Ngày Chị Họ Sinh Con, Tôi Hẹn Hò Cùng Anh Rể
Chương 8
Đang cập nhật
2025-03-31 09:49:08
Bàn bị lật, chén bát trên đó rơi xuống đất vỡ loảng xoảng, vang lên âm thanh giòn tan.
Mọi người không ai ăn nữa, lần lượt quay lại nhìn, hiện trường rộ lên tiếng xì xào bàn tán.
“Hả? Hướng Noãn năm nay mới tốt nghiệp đại học, xinh đẹp, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm sao mà đi quyến rũ anh rể được chứ? Tôi thấy con bé không phải loại người như vậy đâu.”
“Không nghe thấy à? Cũng chỉ là nói vài câu thôi mà, nếu thật sự có gian tình thì sao lại chọn đúng hôm nay ở đây? Không sợ bị phát hiện à? Tôi thấy là Diệp Dung câu được con rùa vàng thì lòng dạ hẹp hòi thôi.”
“Thôi đi, ai biết được, chuyện bậy bạ gì đâu, nghe đã thấy ghê tởm rồi.”
Ánh mắt của nhiều người bắt đầu đổ dồn lên mặt Cố Lăng.
Anh ta mặt đen như đáy nồi, kéo Diệp Dung ra:
“Cô đừng có phát điên.”
Dù là người ngoài nghe cũng cảm nhận được sự đe dọa và giận dữ trong câu nói đó.
Nhưng Diệp Dung lại như không nghe thấy gì, không những không thu mình lại, ngược lại càng gào lên điên cuồng hơn.
“Cố Lăng! Em đã sinh con cho anh rồi, tại sao anh vẫn còn đi tìm đàn bà khác?! Anh tìm ai không được, sao lại là Hướng Noãn?! Hai người đúng là không biết xấu hổ!”
Nói đến mức kích động, chị ta gần như mất hết lý trí, bắt đầu tự giật tóc mình, vừa la hét om sòm.
“Anh đối xử với em như vậy mà còn bênh cô ta?! Em sinh con cho anh rồi, chẳng lẽ không thể có được một chút trung thành từ anh sao?!”
Chị ta khóc thảm thiết, tóc tai rối tung, tay chân múa loạn, suýt nữa còn đụng trúng bà ngoại tôi.
Hiện trường mỗi lúc một hỗn loạn, sắc mặt của Cố Lăng cũng càng lúc càng khó coi.
Cuối cùng, anh ta đá đổ cả chiếc bàn đã ngã, gầm lên:
“Diệp Dung, cô im ngay cho tôi!”
Dù đã sinh con, nhưng Diệp Dung vẫn không được nhà họ Cố thừa nhận, nên hai người chưa từng đăng ký kết hôn.
Bữa tiệc đầy tháng lần này, không một ai bên nhà họ Cố đến dự.
Vì vậy, Cố Lăng chính là người có uy lực nhất tại hiện trường.
Sau khi anh ta quát lên, không ai dám nói thêm câu nào.
Ngay cả Diệp Dung cũng bị dọa cho đứng chôn chân tại chỗ, nhìn Cố Lăng đầy ngỡ ngàng.
Nếu không phải nước mắt và nước mũi của chị ta còn đang chảy ròng ròng, tôi đã tưởng như thời gian đang bị dừng lại.
Cố Lăng chẳng thèm nể nang gì, hoặc đúng hơn là anh ta có quá nhiều điều phải kiêng dè, nên khi bùng nổ thì mang theo sự quyết đoán tuyệt đối:
“Cô tưởng sinh con cho tôi là có thể muốn làm gì thì làm à?”
Ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào Diệp Dung, giọng nói không mang chút cảm xúc nào. Anh quay đầu gọi bảo mẫu đến bế đứa bé đi:
“Cô ra giá đi, coi như tôi thuê bụng sinh con.”
Diệp Dung gần như sụp đổ, toàn thân run rẩy, chị ta muốn nói gì đó với Cố Lăng nhưng lại không dám mở miệng.
Cuối cùng, tất cả cơn giận chị ta dồn lên người tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Anh dám vì con tiện nhân này mà đối xử với em như vậy sao?!”
Cố Lăng liếc nhìn tôi, nhíu mày:
“Tôi chỉ cảm thấy cô không xứng làm mẹ của con tôi. Nghĩ kỹ rồi báo giá cho tôi. Tự biết thân biết phận đi.”
Cố Lăng rời đi.
—---
Một buổi tiệc đầy tháng lẽ ra phải long trọng, vậy mà người cha ruột bế con bỏ đi không chút do dự.
