mười đĩa?”

 

“Năm đĩa để nhìn, năm đĩa để ăn.”  Anh đáp.

 

“Xí, em không ăn lẩu với người gọi lẩu uyên ương đâu.”

 

“Em đừng có bài xích lẩu uyên ương như thế. Anh còn chưa thèm nói món bánh chưng ngọt em thích ấy chứ…”

 

Giang Trì chưa nói hết thì bị sặc nước miếng, ho sặc sụa. Tôi hoảng hốt vỗ lưng anh.

 

Chỉ một cái vỗ lưng, hai đứa nhìn nhau, bỗng cười phá lên, cười đến cong người, đến mức người đi đường cũng phải ngoái lại nhìn.

 

Bây giờ nhớ lại cũng chẳng hiểu hôm đó chúng tôi rốt cuộc cười cái gì, chắc là mua vui trong cơn nghèo.

 

Sau này khi chúng tôi đã có chút tiền, tiệm lẩu đó lại nghỉ mất rồi, chúng tôi cũng chẳng kịp ăn lại lấy một lần.

 

Ký ức một khi ùa về thì rất khó dừng lại.

 

Nghĩ về ngày xưa, mắt tôi bất giác đỏ lên.

 

“Sao lại khóc?” Giang Trì hoảng hốt, vội vàng lau nước mắt giúp tôi. “Đừng khóc mà.”

 

“Không sao, chỉ là… không muốn đi làm nữa. Mệt quá rồi.”

 

Tôi tựa người vào anh.

 

“Ngoan nào, em cứ nghỉ ngơi đi. Nếu sếp không cho nghỉ phép thì mình nghỉ việc luôn, được không?”

 

Giang Trì ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn tôi. Ánh mắt anh dịu dàng đến mức gần như muốn tràn ra ngoài.

 

Tám năm đã trôi qua, cậu thiếu gia nóng nảy năm nào giờ đã có dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành.

 

Tôi biết… chưa chắc là vậy. Nhưng nhìn khuôn mặt này, tôi vẫn thấy không nỡ.

 

Tôi do dự một chút, rồi vẫn vươn tay kéo vạt áo sơ mi của anh:

 

“Giang Trì… hôm nay anh có thể ở nhà với em không?”

 

Trong lòng tôi nghĩ, nếu hôm nay anh ở lại thì tôi sẽ nói hết với anh.

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Dù là chia tay hay quay lại… chúng tôi ở bên nhau tám năm, cũng nên có một kết thúc rõ ràng.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngày Gió Ngừng Thổi

Số ký tự: 0