Mỹ Nhân Sao Chổi

Vua #13

Dẫn Lộ Tinh

2025-03-10 10:45:19

Edit: Bàn

Ngày xét xử tội phạm nghiêm trọng được ấn định vào ngày chủ nhật thứ 3 của tháng 7. Hoa hợp hoan màu hồng nhạt của đế đô nở rộ sâu đằng sau song sắt. Theo pháp luật, nếu vua Liên bang đương nhiệm không thể xử lý công việc, thì mọi quyền lợi được nắm giữ bởi vua sẽ được chuyển giao cho 13 vị Hồng y. Xét thấy tội phạm bị thẩm vấn là kẻ vô cùng nguy hiểm, Hồng y đã quyết định tổ chức phiên thẩm vấn tại Kính Cung, biểu tượng cho sự phán xét của thiên thần.

Với sự giúp đỡ của A, Miller đã giả mạo làm thư ký mới của một Hồng y. Vì vị Hồng y này làm việc lề mề, cậu đến nơi thì tội phạm đã được đưa lên. Huyễn thú không kìm được nhìn về phía bóng người ở chính giữa.

Toàn bộ Kính Cung là kết cấu hình tròn, bục xét xử được đặt ở tầng thấp nhất, tội phạm có thể cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn vào mình. Kết cấu giống như Đấu trường La Mã này chắc chắn có thể mang lại áp lực tâm lý khổng lồ với người ta.

"Thanh Trường Dạ," Thẩm phán phá vỡ sự im lặng: "Anh có thừa nhận tội danh của mình không?"

Thanh niên tóc đen mắt đen mặt không biểu cảm, khuôn mặt trắng nõn của hắn được chiếu màn hình nổi. Nếu không phải vì thi thể máu me đầm đìa của vua, bất kỳ ai cũng sẽ không tin mỹ nhân như vậy lại là thủ phạm giết chết vua. Tay chân hắn đều được trói lại bằng xiềng xích rèn từ kim loại mật độ cao. Cho dù là đàn ông cường tráng nhanh nhẹn dũng mãnh bị cùm nặng như vậy cũng phải khom lưng uốn gối, nhưng lưng Thanh Trường Dạ lại rất thẳng, chỉ có cổ hơi cúi xuống. Hắn trông như một con hươu đang bị bầy sói để mắt tới.

Hắn không nói gì.

Ánh mắt nhiều người ở đây thay đổi sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của kẻ phạm tội. Đó đúng là một người đẹp xuất chúng, nghe nói vốn sẽ là vương phi của Liên bang. Hai vị Hồng y ở gần bục xét xử trao đổi ánh mắt, nhìn thấy sự tiếc nuối trong mắt nhau. Edwin còn được lòng dân hơn tưởng tượng của bọn họ, đứa trẻ hạ tiện năm đó đi thẳng từ đế đô ra chiến trường, cuối cùng từng bước một trèo lên ngai vàng trải đầy chông gai. Lời oán giận từ bên ngoài gần như đập nát ngưỡng cửa của Hội đồng Hồng y, vô số người đòi xử tử hung thủ sát hại vua. Xét xử chỉ mang tính hình thức, trừ khi vua sống lại, nếu không thì không ai có thể bảo vệ thanh niên kia trong phiên xét xử ngày hôm nay.

"Thanh Trường Dạ," Thẩm phán lại đặt câu hỏi một lần nữa: "Anh có thừa nhận mình đã sát hại một anh hùng, một chiến sĩ, một người cai trị quốc gia không?"

Miller há hốc miệng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người vốn phải đứng ở vị trí này là cậu. Từ xa xa, cậu có thể cảm nhận được một ánh mắt khó tả. Miller hơi nghiêng đầu, cách đoàn người, cậu nhìn thấy một người phụ nữ tóc xoăn vàng xinh đẹp. Phụ nữ xuất hiện ở một nơi như vậy vốn đã vô cùng bắt mắt, huống hồ cô còn đẹp như vậy. Đôi mắt màu xanh lam như đá quý của Natasha nhìn cậu không chớp mắt.

Đưa hắn đi.

Cậu nhận ra khẩu hình của cô.

Rõ ràng Natasha biết vì sao cậu lại xuất hiện ở đây, cô hoàn toàn không có ý định cản cậu hành động. Cậu biết trước kia bọn họ là đồng đội, A cũng đã nói trong Hội đồng Hồng y có người cố tình kéo dài thời gian xét xử vụ này, trừ Lam Nguyệt ra không ai có bản lĩnh kia, cũng không ai quan tâm đến sự sống chết của Thanh Trường Dạ như cô. Cô đang để bọn họ tranh thủ thời gian.

Đây đúng là chuyện rất kỳ lạ, rõ ràng là cô đã phản bội Thanh Trường Dạ trước, nhưng cũng là cô vươn tay giúp đỡ hết lần này đến lần khác. Miller thu tầm mắt lại. Cậu thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của các cô gái.

"Tôi thừa nhận." Thanh Trường Dạ cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời.

"Anh đã giết bệ hạ," Thẩm phán tiếp tục nói: "Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy một vật dụng sắc bén đã xuyên qua ngực ngài ấy trong nháy mắt. Đẳng cấp dị năng của anh thấp hơn bệ hạ, điều này có chứng tỏ anh có đồng bọn không?"

"Không có đồng bọn, tôi dùng dao găm đâm xuyên tim hắn." Thanh Trường Dạ liếc nhìn thẩm phán, hắn bỗng nhếch môi một cách hờ hững. Nụ cười nhẹ bỗng này xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của hắn quả thực khiến người khác không thể rời mắt. Miller biết trong một tuần này, Thanh Trường Dạ đã bị đối xử như tội phạm khét tiếng trong danh sách đỏ. Hắn ở một tuần trong nhà giam ao tù nước đọng, sau khi ra khỏi căn phòng tối tăm không ánh mặt trời kia, da thịt hắn trở nên trắng hơn, trong suốt như tuyết mịn đọng trên cành cây khô: "Lúc đó hắn đang hôn tôi, hắn không đề phòng hành động của tôi."

Những lời này nói ra không khác gì sấm sét giữa trời quang, những nhà báo được phép vào trong điên cuồng ấn máy ảnh, Miller nghe thấy có người khẽ mắng vô liêm sỉ, cậu siết chặt tay mình rồi từ từ thả ra.

"Anh có biết bệ hạ vốn định kết hôn cùng anh không?"

"Biết."

"Anh thừa nhận mình đã lợi dụng tình cảm của bệ hạ với mình để hoàn thành việc ám sát?"

"Phải."

Thẩm phán lật màn hình LCD: "Ban đầu anh và bệ hạ quen biết nhau ở Học viện Madeleine. Theo điều tra, anh sử dụng một thân phận giả ở Học viện Hoàng gia Madeleine. Người làm giả thân phận đã xâm nhập cơ sở dữ liệu của Liên bang, thay đổi thông tin của một người châu Á đã chết. Đây là một thao tác rất chuyên nghiệp, theo điều tra, anh không hề có trình độ về máy tính ở mức độ như vậy, điều này có cho thấy anh có người giúp đỡ hoặc chỉ thị sau lưng không?"

"Không."

"Mỗi lời anh nói đều sẽ ảnh hưởng đến phán quyết cuối cùng của anh." Thẩm phán nhíu mày: "Xin đừng nói dối. Nói dối sẽ chỉ khiến tội nặng hơn."

Thanh Trường Dạ im lặng chốc lát, ngay khi mọi người tưởng khúc nhạc dạo này sẽ đi qua như vậy, giọng nói mê hoặc lòng người phá vỡ sự yên tĩnh.

"Vậy còn ông, thưa ông? Ông là nhân viên chấp hành của Hội đồng Hồng y, ông có thầm vui mừng vì cái chết của hắn không?"

"..." Thẩm phán sững sờ, rõ ràng không ngờ hắn sẽ đặt câu hỏi như vậy. Các nhà báo kinh hãi trong lòng, đồng thời bật ghi âm dự phòng lên, đã có người dự cảm được cuộc đối thoại sắp tới sẽ chạm đến những mặt tối không muốn ai thấy của Liên bang. Thẩm phán gõ búa: "Không một công dân Liên bang nào có phẩm hạnh tốt lại thầm vui mừng trước cái chết của bệ hạ."

"Ý ông là tất cả mọi người đều khốn nạn sao?" Thanh Trường Dạ nhẹ giọng nói: "Các ông ba lần bảy lượt muốn lấy mạng hắn, hắn đột nhiên bị tôi giết, các quý ông đang ngồi đây có lẽ là vui vẻ đến mức đêm không thể chợp mắt nhỉ."

"Thanh Trường Dạ, lời nói của anh có cho thấy anh đang lên án Hội đồng Hồng y không?"

Hắn ngẩng đầu, tội phạm nghiêm trọng đều phải quỳ gối chịu xét xử, tay và chân bị trói chặt trên một cây thánh giá gỗ ở sau lưng. Thanh Trường Dạ cũng không ngoại lệ. Hắn nhớ Edwin nói mình đã từng lên đài xét xử ở Kính Cung, đó là sau khi mẹ hắn bóp cổ cha hắn đến chết. Khi đó, y có lẽ chỉ 11 12 tuổi, đứa trẻ nhỏ như vậy, rốt cuộc làm thế nào mới có thể chịu đựng nỗi sợ to lớn và mơ hồ như vậy?

Thanh Trường Dạ cắn môi, đầu lưỡi hắn hơi lộ ra một đoạn nhỏ, hàm răng trắng như ẩn như hiện giữa đôi môi. Nhịp tim của vị thẩm phán đang giằng co cùng hắn vì hành động đơn giản như vậy mà vô thức lỡ một nhịp. Mắt thanh niên như hồ nước phẳng lặng không gợn sóng: "Tôi quỳ ở đây bị các người xét xử là vì tôi phạm tội, nhưng các người dùng danh nghĩa của hắn để phán xét tôi không có nghĩa là các người chưa bao giờ nghĩ tới việc lấy mạng hắn."

Búa gỗ đập mạnh xuống bàn trên đài. Phiên xét xử này được phát sóng trực tiêp trên toàn Liên bang, nếu để hắn nói tiếp thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Ban đầu cũng có Hồng y cho rằng phát sóng trên toàn bộ internet quá mức mạo hiểm, nhưng vì cân nhắc đến suy nghĩ của công chúng, hơn nữa nhìn Thanh Trường Dạ thế nào cũng không giống yêu đương thật lòng với Edwin, nên Hội đồng Hồng y mới miễn cưỡng đồng ý quyết định này. Một Hồng y gần thẩm phán nhất trao đổi ánh mắt, vị tai to mặt lớn kia đang ra hiệu hắn kết thúc phiên xét xử này sớm một chút. Quan toà hắng giọng một cái, đúng lúc này, có người bỗng đứng lên từ chỗ ngồi.

Mái tóc dài màu nhạt xoã xuống lưng, dáng người của thị nữ trưởng như chi lan ngọc thụ. Cô bước nhanh lên đài xét xử, giày cao gót ngang nhiên giẫm nát những quy củ của Kính Cung dưới chân. Trước khi thị vệ ngăn cản cô, cô lấy ra mấy tập tài liệu.

"Ở đây tôi có chứng nhận huyết thống, di chúc, và huân chương quân công của bệ hạ," Thị nữ trưởng bước xuống tầng thấp nhất của Kính Cung, đến trước mặt Thanh Trường Dạ, giọng điệu đúng mực: "Bệ hạ là con lai giữa người và sư tử. Theo luật pháp Liên bang, con lai dị thú có quân công được hưởng một cơ hội miễn truy tố pháp luật trong cuộc đời. Bệ hạ chưa từng sử dụng quyền này, theo di chúc của ngài, quyền này được trao cho Thanh trường Dạ, nhằm đảm bảo hắn không phải gánh chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào trong phiên xét xử này."

"Cô nói gì?" Một Hồng y mở to hai mắt: "Edwin là con lai sư nhân, vậy ngài ấy hoàn toàn --"

"Mẹ của bệ hạ mang một nửa dòng máu sư nhân," Cô cắt lời đối phương: "Ngài thẩm phán, ngài có thể xem xét kỹ lưỡng tất cả tài liệu. Nhưng bất kỳ ai muốn truy cứu trách nhiệm của Thanh Trường Dạ đều không phù hợp với pháp luật. Bệ hạ khi còn sống đã để lại quyền miễn tội cho hắn, và hắn được bảo vệ bởi quyền đó trong phiên xét xử này."

Thanh Trường Dạ cúi đầu.

Tiếng xì xào bàn tán xung quanh lọt vào tai hắn, cổ tay bị khoá hợp kim siết chặt đến đau nhức, hốc mắt hắn lập tức nóng lên, nhưng hắn tuyệt đối không thể làm ra hành động yếu đuối nào trong hoàn cảnh này. Ngay từ khi ở Madeleine, hắn đã biết con lai dị thú có quân công có thể được miễn tội một lần. Khi đó, nam sinh muốn dụ dỗ gian dâm Vera không hề sợ hãi là nhờ điều này. Edwin luôn giấu kín thân phận dị thú này của mình, nhưng Thanh Trường Dạ chưa từng nghĩ đối phương sẽ trao lại cơ hội quý giá này cho hắn, hơn nữa... vì sao Edwin lại lập di chúc?

Ánh mắt hắn dừng lại trên người thị nữ trưởng, đối phương như cảm nhận được điều gì, quay đầu nhìn hắn. Hắn biết hiện tại có lẽ toàn bộ Liên bang đều đã phát điên, vua lại có thể bảo vệ một tên tội phạm giết người! Người tên tội phạm giết người kia đã giết còn là chính bản thân vua, ngài ấy thậm chí còn lập một bản di chúc kỳ lạ khó tin như vậy vì hắn! Không cần đoán cũng biết các nhà báo sẽ tô vẽ Edwin thành hình mẫu si tình đến mức nào.

Những gì xảy ra tiếp theo giống như một bộ phim, tên tội phạm chắc chắn phải chết được giải thoát khỏi bục xét xử, 13 vị Hồng y sắc mặt khó lường. Cho đến khi xiềng xích đại diện cho sự phán xét được tháo khỏi người hắn, Thanh Trường Dạ nhanh chân bắt kịp thị nữ trưởng đang đi về phía cửa bên.

"Xin chờ một chút," Hắn nhớ ra tên của cô: "Cô Lydia?"

"..." Cô không nói gì.

"Tôi có thể đọc thử bản di chúc kia không?"

Cô thở dài, bỗng đưa toàn bộ tài liệu ôm chặt trong lòng cho hắn. Ở đó vừa có rất nhiều huân chương đủ loại màu sắc, tượng trưng cho các công trạng mức độ khác nhau. Có cái màu vàng cao quý nhất, vĩ đại nhất, cũng có cái màu đồng thường thấy nhất, đây đều là bằng chứng từng bước leo lên của người đó. Hắn nhìn thấy chứng nhận huyết thống trong đó. Edwin trên ảnh vẫn còn là thiếu niên, y có một mái tóc vàng chói mắt, đôi mắt màu xanh lục, khuôn mặt tuấn tú rực rỡ, y đang cười trước ống kính. Dáng vẻ lông bông không khác mấy với vua của sau này.

"Tôi thực sự... rất ghét cậu."

Hắn nhìn cô, nước mắt đã tích tụ trong mắt người phụ nữ từ lúc nào. Dáng vẻ cố gắng lật ngược tình thế trên bục xét xử lúc trước đã biến mất, cô giống như một đấu sĩ đã cởi bỏ áo giáp. Thanh Trường Dạ thấy rõ chữ viết trên di chúc, đó thực ra hoàn toàn không thể coi là di chúc, tựa như chỉ là một câu Edwin viết xuống khi rảnh rỗi. Nó được viết trên phong thư khảm hoa văn bằng ngọc trắng. Thanh Trường Dạ nhận ra thứ này, đó là thiệp mời vốn được chuẩn bị cho lễ cưới. Nét chữ của Edwin là kiểu chữ hoa thanh lịch, không tương xứng với dáng vẻ cợt nhả của y lắm.

【Nếu tôi gặp chuyện gì bất trắc, thì lấy tất cả những gì tôi có để bảo vệ Tiểu Dạ.

Dù tôi sẽ không gặp chuyện bất trắc gì, cũng không định nhờ ai chăm sóc em ấy thay tôi, nhưng vẫn phải bảo vệ Tiểu Dạ... Chẹp, tự mình cũng phải thấy cảm động.

Chúc tôi tân hôn hạnh phúc trước nhé?】

Chữ ký của Edwin là hình đầu sư tử được vẽ ra bằng vài nét bút, nói thật thì cái đầu sư tử hoạt hình đó trông như một đoá hoa hướng dương. Thanh Trường Dạ không kìm được, khẽ vuốt ve những dòng chữ kia. Trong mắt hắn bất giác lộ ra một cảm xúc vô cùng rung động.

"Lúc nãy tôi không muốn lên một chút nào," Lydia nhìn hắn, nước mắt chảy xuống: "Nếu không phải vì mấy câu sau cùng kia của cậu, tôi nhất định sẽ không lên giúp cậu. Tôi nghĩ, nếu để cậu chôn cùng hắn, có lẽ hắn sẽ vui hơn, nhưng hắn nhất định sẽ giận, cũng sẽ oán trách vì sao tôi không cứu cậu. Tôi và hắn là chiến hữu, ngoài mặt tôi là thị nữ trưởng của hắn, lúc không có ai, tôi thay hắn xử lý rất nhiều chuyện."

"..."

"Tôi thực sự..." Lydia che mặt: "Khi ấy cậu vẫn đang đi học ở Madeleine, lần đó chúng tôi bị bao vây ở hành tinh Trùng tộc, tình trạng vết thương của hắn nghiêm trọng đến mức suýt chết, kỹ sư đã sửa xong máy liên lạc, tất cả mọi người đều đang chờ hắn liên lạc với tổng bộ để yêu cầu cứu viện, nhưng hắn lại gọi điện cho cậu. Sau đó hắn nói với tôi rằng mình đã thích một học sinh, rất thông minh, mắt màu đen."

"..."

"Trong mấy ngày qua tôi luôn nghĩ, nếu hồi đó để cậu bị đám người cá kia mang đi ở Vatican City, hay tôi không đưa cậu về bên hắn khi truy bắt Số 0, có phải kết quả sẽ khác nhau không? Nếu cậu bỏ lại thi thể hắn rồi chạy trốn, cậu cũng sẽ không thể thấy những thứ này. Loại người như cậu hình như từ khi sinh ra đã mang đến tai hoạ cho người khác." Lydia cười một cách yếu ớt, nước mắt trượt xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô. Thanh Trường Dạ đã từng thấy rất nhiều phụ nữ khóc, các cô phần lớn là vừa khóc vừa cố gắng giữ hắn lại sau khi phát hiện hắn lừa dối, nhưng không người phụ nữ nào khi khóc lại khiến hắn đau khổ như Lydia. Đôi mắt màu nhạt của thị nữ trưởng đỏ bừng: "Nhưng làm sao đây, hắn thích cậu."

"Hắn yêu cậu như vậy, thích cậu như vậy... Vì sao cậu lại nỡ để hắn chết chứ?"

_____________

Ôi giời ơi hoá ra trước giờ tôi dịch sai từ Hội đồng Hồng y thành cơ quan chủ quản các bác ạ. Thực ra lúc google thì nó cũng ra là Hội đồng Hồng y rồi, nhưng mà nhiều đoạn tôi đọc thấy nó không liên quan gì mấy, nên cuối cùng tôi vẫn dùng theo nghĩa của QT, tại tôi nghĩ đây giống như kiểu bộ ban ngành các thứ các thứ ấy. Thôi thì để tôi sửa lại dần dần sau z





Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Sao Chổi

Số ký tự: 0