Hiện trường lộng lẫy cũng trở nên hỗn độn.
Chị họ ngồi bệt giữa đống bát đĩa vỡ và canh đổ, khuôn mặt ngơ ngác, thất thần.
Chị như đang cố phân biệt giữa giấc mơ và hiện thực.
Cố Lăng rời đi, các vị khách bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Diệp Dung có bệnh thần kinh à? Sao lại ra nông nỗi này?”
“Vất vả lắm mới câu được đại gia, giờ thì xong rồi, người ta bỏ rơi rồi còn đâu!”
“Tôi nghe nói trước giờ đời sống riêng tư của cô ta cũng không mấy sạch sẽ… chuyện xấu cũng chẳng ít.”
Giữa những lời thì thầm bàn tán, Diệp Dung dần hồi thần, cũng nhận ra hiện thực tàn khốc.
Chị ta lảo đảo đứng dậy, xông thẳng về phía tôi:
“Hướng Noãn, mày quyến rũ chồng tao! Hôm nay tao phải đánh c.h.ế.t mày!”
Cậu tôi vội giữ chị lại, nhưng chị đang lên cơn điên, sức mạnh rất lớn, cậu tôi không cản nổi.
Ngay khi móng tay của chị ta sắp cào trúng mắt tôi, mấy người thân lao tới hợp sức giữ chị lại.
Dì lớn vỗ đùi khóc thảm thiết:
“Trời ơi! Con rể mất rồi, cháu ngoại cũng không còn, con gái thì phát điên!”
Dù tạm thời được khống chế, nhưng qua tiếng la hét của những người thân, ai cũng hiểu rằng chị ta thật sự đã mất trí.
Không thể khống chế được nữa, chị ta quay ra cắn người.
Bất đắc dĩ, họ phải dùng dây trói lợn ở quê trói chặt chị lại.
“Hướng Noãn, tao phải g.i.ế.c mày! Tao phải g.i.ế.c mày!”
“Thả tao ra! Nếu không tao sẽ đốt sạch chúng mày thành tro!”
“Tao phải c.h.ế.t cùng tụi mày!”
Vẻ điên dại của chị khiến cả đám người im phăng phắc.
Chị ta trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, nghiến răng nói:
“Tốt nhất đừng để tao thoát được, nếu không tao sẽ rạch mặt nó, băm xác nó làm thịt nhồi bánh bao!”
Mọi người không ai ăn nữa, lần lượt quay lại nhìn, hiện trường rộ lên tiếng xì xào bàn tán.
“Hả? Hướng Noãn năm nay mới tốt nghiệp đại học, xinh đẹp, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, làm sao mà đi quyến rũ anh rể được chứ? Tôi thấy con bé không phải loại người như vậy đâu.”
“Không nghe thấy à? Cũng chỉ là nói vài câu thôi mà, nếu thật sự có gian tình thì sao lại chọn đúng hôm nay ở đây? Không sợ bị phát hiện à? Tôi thấy là Diệp Dung câu được con rùa vàng thì lòng dạ hẹp hòi thôi.”
“Thôi đi, ai biết được, chuyện bậy bạ gì đâu, nghe đã thấy ghê tởm rồi.”
Ánh mắt của nhiều người bắt đầu đổ dồn lên mặt Cố Lăng.
Anh ta mặt đen như đáy nồi, kéo Diệp Dung ra:
“Cô đừng có phát điên.”
Dù là người ngoài nghe cũng cảm nhận được sự đe dọa và giận dữ trong câu nói đó.
Nhưng Diệp Dung lại như không nghe thấy gì, không những không thu mình lại, ngược lại càng gào lên điên cuồng hơn.
“Cố Lăng! Em đã sinh con cho anh rồi, tại sao anh vẫn còn đi tìm đàn bà khác?! Anh tìm ai không được, sao lại là Hướng Noãn?! Hai người đúng là không biết xấu hổ!”
Nói đến mức kích động, chị ta gần như mất hết lý trí, bắt đầu tự giật tóc mình, vừa la hét om sòm.
“Anh đối xử với em như vậy mà còn bênh cô ta?! Em sinh con cho anh rồi, chẳng lẽ không thể có được một chút trung thành từ anh sao?!”
Chị ta khóc thảm thiết, tóc tai rối tung, tay chân múa loạn, suýt nữa còn đụng trúng bà ngoại tôi.
Hiện trường mỗi lúc một hỗn loạn, sắc mặt của Cố Lăng cũng càng lúc càng khó coi.
Cuối cùng, anh ta đá đổ cả chiếc bàn đã ngã, gầm lên:
“Diệp Dung, cô im ngay cho tôi!”
Dù đã sinh con, nhưng Diệp Dung vẫn không được nhà họ Cố thừa nhận, nên hai người chưa từng đăng ký kết hôn.
Bữa tiệc đầy tháng lần này, không một ai bên nhà họ Cố đến dự.
Vì vậy, Cố Lăng chính là người có uy lực nhất tại hiện trường.
Sau khi anh ta quát lên, không ai dám nói thêm câu nào.
Ngay cả Diệp Dung cũng bị dọa cho đứng chôn chân tại chỗ, nhìn Cố Lăng đầy ngỡ ngàng.
Nếu không phải nước mắt và nước mũi của chị ta còn đang chảy ròng ròng, tôi đã tưởng như thời gian đang bị dừng lại.
Cố Lăng chẳng thèm nể nang gì, hoặc đúng hơn là anh ta có quá nhiều điều phải kiêng dè, nên khi bùng nổ thì mang theo sự quyết đoán tuyệt đối:
“Cô tưởng sinh con cho tôi là có thể muốn làm gì thì làm à?”
Ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào Diệp Dung, giọng nói không mang chút cảm xúc nào. Anh quay đầu gọi bảo mẫu đến bế đứa bé đi:
“Cô ra giá đi, coi như tôi thuê bụng sinh con.”
Diệp Dung gần như sụp đổ, toàn thân run rẩy, chị ta muốn nói gì đó với Cố Lăng nhưng lại không dám mở miệng.
Cuối cùng, tất cả cơn giận chị ta dồn lên người tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Anh dám vì con tiện nhân này mà đối xử với em như vậy sao?!”
Cố Lăng liếc nhìn tôi, nhíu mày:
“Tôi chỉ cảm thấy cô không xứng làm mẹ của con tôi. Nghĩ kỹ rồi báo giá cho tôi. Tự biết thân biết phận đi.”
Cố Lăng rời đi.
—---
Một buổi tiệc đầy tháng lẽ ra phải long trọng, vậy mà người cha ruột bế con bỏ đi không chút do dự.
Hiện trường lộng lẫy cũng trở nên hỗn độn.
Chị họ ngồi bệt giữa đống bát đĩa vỡ và canh đổ, khuôn mặt ngơ ngác, thất thần.
Chị như đang cố phân biệt giữa giấc mơ và hiện thực.
Cố Lăng rời đi, các vị khách bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Diệp Dung có bệnh thần kinh à? Sao lại ra nông nỗi này?”
“Vất vả lắm mới câu được đại gia, giờ thì xong rồi, người ta bỏ rơi rồi còn đâu!”
“Tôi nghe nói trước giờ đời sống riêng tư của cô ta cũng không mấy sạch sẽ… chuyện xấu cũng chẳng ít.”
Giữa những lời thì thầm bàn tán, Diệp Dung dần hồi thần, cũng nhận ra hiện thực tàn khốc.
Chị ta lảo đảo đứng dậy, xông thẳng về phía tôi:
“Hướng Noãn, mày quyến rũ chồng tao! Hôm nay tao phải đánh c.h.ế.t mày!”
Cậu tôi vội giữ chị lại, nhưng chị đang lên cơn điên, sức mạnh rất lớn, cậu tôi không cản nổi.
Ngay khi móng tay của chị ta sắp cào trúng mắt tôi, mấy người thân lao tới hợp sức giữ chị lại.
Dì lớn vỗ đùi khóc thảm thiết:
“Trời ơi! Con rể mất rồi, cháu ngoại cũng không còn, con gái thì phát điên!”
Dù tạm thời được khống chế, nhưng qua tiếng la hét của những người thân, ai cũng hiểu rằng chị ta thật sự đã mất trí.
Không thể khống chế được nữa, chị ta quay ra cắn người.
Bất đắc dĩ, họ phải dùng dây trói lợn ở quê trói chặt chị lại.
“Hướng Noãn, tao phải g.i.ế.c mày! Tao phải g.i.ế.c mày!”
“Thả tao ra! Nếu không tao sẽ đốt sạch chúng mày thành tro!”
“Tao phải c.h.ế.t cùng tụi mày!”
Vẻ điên dại của chị khiến cả đám người im phăng phắc.
Chị ta trừng mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, nghiến răng nói:
“Tốt nhất đừng để tao thoát được, nếu không tao sẽ rạch mặt nó, băm xác nó làm thịt nhồi bánh bao!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro