Chương 2
Cưu Sâm
2025-03-31 08:00:18
Anh là kiểu người bướng bỉnh, đã xác định con đường thì sẽ cứ thế mà đi tới cùng, kể cả đi vào ngõ cụt.
Tôi nhận ra điều đó từ lần anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ vào đêm giao thừa năm ấy.
Tôi xách theo ít trái cây, đứng trước mặt bố mẹ anh với dáng vẻ lúng túng, ngại ngùng.
Bố mẹ anh tiếp đón tôi khá lịch sự, khách khí.
Lúc người giúp việc dọn bàn xong, mẹ anh ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho Giang Trì đến nói chuyện riêng.
Đèn trong biệt thự sáng đến chói mắt, chói hơn cả ánh nắng tháng tám. Nó rọi rõ trên người tôi chiếc áo khoác lông vũ cũ và chiếc quần jeans đã phai màu.
Thực ra, đó là bộ quần áo đẹp nhất của tôi lúc đó.
Tôi ngồi rụt rè trên sofa kiểu Âu, cố thu nhỏ sự hiện diện của mình hết mức có thể.
Ánh mắt người giúp việc cứ lén lút liếc về phía tôi, thấp thoáng có tiếng cười khẩy mỉa mai như từng nhát d.a.o nhỏ lướt qua lòng tự trọng của tôi.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tôi nghe thấy tiếng mẹ anh giận dữ vang lên từ trong phòng:
“Con bé đó chắc chắn là biết con có tiền rồi chứ gì?”
“Nó không cha không mẹ, sau này có thể cho con được cái gì?”
Tim tôi như bị ai đó đạp mạnh một cái, đau đến mức không thể thở nổi.
Tôi cúi gằm mặt, dùng hết sức bóp chặt cánh tay mình, tự nhủ không được khóc.
Ngay giây tiếp theo, là tiếng Giang Trì đẩy cửa mạnh đến mức phát ra tiếng "rầm" rõ to.
Anh mặt đằng đằng sát khí đi thẳng về phía tôi, nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi:
“Chúng ta đi!”
Tiếng mẹ anh rít lên sau lưng:
“Giang Trì! Mày đi thì đừng nhận tao là mẹ nữa!”
“Đừng hòng lấy được đồng nào của nhà này!”
Giang Trì khựng lại một giây ở ngưỡng cửa.
Chưa kịp để bà đắc ý, anh quay lại, cầm theo túi quà tôi mang đến:
“Mẹ không xứng.”
Hôm đó là đêm giao thừa. Đường phố gần như không có lấy một bóng người, cả tàu điện ngầm cũng đã ngưng hoạt động.
Chúng tôi chỉ còn cách đi bộ tới khách sạn.
Lúc đi ngang cầu vượt, gió rít từng cơn thổi tung mái tóc tôi.
Thành phố yên ắng, nhà nhà đều sáng đèn đón Tết, ánh đèn ở xa như cả bầu trời đầy sao…
Nhưng chẳng có ánh đèn nào là của tôi cả.
Tôi không quay đầu lại, chỉ cúi thấp, rất nhẹ rất khẽ nói:
“Giang Trì, mình chia tay đi.”
Anh im lặng.
“Giang Trì, chúng ta…”
Anh cởi áo khoác lông vũ, vòng tay ôm chặt tôi từ phía sau.
Không nói gì, chỉ siết chặt, như thể chỉ cần buông tay ra thì tôi sẽ biến mất ngay tức khắc.
Giữa không gian lặng căng như dây đàn, anh vùi mặt vào cổ tôi, ôm rất lâu, rất chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rồi đột nhiên anh mở miệng, giọng trầm nhưng rất kiên quyết:
“Tô Lê, anh sẽ cho em một mái nhà.”
3
Lúc tôi trở lại, Giang Trì đã ngủ thiếp đi trên sofa.
Tôi nhẹ nhàng đắp chăn cho anh.
Điện thoại sáng lên, có hai tin nhắn chưa đọc.
Là Khương Lâm gửi tới.
[Chị ấy đã đưa em về nhà rồi nhé, yên tâm đi giám đốc Giang!]
Cô ta còn gửi kèm một sticker hoạt hình cô gái chớp mắt tinh nghịch, chúc ngủ ngon.
Tôi tự nhủ mình không nên nghi ngờ Giang Trì nhưng cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà kéo lên xem đoạn trò chuyện trước đó giữa hai người.
[Giám đốc Giang trưa nay ăn gì thế? Chị ấy làm đồ ăn cho anh à?]
[Ừ.]
[Thật là~ Anh thỉnh thoảng cũng ăn cơm hộp cùng hội độc thân tụi em đi chứ ha ha~]
[Mai đi.]
Đó là hôm nọ. Tôi nhớ rõ hôm sau Giang Trì bảo tôi không cần dậy sớm làm đồ ăn.
