Mọi Ưu Tiên Cho Em

Thẻ học sinh bị...

Bùi Đỗ Kiều Trang

2025-03-20 09:45:01

Tiếng còi xe kêu inh ỏi, cuối cùng những trận mưa dai dẳng của mùa hạ cũng đã kết thúc. Kéo về đầu thu là cơn gió dịu nhẹ cuốn theo lá bàng bay vào căn phòng ấm áp, luồn lách qua chiếc chuông gió nhỏ tạo thành một loạt âm thanh vui tai khe khẽ.

- Sắp lấy chồng đến nơi rồi mà còn ngủ gật trên bàn ăn thế hả?

Đâu đó tiếng dầu rán kêu tanh tách, hương thơm của trứng chiên ngâm mắm lẫn với khói trắng của nồi cơm vừa được mở, làn khói mờ mờ theo đó bay ra ngoài, làm mặt tôi có cảm giác nong nóng.

- Tại bác lừa cháu! Mới 6 giờ mà bác bảo 7 rưỡi, làm cháu sợ đến nỗi chạy vấp chân giường, nhìn ra cửa còn thấy mặt trời chưa lên.

Tôi ngồi bó gối trên ghế, lim dim nhìn bác Minh xới cơm ra bát, miệng không ngừng mắng mỏ. Tôi dụi mắt, bên tai thấp thoáng tiếng nhân viên quán phở hải sản chào gọi khách.

- Bác chưa gọi lúc 5 giờ là may đấy! Bác không để mày đi muộn liên tục như hồi cấp hai đâu.

Bác tránh miếng trứng tôi gắp vào bát của bác, rồi lại đẩy đĩa rau gần tôi hơn. Vị chua của quất trong canh rau muống tràn vào khoang miệng, tôi giả vờ hờn dỗi xị mặt:

- Cháu đâu có thiếu kỷ luật đến mức đó, chẳng qua là vì cháu đọc truyện đến hơn bốn...

Đang nói, tôi bỗng im bặt, mắt len lén nhìn bác Minh đang chăm chú "đánh nhau" với đống rau muống rối tung khó gỡ, thầm mong bác không nghe thấy tôi vừa lỡ miệng khai ra mình đã thức khuya hơn quy định.

- Sao tự dưng im thế? - Bác Minh dùng tay tách luôn mớ rau ra. - Cháu vừa nhắc đến ông Bốn ở đầu ngõ à?

- Vâng đúng rồi! - Tôi reo lên. - Hôm nọ cháu đi qua, thấy ông Bốn bị bà Năm cầm dao bầu đuổi khắp xóm.

Cháu xin lỗi ông Bốn vì đã bịa chuyện, tôi thầm nhủ.

Bữa cơm gia đình kết thúc bằng cái gõ đầu của bác Minh vì tôi làm đổ bát mắm ra bàn, tôi cười hì hì buộc lại tóc rồi chạy ra tủ để giày, xác định không có con cóc nào làm tổ bên trong mới xỏ chân vào, còn không quên tặng cho bác Minh một nụ hôn gió đang luôn miệng cằn nhằn trong bếp.

Chỉ trong một khung trời cũng có thể nhìn thấy cả trăm hành động đan xen. Tiếng quăng lưới của ngư dân đánh bắt gần bờ, tiếng thảo luận rôm rả về kết quả xổ số ngày hôm qua. Tôi nhảy chân sáo qua vũng nước đen ngòm dưới chân, hơi nheo mắt để tránh đi những tia nắng chói chang, chẳng mấy chốc đã đến cổng trường.

Băng qua con đường đông đúc, tôi theo mọi người hướng đến nơi đội thanh niên xung kích đang kiểm tra, tay lần tìm chiếc thẻ học sinh cất trong cặp.

Không có.

Nỗi lo lắng mơ hồ bất chợt ập đến, tôi vội tháo cặp lục tìm bên trong lẫn bên ngoài đều không thấy. Vô lý, từ hôm qua đến giờ tôi đều để nó ở trong cặp vì ngày khai giảng không dùng đến, nếu như làm rơi thì có thể là vào lúc nào được?

Quả bóng bay! Phải rồi, lúc đó tôi đã nhảy lên để với quả bóng bay. Nhưng trước khi suy nghĩ thẻ học sinh đã rơi ở đâu, tôi còn phải đối phó với đội trực ban đã...

- Bạn kia, bạn quay lại, thẻ học sinh của bạn đâu?

- À... - Tôi chầm chậm quay đầu, hai tay bấu chặt vạt áo, mắt láo liên tìm lý do giải thích hợp lý. - Mình làm rơi ở gần đây nên đang đi tìm.

Bạn trực ban nhìn tôi chán nản, tôi nhắm tịt mắt, thầm trách đáng lẽ ra nên kiểm tra lại khi ở nhà. Tưởng rằng tôi sẽ làm tụt điểm thi đua của lớp ngay buổi đầu tiên, một trong hai bạn trực ban đột nhiên reo lên như nhớ ra điều gì đó:

- Bạn có phải Ng... gì nhỉ? Nguyệt Lam, đúng không?

- À, ừ. - Tôi ngắc ngứ trong cổ họng, tôi đã làm gì để bị nhớ tên vậy nhỉ?

Bạn còn lại nhìn tôi hồi lâu rồi gõ bút xuống quyển sổ trên tay:

- Bạn đọc thông tin thẻ, tên lớp và số báo danh.

- Dương Huỳnh Nguyệt Lam, mã thẻ 204, số báo danh 101038, lớp 10A1.

- Ban nãy có một bạn nam đến trình báo nhặt được thẻ học sinh của bạn. Chúng mình bảo bạn ấy nộp lên phòng phát thanh, bạn lên đó để nhận lại nhé.

Tôi thở phào, cảm giác như tôi vừa dùng hết may mắn trong tháng này vậy. Tôi băng qua biển người đang ríu rít cười đùa, hình bóng cứ kéo dài trên men gạch màu đỏ đất rồi lại bị che đi bởi những cây bàng già. Ngày đăng ký thi tuyển sinh ở trường, tôi đã chú ý đến tòa nhà này đầu tiên bởi vẻ lặng lẽ nó tả, khắp các vách tường đều in hằn dấu vết của thời gian.

- À, em là Dương Huỳnh Nguyệt Lam lớp cô Mai phải không?

Tôi thở dốc, cố điều chỉnh lại giọng nói:

- Vâng ạ.

- Lần sau em chú ý hơn một chút nhé, trường mình quy định chặt chẽ thẻ học sinh lắm.

Chị trực phòng mở quyển sách đã nhàu nát, lật giở vài trang rồi lại quay nó về phía tôi:

- Em ký đi.

Tôi cúi xuống nhìn bảng gửi đồ thất lạc, ngòi bút vừa đặt vào nơi để ký tên, tầm mắt tôi vô tình chạm vào hàng người gửi, nhìn thấy bốn chữ "Đặng Trần Minh Đức", trái tim như bị hẫng mất một nhịp. Là cậu ấy đã nhặt được thẻ tên của tôi, có lẽ là từ ngày hôm qua, vào khoảnh khắc chúng tôi gặp nhau.

Đức và tôi đã chạm mặt rất nhiều lần, tại sao cậu ấy không trả thẻ tên cho tôi vào lúc đó?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mọi Ưu Tiên Cho Em

Số ký tự: 0