Mỹ Nhân Sao Chổi

Vua #14

Dẫn Lộ Tinh

2025-03-10 10:45:19

Edit: Bàn

Vì sao cậu lại nỡ để hắn chết?

Thanh Trường Dạ há miệng, nhìn khuôn mặt khóc lóc của người phụ nữ, hắn không nói được câu nào. Hình ảnh lướt nhanh trong đầu khiến Thanh Trường Dạ không khỏi nhíu mày, ý thức của hắn từ từ mơ hồ.

Hắn nhìn thấy đường phố người đến người đi, liên lạc viên chỉ đạo hành động của hắn ở đầu dây bên kia, xe tải chở đầy tiền giấy vụt qua trước mặt; quầy đồ nướng lúc 2 giờ sáng chất đầy chai bia rỗng. Trì Vọng đang cười với hắn. Khác với lần đầu tiên gặp, lúc này tóc y cắt rất ngắn, không biết là vì nhuộm hay gì, tóc của Trì Vọng là màu trắng rất nhạt, kết hợp với đôi mắt màu ngọc lục bảo trông cực kỳ đẹp. Hình như Trì Vọng đang nói gì đó với hắn, Thanh Trường Dạ không nghe được tiếng, nhìn khẩu hình là đang nói --

Cứu tôi.

... Vì sao?

"Cậu muốn đi xem đồ đạc của hắn không?" Lydia thấy hắn không phản ứng, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

"Cái gì?" Thanh Trường Dạ lấy lại tinh thần.

"Đồ của bệ hạ. Hắn có một số... thứ liên quan đến cậu... đang giữ ở hoàng cung." Lydia bổ sung: "Lễ tang đã được tổ chức 3 ngày trước, nếu có thể thì hi vọng cậu có thể đến thăm mộ hắn."

Hắn còn chưa kịp nói thì đã có người vội vàng đi tới.

"A Dạ?"

Tiếng Miller cắt ngang hắn và Lydia. Vì thân phận giả mà A cung cấp, Huyễn thú vẫn còn mặc đồng phục của Hội đồng Hồng y. Trong mắt Lydia loé lên sự cảnh giác, Thanh Trường Dạ khoát tay: "Tôi đi đến hoàng cung một chuyến, tối nay về tìm các cậu."

"Nhưng..." Miller nhìn Lydia, rõ ràng rất cảnh giác với người phụ nữ lạ xuất hiện bên cạnh hắn. Thanh Trường Dạ cười, Huyễn thú đành phải gãi đầu, lùi về sau một bước: "Vậy thì chờ anh về ăn cơm tối."

Hoàng cung đế đô là biểu tượng vĩnh hằng cho sự cao quý và nghiêm tang, cho dù toà kiến trúc hoa lệ này vừa mất đi chủ nhân, nhưng sức hấp dẫn của nó không vì vậy mà phai nhạt. Đúng như thị nữ trưởng nói, Edwin để lại rất nhiều đồ liên quan đến hắn, thậm chí còn đặc biệt dành riêng ra một phòng. Hắn không hề biết mình và Edwin có nhiều ảnh chụp chung như vậy. Toàn bộ những tấm ảnh kia được dán trên tường, có tấm Edwin lại gần hôn hắn khi hắn vừa tỉnh giấc ngủ trưa, cũng có tấm bọn họ dựa vào nhau chơi game, hắn còn nhìn thấy chiếc bánh gato mà vua tự làm vào ngày sinh nhật giả của mình vào 150 năm trước. Thị nữ trưởng tìm ra một chiếc máy quay phim ở góc phòng, cô ra hiệu cho Thanh Trường Dạ đặt tay lên phần nhận diện vân tay để khởi động nó. Khi thấy hắn bật đoạn video đầu tiên, Lydia đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

"Cái camera này làm sao vậy..."

Giọng nam hơi trầm này không thể quen thuộc với Thanh Trường Dạ hơn được nữa. Hình ảnh chao đảo, hình như vua đang thử điều khiển camera. Hắn nhìn thấy vở bài tập môn Tâm lý học của mình, hắn cũng không ngờ mình vẫn nhớ được hình dáng quyển vở này: "Nửa phút nữa Tiểu Dã sẽ vào. Em ấy chắc chắn sẽ hỏi mình vì sao đánh trượt bài kiểm tra lần này, chắc là vì giáo sư muốn ưu tiên dạy kèm cho em ấy?"

Quả nhiên chưa đến nửa phút sau, nam sinh cao gầy liền xông vào văn phòng. Thanh Trường Dạ sững sờ, lúc đó trong hoàn cảnh ấy, hắn không nhận ra, nhưng bây giờ nhìn lại với tư cách người ngoài cuộc, ánh mắt bản thân khi nhìn Edwin dường như lúc nào cũng rất sáng. Chẳng trách khi đó vua lại cam tâm tình nguyện để hắn lừa gạt, Edwin đã sớm nhận ra tình cảm của hắn dành cho y.

"Vì sao em lại là B?"

"Chẳng lẽ em còn muốn C?" Edwin vuốt cằm, ánh mắt y lướt qua phần ngực phẳng lì của nam sinh: "Không cho em A- đã là tốt lắm rồi."

"A- còn tốt hơn B..." Thanh Trường Dạ như bỗng nhận ra gì đó: "Thầy lại nói chuyện đồi truỵ à?"

Edwin không nhịn được cười khẽ. Chuông vào học vang lên đúng lúc này, Thanh Trường Dạ đành phải ra ngoài. Trước khi đi, hắn trừng mắt nhìn vua, sau khi hắn rời đi, người sau đi về phía camera.

"Chết cười," Edwin vừa cười vừa tắt camera: "Sau này để em ấy tự xem mình ngốc thế nào."

Thanh Trường Dạ không biết nói gì, những video này hình như là Ediwn thỉnh thoảng nổi hứng quay lại, có lẽ sau khi quay xong, chính y cũng quên mất. Tổng cộng chỉ có 5 video, những cái khác cũng chỉ là cảnh sinh hoạt hàng ngày lặp đi lặp lại. Hắn xem liên tiếp 4 video, đến cái cuối cùng, Thanh Trường Dạ giơ tay gõ gõ trên màn hình.

"Ưm...! Ư a... Anh nhẹ thôi!"

Trên da thịt trắng ngần phủ đầy vết ửng đỏ, tóc đen ẩm ướt tản ra ở trên cổ. Thanh Trường Dạ liếc một cái là nhận ra người ở dưới là ai, hắn nghe được giọng mình: "Đau quá...! Đi ra đi súc vật... A a a a a!"

"..."

Rất muốn đánh y. Lại còn lén quay phim khiêu dâm.

Nhưng... bây giờ ngay cả đánh y cũng không thể.

"Cục cưng," Người đàn ông trong hình cắn vào gáy hắn một cái: "Em mềm quá."

Hắn nhìn thấy đôi mắt ướt nhẹp của mình. Trong mơ hồ, Thanh Trường Dạ chú ý tới cảnh tượng xung quanh, nơi quay cái video này là lồng giam khoáng thạch kia, hắn hoàn toàn không biết Edwin đã quay lại cảnh tượng không thể miêu tả bao lâu. Sau khi xem hết video không lâu, Lydia kéo cửa ra. Tóc dài của thị nữ trưởng rũ xuống vai, nước mắt trên mặt cô đã biến mất hoàn toàn. Thanh Trường Dạ thấy cô khẽ gật đầu.

"Tôi dẫn ngài đến nghĩa địa."

Không ngờ thi thể của vua lại không được chôn cất ở nghĩa trang hoàng gia. Lydia và hắn lên phi hành khí, kỹ thuật điều khiển của thị nữ trưởng vô cùng thuần thục, chưa đến 10 phút sau, bọn họ đã từ hoàng cung đến khu vườn thành phố của đế đô. Vườn treo Eifield vẫn thơm ngát như 100 năm trước. Lần trước khi Edwin đưa đến đây, hắn đã nhìn thấy cây sơn trà có màu hiếm thấy. Bây giờ là mùa hè, những cây bụi cao và hoa lan nhiệt đới đang nối tiếp nhau nở rộ trong vườn treo. Những màu sắc rực rỡ và phức tạp như thể đang hoà quyện mùa hè của cả thế giới vào đây. Lydia dẫn hắn thẳng vào nơi sâu nhất trong vườn Eifield, những cành cây nhỏ chưa bung nở mờ mờ ảo ảo, Lydia dừng chân lại trước những cành cây nhỏ đó.

"Hoa sơn trà màu tím?"

"Ngài rất hiểu hắn."

"Không cần nói kính ngữ." Thanh Trường Dạ nói: "Hắn từng dẫn tôi đến một lần."

Lần đó hắn giả vờ bị bệnh, sau khi Edwin đón hắn xuất viện thì đến xem loại sơn trà hiếm có khó tìm này. Lydia không nói rõ, nhưng rõ ràng vua không hề có mộ bia: "Thi thể hoả táng rồi à?"

Lydia đáp lại.

Tro cốt của người kia được chôn giữa những cây sơn trà chưa nở này, Thanh Trường Dạ ngồi xổm xuống, chạm vào những bụi cây trụi lủi đó. Trước khi mùa đông lạnh lẽo đến, không ai biết những thứ trông tầm thường này lại có thể nở ra đoá hoa rực rỡ như thế. Những Hồng y lén gọi vua là tạp chủng, bọn họ từ đầu đến cuối chưa từng công nhận huyết thống của y. Có lẽ chính Edwin cũng không thích nghĩa trang hoàng gia hoa lệ trống rỗng, chôn giữa những khóm hoa này, không có bia cũng không có mộ, quả thực mới là kiểu chết phù hợp nhất với đối phương.

Vừa nhỏ bé vừa vĩ đại, vừa tầm thường vừa trọn vẹn.

"Liên bang sẽ thế nào?"

"Hội đồng Hồng y sẽ tìm một người thống trị mới," Giọng Lydia nhẹ nhàng, không biết bầu trời trên đầu họ đã bắt đầu mưa từ lúc nào. Cô lấy ra một chiếc ô đen lớn từ nhẫn không gian, Thanh Trường Dạ muốn mở ô giúp cô, nhưng người sau lại lắc đầu: "Vua hoàn toàn không phải người không thể thay thế, thực tế là bệ hạ đã đi ngược lại với mong muốn của bọn họ. Thứ mà Hội đồng Hồng y mong muốn là một con rối nghe lệnh, nhưng bệ hạ từ khi nhậm chức đến nay lại kiềm chế lẫn nhau. Khi bệ hạ chết, Hội đồng Hồng y gần như đã ôm được toàn bộ quyền lực của Liên bang."

"Vậy --"

"Đi xa vào, Thanh Trường Dạ." Lydia cắt lời hắn: "Phiên toà hôm qua được phát trực tiếp trên internet. Cậu đã cản trở bước chân của những nhân vật lớn đó, bọn họ sẽ nghĩ mọi cách dùng cậu để tẩy rửa tội danh của mình, nếu cậu làm được thì cả đời này đừng trở lại đế đô."

"Vậy các cô thì sao?"

"Chúng tôi..." Lydia sửng sốt: "Tôi sẽ xử lý xong chuyện của bệ hạ rồi rời đi."

"Trước đó cô nói mình và hắn là chiến hữu, có thể nói cho tôi chuyện trước kia của hắn không?" Thanh Trường Dạ nói: "Hắn nói tôi là mối tình đầu, thật sao?"

"Tôi và bệ hạ biết nhau khi hắn khoảng 15 16 tuổi." Lydia ấp úng: "Khi đó hắn... thấy ai đẹp sẽ nói cưới người đó, cậu đừng để ý, khi đó chúng tôi đều không biết mình có ngày mai không, mọi người trong quân đội thường đùa kiểu này để động viên nhau sống tiếp. Sau đó hắn lập công, leo từng bước lên từ tầng thấp nhất, những huân chương này đều là chính hắn giành được, kể cả đến giờ cũng không có ai nhiều huân chương bằng hắn. Hắn trở về không phải vì dòng máu kia, chỉ là hắn luôn dám lấy mọi thứ của mình ra đánh cược. Nhiều năm qua, cậu là người đầu tiên có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn. Cậu không biết hắn trước đây thế nào đâu, lúc cậu gặp hắn đã là trạng thái tốt nhất của hắn rồi. Điều này thực sự vô cùng khó tin với chúng tôi."

Thanh Trường Dạ gật đầu.

Nước mưa tầm tã nhỏ giọt xuống mép chiếc ô đen của thị nữ trưởng, ngón tay hắn tiến đến gần cây hoa sơn trà. Dị năng chuyển thời gian trên người Thanh Trường Dạ đến bụi cây sơn trà, con số lơ lửng bên cạnh Thanh Trường Dạ không ngừng giảm xuống, nhưng bụi cây trụi lủi lại từ từ đâm chồi mới. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lydia, sơn trà màu tím của cả Eifield nở rộ từng bông một giữa mưa mùa hè. Du khách qua lại thốt ra lời khen ngợi, rất nhiều người vội vàng lấy điện thoại máy quay ra ghi lại cảnh tượng đặc sắc này. Nuôi dưỡng cây cối trong diện tích lớn như vậy tổn hao cực lớn, thời gian trên người hắn nhanh chóng giảm xuống, từ 30000 năm xuống 10000 năm, rồi gần xuống 1000. Thanh Trường Dạ như không nhìn thấy chữ số cạnh mình. Kiểu vận chuyển dị năng như tự sát này chắc chắn đã hù doạ Lydia bên cạnh, cô biết dị năng của người trước mặt là gì. Trước khi cô kêu dừng, Thanh Trường Dạ đã tự thu tay về.

Thời gian của hắn còn lại 24 giờ.

"Hoa nở rồi," Ngón tay Thanh Trường Dạ vuốt lên một đoá hoa sơn trà màu tím đẫm nước mưa, làn da trắng

Tro cốt của đối phương đã bị phân tán từ lâu, chỉ còn lại bụi sau khi bị gió thổi đi. Ngày mà hắn và đối phương chưa quen biết, thiếu niên gầy gò đã dẫn người mẹ hèn nhát đến Madeleine. Y đã tiếp thu kiến thức thay đổi đời mình ở đây, năng khiếu về máy móc khiến Edwin thời thiếu niên thể hiện tài năng, y đã lén giấu mẹ mình để gia nhập quân đội. Chiến trường của hận thù và ân oán đã thành mây khói quá khứ, người anh hùng an giấc nghìn thu trong hoa nở. Từ nay về sau, bóng bụi sao và ánh trăng bạc xuyên qua nhau, và ánh hào quang sẽ buông xuống ngôi mộ của y.

Nhưng dù vậy cũng khó có thể an ủi linh hồn thiêu đốt của người nọ.

"Tạm biệt."

"Tuy anh không nghe được," Giọng hắn rất nhẹ, tựa như đang nói ra một bí mật chôn giấu dưới tuyết: "Đồ lưu manh, tôi cũng thích anh nhất."





Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Sao Chổi

Số ký tự: 0