Tôi hỏi tại sao, anh vòng tay ôm tôi từ phía sau, hôn nhẹ lên cổ và nói sợ tôi mệt, muốn cho tôi nghỉ một ngày.
[Giám đốc Giang, bao giờ hai người kết hôn vậy ạ?]
Câu hỏi được gửi kèm theo một sticker cô gái lau nước mắt.
Anh trả lời tin nhắn đó sau mười phút, chỉ vỏn vẹn một câu:
[Không biết.]
Anh nói… không biết.
Tôi đặt điện thoại xuống, không kéo lên xem nữa. Cũng chẳng cần thiết.
Không phải tin nhắn nào cũng thân mật, nhưng Giang Trì luôn trả lời Khương Lâm ngay tức khắc, anh gọi tôi là "cô ấy" khi nhắn với Khương Lâm… Trong bầu không khí như vậy, tôi bỗng thấy mình giống như kẻ thứ ba chen vào giữa hai người họ.
Tôi cất điện thoại, đứng dậy thu hết hồ sơ bệnh án và que thử thai bỏ vào ngăn kéo dưới cùng trong phòng làm việc, ngay cạnh cuốn sổ tiết kiệm chung của hai đứa.
Gió bắt đầu nổi. Trời vừa mới mưa, gió lùa hơi ẩm nhẹ nhàng tràn vào phòng.
Tôi đóng cửa sổ rồi ngồi thẫn thờ trước bàn làm việc.
Thật ra, lúc nhận được kết quả bệnh án, nói không sợ là giả.
Khi đó tôi ngồi một mình trước cửa bệnh viện nhìn dòng người qua lại, cố gắng suy nghĩ thật lâu.
Tôi cứ nghĩ mãi, phải nói ra chuyện này thế nào để mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, để anh ấy không quá đau lòng.
Tôi từng nghĩ sẽ mỉm cười nói với anh: Giang Trì này, em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?
Nếu anh chọn tin tốt, tôi sẽ nói: Anh sắp được làm ba rồi.
Nếu anh chọn tin xấu, tôi sẽ nói: Tin tốt nãy là em lừa anh đó.
Sau đó, anh nhất định sẽ gõ nhẹ đầu tôi một cái, rồi tôi mới kể chuyện mình bị ung thư.
Anh chắc chắn sẽ giống như trước kia, vòng tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau, bảo tôi đừng sợ.
Tôi sẽ dỗ lại anh, trêu anh lo lắng thái quá, rồi bảo với anh rằng tôi thật sự không sợ.
Tôi nhận ra điều đó từ lần anh đưa tôi về ra mắt bố mẹ vào đêm giao thừa năm ấy.
Tôi xách theo ít trái cây, đứng trước mặt bố mẹ anh với dáng vẻ lúng túng, ngại ngùng.
Bố mẹ anh tiếp đón tôi khá lịch sự, khách khí.
Lúc người giúp việc dọn bàn xong, mẹ anh ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho Giang Trì đến nói chuyện riêng.
Đèn trong biệt thự sáng đến chói mắt, chói hơn cả ánh nắng tháng tám. Nó rọi rõ trên người tôi chiếc áo khoác lông vũ cũ và chiếc quần jeans đã phai màu.
Thực ra, đó là bộ quần áo đẹp nhất của tôi lúc đó.
Tôi ngồi rụt rè trên sofa kiểu Âu, cố thu nhỏ sự hiện diện của mình hết mức có thể.
Ánh mắt người giúp việc cứ lén lút liếc về phía tôi, thấp thoáng có tiếng cười khẩy mỉa mai như từng nhát d.a.o nhỏ lướt qua lòng tự trọng của tôi.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tôi nghe thấy tiếng mẹ anh giận dữ vang lên từ trong phòng:
“Con bé đó chắc chắn là biết con có tiền rồi chứ gì?”
“Nó không cha không mẹ, sau này có thể cho con được cái gì?”
Tim tôi như bị ai đó đạp mạnh một cái, đau đến mức không thể thở nổi.
Tôi cúi gằm mặt, dùng hết sức bóp chặt cánh tay mình, tự nhủ không được khóc.
Ngay giây tiếp theo, là tiếng Giang Trì đẩy cửa mạnh đến mức phát ra tiếng "rầm" rõ to.
Anh mặt đằng đằng sát khí đi thẳng về phía tôi, nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi:
“Chúng ta đi!”
Tiếng mẹ anh rít lên sau lưng:
“Giang Trì! Mày đi thì đừng nhận tao là mẹ nữa!”
“Đừng hòng lấy được đồng nào của nhà này!”
Giang Trì khựng lại một giây ở ngưỡng cửa.
Chưa kịp để bà đắc ý, anh quay lại, cầm theo túi quà tôi mang đến:
“Mẹ không xứng.”
Hôm đó là đêm giao thừa. Đường phố gần như không có lấy một bóng người, cả tàu điện ngầm cũng đã ngưng hoạt động.
Chúng tôi chỉ còn cách đi bộ tới khách sạn.
Lúc đi ngang cầu vượt, gió rít từng cơn thổi tung mái tóc tôi.
Thành phố yên ắng, nhà nhà đều sáng đèn đón Tết, ánh đèn ở xa như cả bầu trời đầy sao…
Nhưng chẳng có ánh đèn nào là của tôi cả.
Tôi không quay đầu lại, chỉ cúi thấp, rất nhẹ rất khẽ nói:
“Giang Trì, mình chia tay đi.”
Anh im lặng.
“Giang Trì, chúng ta…”
Anh cởi áo khoác lông vũ, vòng tay ôm chặt tôi từ phía sau.
Không nói gì, chỉ siết chặt, như thể chỉ cần buông tay ra thì tôi sẽ biến mất ngay tức khắc.
Giữa không gian lặng căng như dây đàn, anh vùi mặt vào cổ tôi, ôm rất lâu, rất chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Rồi đột nhiên anh mở miệng, giọng trầm nhưng rất kiên quyết:
“Tô Lê, anh sẽ cho em một mái nhà.”
3
Lúc tôi trở lại, Giang Trì đã ngủ thiếp đi trên sofa.
Tôi nhẹ nhàng đắp chăn cho anh.
Điện thoại sáng lên, có hai tin nhắn chưa đọc.
Là Khương Lâm gửi tới.
[Chị ấy đã đưa em về nhà rồi nhé, yên tâm đi giám đốc Giang!]
Cô ta còn gửi kèm một sticker hoạt hình cô gái chớp mắt tinh nghịch, chúc ngủ ngon.
Tôi tự nhủ mình không nên nghi ngờ Giang Trì nhưng cuối cùng vẫn không kìm lòng được mà kéo lên xem đoạn trò chuyện trước đó giữa hai người.
[Giám đốc Giang trưa nay ăn gì thế? Chị ấy làm đồ ăn cho anh à?]
[Ừ.]
[Thật là~ Anh thỉnh thoảng cũng ăn cơm hộp cùng hội độc thân tụi em đi chứ ha ha~]
[Mai đi.]
Đó là hôm nọ. Tôi nhớ rõ hôm sau Giang Trì bảo tôi không cần dậy sớm làm đồ ăn.
Tôi hỏi tại sao, anh vòng tay ôm tôi từ phía sau, hôn nhẹ lên cổ và nói sợ tôi mệt, muốn cho tôi nghỉ một ngày.
[Giám đốc Giang, bao giờ hai người kết hôn vậy ạ?]
Câu hỏi được gửi kèm theo một sticker cô gái lau nước mắt.
Anh trả lời tin nhắn đó sau mười phút, chỉ vỏn vẹn một câu:
[Không biết.]
Anh nói… không biết.
Tôi đặt điện thoại xuống, không kéo lên xem nữa. Cũng chẳng cần thiết.
Không phải tin nhắn nào cũng thân mật, nhưng Giang Trì luôn trả lời Khương Lâm ngay tức khắc, anh gọi tôi là "cô ấy" khi nhắn với Khương Lâm… Trong bầu không khí như vậy, tôi bỗng thấy mình giống như kẻ thứ ba chen vào giữa hai người họ.
Tôi cất điện thoại, đứng dậy thu hết hồ sơ bệnh án và que thử thai bỏ vào ngăn kéo dưới cùng trong phòng làm việc, ngay cạnh cuốn sổ tiết kiệm chung của hai đứa.
Gió bắt đầu nổi. Trời vừa mới mưa, gió lùa hơi ẩm nhẹ nhàng tràn vào phòng.
Tôi đóng cửa sổ rồi ngồi thẫn thờ trước bàn làm việc.
Thật ra, lúc nhận được kết quả bệnh án, nói không sợ là giả.
Khi đó tôi ngồi một mình trước cửa bệnh viện nhìn dòng người qua lại, cố gắng suy nghĩ thật lâu.
Tôi cứ nghĩ mãi, phải nói ra chuyện này thế nào để mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, để anh ấy không quá đau lòng.
Tôi từng nghĩ sẽ mỉm cười nói với anh: Giang Trì này, em có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?
Nếu anh chọn tin tốt, tôi sẽ nói: Anh sắp được làm ba rồi.
Nếu anh chọn tin xấu, tôi sẽ nói: Tin tốt nãy là em lừa anh đó.
Sau đó, anh nhất định sẽ gõ nhẹ đầu tôi một cái, rồi tôi mới kể chuyện mình bị ung thư.
Anh chắc chắn sẽ giống như trước kia, vòng tay ôm chặt lấy tôi từ phía sau, bảo tôi đừng sợ.
Tôi sẽ dỗ lại anh, trêu anh lo lắng thái quá, rồi bảo với anh rằng tôi thật sự không sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro